Chương 1: Giao Dịch Với Tôi

Nguy Hiểm Lại Mê Người

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Editor: Mon

Beta: Mon

Lúc này Sơ Nhuế bị tiếng mưa làm phiền không ngủ được. Đang lúc lăn lộn trên giường, cô thấy một tia sáng lóe lên ngoài cửa sổ, một lát rồi biến mất, như là đèn xe. Đúng Trời mưa như thác đổ, đinh tai nhức óc.

Như cô dự đoán, là đèn xe, bởi vì cùng lúc đó, cô còn nghe được âm thanh mở chiếc cửa sắt cồng kềnh dưới lầu.

Có người tới.

Nhận ra được điều này, Sơ Nhuế lập tức từ trên giường ngồi dậy, đưa tay mở đèn đầu giường. Ánh đèn vàng ấm áp chiếu sáng một vùng.Sơ Nhuế xuống giường đi đến bên cửa sổ, cô ngủ ở tầng hai. Cách cửa sổ và màn mưa, mơ hồ không thể thấy rõ người đến là ai. Chỉ có chiếc xe màu đen chìm trong bóng đêm lẳng lặng dừng lại, tài xế xuống xe, che dù cho người ngồi phía sau.Cửa xe phía sau mở ra, trong màn mưa xối xả, một người đàn ông bước xuống xe. Hai chân thon dài, quần tây thẳng tắp xa xỉ, dáng người cao ráo, rắn rỏi.

Người đàn ông xuống xe đi về phía trước mấy bước, tựa hồ phát hiện ra được cái gì, ngẩng đầu xa xa nhìn phía Sơ Nhuế bên này. Trên đầu, chiếc dù chắn lại màn mưa, anh ta quét ánh mắt thẳng tắp về phía ánh sáng vàng hiện lên ô cửa sổ.

Một cái đối mắt nhanh chóng lướt qua, cô ở ngoài sáng, anh ở trong tối, hết lần này đến lần khác cô chạm vào con mắt sâu không thấy đáy của anh. Sơ Nhuế chẳng biết tại sao tim run rẩy, như một sợi dây bị kéo căng ra.

Cô không né tránh ánh mắt, lặng nhìn chằm chằm người đàn ông đang đứng dưới mưa.Vào giờ phút này, cô mới nhìn rõ khuôn mặt của người đàn ông.

Là Giang Hàn Úc.

Người tới là Giang Hàn Úc.

Sơ Nhuế cùng Giang Hàn Úc không có chút dây dưa gì tới nhau, càng không có chút quan hệ gì. Chỉ là hai năm trước gặp nhau một lần. Cũng không phải kí ức tốt đẹp gì.

Đó là hai năm trước, vào đầu mùa hè tháng 6, ở đồn cảnh sát. Ngoài cửa sổ cây ngô đồng cành lá xum xuê, tiếng ve kêu râm ran trên các cành cây. Còn kém đúng một ngày là Sơ Nhuế tròn 18 tuổi, cô ngồi bên cửa sổ, chờ người giám hộ tới đón nàng đi.

Cô thật xui xẻo, bị mấy tên đòi nợ to lớn chặn đường. Đó là do ba cô trước khi chết đánh bạc thiếu nợ, bọn chúng hết lần này đến lần khác tìm nàng đòi nợ.

Nhìn cô thật chật vật, đồng phục trắng tinh bị dính đầy bụn bẩn, trên áo in đầy dấu vết bùn đất, cổ áo bị xé toạc một đường, còn loang lổ vài vệt máu màu đỏ. Sơ Nhuế không bị thương quá nặng, chỉ là trên trán có một lỗ nhỏ, chảy chút máu. Ở đồn cảnh sát cô được băng bó một chút và băng gạt lại.

Ngồi ở đồn cảnh sát nguyên một buổi sáng, Sơ Nhuế nghĩ tới đủ mọi khả năng, cô bây giờ chỉ còn lại mẹ là người giám hộ. Có lẽ một lúc nữa, mẹ cô tranh thủ trong lúc bận bịu tới một chuyến, hoặc khả năng cao hơn là, mẹ cô tùy tiện gọi tài xế hay người giúp việc tới qua loa lấy lệ một chút, nhưng cô không nghĩ đến, người tới là người mà cô còn chưa từng gặp mặt, Giang Hàn Úc.

Anh chính là xuất hiện rất đột ngột, mang đến một loại chèn ép vô hình, không khí cũng trở nên đình trệ.

