Post on: 12 tháng ago
Editor: demcodon
Quả nhiên, quả nhiên mà! Hai chị em này căn bản không phải là hạt giống của ông. Từ Phú Niên ông sao có thể sinh ra loại đồ chó này chứ.
Đáng giận chính là trong khoảng thời gian này ông hầu hạ hai chị em này ăn ngon uống tốt. Lúc trước khi ông ở quân đội, tiền lương cũng không cao. Mặc dù mang danh nhà họ Bạch, nhưng trên người lại không có nhiều tiền. Nhưng vì hai chị em này, ông và mẹ già gom góp mấy chục nghìn.
Hai chị em này ỷ vào chịu khổ từ nhỏ, một khóc hai quậy ba thắt cổ. Mặc dù ông không muốn cho, nhưng mẹ già dung túng, cảm thấy mắc nợ bọn nó. Cho nên tiền cho bọn nó giống như nước chảy. Hôm nay thì tốt rồi, cũng không phải con ruột của ông.
Từ Phú Niên hận đến nghiến răng. Sở Từ thậm chí có thể nhìn thấy lửa giận trong mắt ông.
“Sở Từ! Có phải mày và Từ Vân Liệt sai khiến bọn nó không?” Từ Phú Niên lại nói.
Ngoại trừ hai vợ chồng Sở Từ, không ai nhắm vào ông như vậy. Chỉ có bọn họ mới có thể biết nhiều chuyện về thôn Thiên Trì như vậy. Nếu không núi cao hoàng đế xa, ai sẽ chạy đến thôn nhỏ hỏi thăm chuyện của ông chứ?!
“Đúng vậy!” Sở Từ gật đầu, dáng vẻ thành thật càng làm cho Từ Phú Niên nghẹn muốn chết.
“Con nhỏ khốn kiếp!” Từ Phú Niên lập tức vung tay lên muốn cho Sở Từ một cái tát, động tác càng làm cho Dịch Tình đứng bên cạnh hoảng sợ. Chỉ là chưa kịp phản ứng lại, Sở Từ đã giơ tay lên trực tiếp giữ lại cổ tay của Từ Phú Niên, không biết vung như thế nào, tay của Từ Phú Niên tự đánh vào mặt mình.
Khóe miệng Dịch Tình co giật, hơi hoảng sợ nhìn Sở Từ. Cô ta mỗi ngày luyện những động tác đó... không phải chỉ để chơi thôi sao?
Bản thân Từ Phú Niên cũng không có phản ứng. Nhưng trong lòng tức giận làm ông không thể suy nghĩ nhiều, nhìn chằm chằm vào Sở Từ, xuyên qua gương mặt này đột nhiên nghĩ đến Sở Tú Hòa.
“Mày... mày là con gái của Tú Hòa?” Sau một lúc lâu, Từ Phú Niên mới nói.
“Đúng vậy!” Sở Từ nhếch miệng, trực tiếp thừa nhận.
Từ Phú Niên chỉ cảm thấy trong lòng bùng phát, nghiến răng nói: “Tao là ba ruột của mày!”
“Ông? Chỉ sợ còn không xứng.” Sở Từ khinh thường nhìn ông: “Tôi và em trai đã sửa lại hộ khẩu. Ba tôi là Bạch Phụ Bình, cũng không phải là tên cặn bã như ông.”
Biết được thân phận của Sở Từ, Từ Phú Niên vốn dĩ còn muốn đi tìm Đại tá Bạch làm chủ. Nhưng lúc này, ông lập tức hiểu ra mọi chuyện. Nếu không có sự đồng ý của Đại tá Bạch, sao Sở Từ có thể làm con gái của Bạch Phụ Bình chứ? Hèn chi... Đại tá Bạch trước giờ trọng tình nghĩa, trước đó có thể vì chú của ông đưa cả nhà họ Từ đến thủ đô. Theo lý mà nói, dù sao thì ông cụ cũng sẽ không đối xử tuyệt tình với ông như vậy. Thì ra là lót đường cho Sở Từ.
Sở Từ cũng có huyết mạch của nhà họ Từ. Dựa theo quan hệ huyết thống, nhân viên cảnh vệ lúc trước cứu Đại tá Bạch cũng là ông chú ruột của cô, chuyển ân tình cho cô cũng là báo đáp.
Nhưng ông đã làm người nhà họ Bạch hơn 20 năm. Bây giờ lại bị con gái ruột của mình cướp đi địa vị của ông. Làm sao ông có thể cam tâm được?!
Nếu đứa con gái này nghe lời thì không sao. Nhưng nó lại nhất quyết chống đối với ông, lại còn tìm hàng giả gạt người. Quả thực đáng giận!
“Sửa lại hộ khẩu thì tao cũng là ba của mày, chuyện huyết thống không phải một giờ giấy vụn là có thể phủ nhận. Mày là đồ con gái bất hiếu, con bé sống hoang dã chết tiệt kia, không bằng một nửa Tú Hòa!” Từ Phú Niên oán hận mắng nhiếc. Sau đó cố gắng bình tĩnh lại và nói: “Nếu mày kêu hai đứa hàng giả này trả tiền lại thì tao sẽ bỏ qua chuyện này. Bằng không tao sẽ đánh chết mày!”