Sơ Nhuế ngây người nhìn anh, rơi vào trạng thái xuất thần. Nhưng cô chắc chắn một điều, cô không quen anh. Cảnh sát hỏi bọn họ là quan hệ như thế nào. Sơ Nhuế vẫn nhìn anh, ngơ ngác, tròng mắt trong veo mang vẻ tò mò cùng tìm tòi nghiên cứu, cô cũng muốn biết bọn là quan hệ như thế nào.

Một giây sau, anh ta lãnh đạm đáp:Anh trai cô ấy

- ---Vâng, anh cô.

Nếu như mẹ cô thật sự có thể gả cho ba anh ta, vậy thì anh ta sẽ là anh cô.

Một khắc kia Sơ Nhuế mới biết anh là ai.

Thật ra thì Sơ Nhuế đã sớm nghe được là có một Giang Hàn Úc, con trai cha dượng, sống và học tập lâu dài tại nước ngoài, mấy năm không một lần trở về.

Trước đó, bọn họ chưa từng gặp mặt.Cuộc gặp gỡ ngày hôm đó, tựa hồ chỉ là ngoài ý muốn.

Hai năm sau, Sơ Nhuế vẫn có thể nhớ lại hình dáng ngày đó của anh, không thể phủ nhận rằng, đó là một gương mặt cực phẩm. Sống mũi thật cao, đường vân môi rõ ràng.

Cô nhớ ngày đó, lúc ra khỏi đồn cảnh sát, khuôn mặt nghiêm túc lạnh như băng, ngoài đồn cảnh sát ánh mặt trời chói chang, tiếng ve kêu lọt vào tai, làn gió hanh khô thổi qua váy.

Cô nhớ tấm lưng của anh ấy, chiếc áo sơ mi họa tiết xếp ly màu xám đen với bờ vai rộng, tấm lưng gầy và thẳng tắp.

Đó là tất cả những gì cô nhớ.

Sau đó bọn họ cũng không gặp lại nhau.

Ngay cả ngày hôm đó, hai người cũng không nói với nhau một câu nào.

Giờ phút này.

Sơ Nhuế trong lòng tự hỏi, tại sao Giang Hàn Úc đột nhiên đến đây vào đêm hôm khuya khoắt như vậy.

Căn nhà này là tài sản của nhà họ Giang, mấy năm nay là Sơ Nhuế cùng mẹ là Lương Vận Bạch ở.

Mấy ngày trước Lương Vận Bạch cùng Giang lão gia đi nghỉ mát ở Malaysia, hôm nay, trong nhà chỉ có Sơ Nhuế cùng dì Vương giúp việc.

Sơ Nhuế nghĩ mãi cũng không ra tại sao Giang Hàn Úc đột ngột đến, cô khẽ cau mày, kéo rèm cửa sổ lên, chưa kịp định thần thì cửa phòng đột nhiên bị gõ.

Hai tiếng gõ cửa vang lên, quả thực làm tim Sơ Nhuế ngừng lại một lúc.

Sơ tiểu thư, thiếu gia muốn gặp cô.

Là giọng của dì Vương.

Trái tim Sơ Nhuế trầm xuống một nửa,nhưng lại mau chóng đình trệ.

Cô đột nhiên có dự cảm xấu, tựa như trận mưa xối xả lúc đêm khuya, ngày càng dữ dội.

Sơ Nhuế thay bộ đồ ngủ, đi xuống cầu thang bộ,đi đến nửa đường đột nhiên dừng một chút.

Ở phòng khách, người đàn ông trẻ tuổi đứng ngược ánh sáng, chỉ thấy bóng lưng, không thấy rõ mặt, cũng không thấy rõ biểu cảm của anh ta.

Như là nghe thấy âm thanh, anh ta chậm rãi xoay người, ngước mắt lên.

Đôi mắt chạm nhau bất chợt.

Sơ Nhuế trầm mặc vài giây, ổn định lại tinh thần, bước xuống lầu.

Cô cố ý thay bộ đồ ngủ, thuận tay mặc chiếc váy trắng, chiếc váy tôn lên thân hình gầy gò và chiếc cổ dài, dưới ánh đèn nhẹ nhàng, làn da cô trắng tỏa sáng.

Ánh mắt u ám của Giang Hàn Úc giống như đá ngầm, khóa ở trên mặt cô, bất động nhưng lại như có sóng ngầm mãnh liệt ở bốn phía.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, không ai tránh ánh mắt người kia trước, như thể kiều nguyệt gặp sông ngầm.

* *Kiều nguyệt gặp sông ngầm ở đây nghĩa là trăng sáng gặp sông tối. Mình thấy để nguyên sẽ hay hơn.

Cô đi tới trước mặt Giang Hàn Úc, Sơ Nhuế phát hiện ra vai áo màu xám có vài vệt nước đọng, là dấu vết bị mưa làm ướt.

Anh cao hơn cô rất nhiều, chỉ là đứng trước mặt anh, cô cảm thấy anh đã chiếm hết ánh sáng từ đèn chùm trên cao.

Không khí đột ngột đình trệ, anh không nói, cô cũng không lên tiếng.

Cuối cùng, Sơ Nhuế đành mở miệng trước, hỏi:  Anh tìm tôi?

Câu hỏi này dường như đã phá vỡ điều gì đó.

Giang Hàn Úc nhìn lông mi của cô khẽ nhúc nhích, giơ tay cởi áo sơ mi, ngồi xuống ghế so-pha, cổ áo buông lỏng làm lộ ra làn da nơi xương quai xanh trắng bệch.

Giang Hàn Úc híp mắt nhìn chằm chằm Sơ Nhuế, quai hàm hơi nhếch lên, nói: Điện thoại di động.

Cái gì?

Sơ Nhuế nhất thời không hiểu

Giang Hàn Úc mở miệng lần nữa:" Dùng điện thoại di động gọi cho mẹ"

Trong lòng Sơ Nhuế nghi ngờ, đại khái đoán rằng Giang Hàn Úc không phải đến tìm cô mà là tìm mẹ cô. Nhưng mà, mẹ cô không phải đang ở chung với ba anh sao? Đối với gương mặt lộ ra sự nghi ngờ của Sơ Nhuế, Gian Hàn Úc điều chình tư thế ngồi, môi nhẹ nhàng mở:

"Mẹ cô chạy trốn. Ở malaysia cùng tình nhân cuỗm một khoản tiền chạy. Anh nói chuyện trên môi vẫn mang theo nụ cười: Không chỉ chạy, còn làm lão gia nhà ta giận đến mức đưa đi viện cấp cứu"

Trộm tiền, còn cùng tình nhân...chạy

Sơ Nhuế bối rối.

Làm sao có thể chứ, Lương Vận Bạch rõ ràng mỗi ngày đều nghĩ đủ mọi cách  dỗ Giang lão gia để được gả vào Giang gia làm phu nhân, tại sao có thể có tình phu còn cùng tình phu chạy??

Sơ Nhuế bế tắc, cô không dám tin Lương Vận Bạch sẽ làm như vậy, nhưng nhìn biểu cảm và giọng điệu của Giang Hàn Úc...

Cái này nhất định thật có chuyện như vây, nếu không nửa đêm Giang Hàn Úc cũng sẽ không tìm đến nơi này.

"Tôi bây giờ sẽ gọi cho mẹ"

Sơ Nhuế vội vã xoay người chạy lên lầu, chiếc váy trắng theo động tác của cô bồng bềnh lay động.

Giang Hàn Úc ngồi không nhúc nhích, chỉ nghiêng đầu, ánh mắt hẹp dài sâu thẳm lẳng lặng nhìn bóng người cô dần dần biến mất.

Chạy về phòng, Sơ Nhuế rút sạc pin ra khỏi điện thoại di động, tìm tới số của của Lương Vận Bạch. Trước khi bấm cô liền có dự cảm trong lòng, quả nhiên, đối phương đã tắt máy.

Gửi video và giọng nói qua wechat, cũng là đá chìm đáy biển.

Thật ra thì hai người không thường xuyên liên lạc với nhau lắm, Sơ Nhuế trước tuổi 17 căn bản là chưa từng gặp mẹ.

Mười bảy tuổi năm ấy ba xảy ra tai nạn qua đời, bà nội luôn luôn nuôi dưỡng cô cũng qua đời vì bệnh, cô lại là vị thành niên, nhưng bên cạnh không có một người thân họ hàng chịu nuôi cô.

Sau khi lang thang khắp nơi, những người trong cộng đồng giúp đỡ trẻ em đã giúp cô liên lạc với Lương Vận Bạch.

Lúc đó Lương Vận Bạch đã bám víu lấy Giang gia, lúc nào cũng tâm niệm trở thành Giang phu nhân, cho dù đối phương lớn hơn gần 20 tuổi.

Đại khái cảm thấy con gái mình đáng thương,hoặc căn bản giả làm chút bố thí cho cuộc sống dễ chịu, Lương Vận Bạch nhận lấy Sơ Nhuế, giữ bên người.

Hai mẹ con cho tới bây giờ không can thiệp chuyện của nhau, cho nên Sơ Nhuế đối với chuyện của Lương Vận Bạch, hầu như là không biết gì cả.

Đột nhiên xuất hiện chuyện như vậy, Sơ Nhuế căn bản không biết đi chỗ nào tìm Lương Vận Bạch.

Sơ Nhuế không có chút thông tin, cuối cùng ngừng liên lạc với bà.

Cô ngồi ở mép giường một lúc lâu, tạm thời ngừng sắp xếp đầu mối, kéo ngăn kéo lấy ra một cái thẻ ngân hàng.

Sơ Nhuế xuống lầu lần nữa, Giang Hàn Úc vẫn còn ở đó.

Chẳng qua là đổi vị trí.

Bên ngoài cửa sổ là một mảnh đen ngòm, mưa vẫn không ngừng rơi,trước cửa sổ cẩm thạch là một quầy bar, một thân ảnh thon dài tựa lưng đứng đó, những ngón tay khớp xương rõ ràng cầm ly rượu hình vuông.

Trong ly rượu chất lỏng vàng tươi nhẹ xoay tròn, thần sắc anh điềm tĩnh, giơ tay lên nhấp một ngụm rượu, quay lại nhìn về phía người đang đi gần đến mình.

Sơ Nhuế hai tay rũ xuống mép váy, lòng bàn tay nắm điện thoại di động cùng thẻ ngân hàng, dừng trước quầy bar.

Cô ngẩng đầu lên nhìn anh, còn không nói chuyện, anh liền lên tiếng trước, như là sớm có dự liệu.

"Không liên lạc được?"

Sơ Nhuế mệt mỏi gật đầu.

Giang Hàn Úc không có chút nào bất ngờ, chậm rãi xoay người, dựa lưng vào quầy bar, nhìn ra màn mưa ngoài cửa sổ.

Tròng mắt hắn thâm thúy, không biết là đang nhìn gì giữa đêm khuya mưa như thác đổ, vẫn đang nhìn cái bóng phản chiếu lên cửa sổ sát đất của người ở sau lưng.

Sau thời gian yên lặng, Sơ Nhuế đem vật trong tay thả vào quầy bar, bên cạnh chai rượu âu mỹ đã mở nắp.

Tôi sẽ nghĩ cách tìm mẹ tôi, trong tấm thẻ này có mấy chục ngàn tệ, là tiền những năm này mẹ cho tôi, tôi chưa dùng qua.

Thật ra trong lúc Sơ Nhuế nói chuyện, trong lòng cũng không có chắc, cô không biết Lương Vận Bạch rốt cuộc cầm của Giang gia bao nhiêu tiền.

Cô cũng biết, nhiêu đây như muối bỏ biển, căn bản không đủ lấp đầy lỗ hổng lớn này.

Đáp lại Sơ Nhuế là một mảnh yên lặng.

Tiếp theo là tiếng va chạm thanh thúy của ly rượu đã hết chạm xuống quầy bar cẩm thạch.

"Chuẩn bị thay bà ta trả nợ?"

Âm thanh Giang Hàn Úc lạnh như băng, không mang chút nhiệt độ nào: "Mẹ em cầm 10 triệu, những năm gần đây, lão đầu tốn bao nhiêu trên người mẹ em còn chưa có cộng thêm. Em cảm thấy em có thể trả?"

Cuối cùng, anh còn cười lạnh một tiếng: "Em thật là đơn thuần."

Lông mi dài của Sơ Nhuế khẽ động, cô có thể nghe ra anh không phải đang khen cô.

Giang Hàn Úc chậm rãi đi về phía Sơ Nhuế, cô ngước mắt, vừa vặn đụng trúng vào con ngươi màu đậm của anh.

Sơ Nhuế theo bản năng lùi về phía sau một bước, lưng đụng vào quầy bar. Giang Hàn Úc tiến tới, áp sát, ánh sáng mờ mịt,cái bóng của lông mi dài và sống mũi rơi xuống mặt cô.

Trong màn đêm âm u, dường như có cái gì đó đang lặng lẽ nảy mầm.

Ngón tay thon dài của anh sắp đụng phải mặt cô, cô cảnh giác hướng mắt về phía anh, đầu hơi ngẩng về sau. Nhưng cuối cùng, cằm của cô vẫn bị Giang Hàn Úc nắm lấy.

Cô không biết Giang Hàn Úc có ý gì, không biết anh định làm gì, hơi thở quẩn quanh bên chóp mũi, cô dường như cũng ngửi được mùi rượu dễ ngửi trong hơi thở của anh.

Sơ Nhuế nghiêng đầu muốn tránh, lại bị Giang Hàn Úc ràng buộc giữ lại.

Cằm bị chụp phải mơ hồ đau.

Mà người đàn ông này, vào lúc này, như sớm có âm mưu vậy, cắn môi cười một tiếng.

"Sơ Nhuế"

"Cùng tôi làm một giao dịch"