Đăng vào: 11 tháng trước
Editor: demcodon
Ở nông thôn đa số làm ruộng sử dụng nhiều phân bón tự nhiên, chẳng hạn như phân và nước, vv... Trong đó khó tránh khỏi sẽ còn đọng lại những thứ ghê tởm. Nếu xử lý không đúng cách thì người tiếp xúc bị nhiễm ký sinh trùng là chuyện bình thường. Loại bệnh này khi Sở Từ đi theo Hoắc thần tiên thường thấy nhất. Mặc dù đây là thủ đô, nhưng nghĩ kỹ lại ngày mùa làm ruộng vừa qua đi, trong đất nhất định phải trồng thêm một số vụ mùa mới. Bà cụ này có lẽ bị nhiễm bệnh khi về quê trồng trọt cách đây mấy ngày trước đó.
“Cô sai rồi.” Sở Từ không chút khách sáo mà nói thẳng: “Nếu cô không tin thì tự mình bỏ tiền mua thuốc tốt cho bà cụ uống thử xem. Nếu chết thì cô chịu trách nhiệm.”
Sắc mặt của Dịch Tình lập tức đỏ bừng: “Làm sao cô có thể nói những lời như vậy chứ!?”
“Tôi chỉ nói thôi. Nhưng cô nghĩ xem. Nếu không phải có tôi, cô thậm chí đã có thể hại chết người rồi.” Sở Từ bĩu môi.
Dịch Tình nghiến răng. Mặc dù cô không tin những gì Sở Từ nói, nhưng cô cũng không dám quay lại đưa thuốc cho bà cụ. Lỡ như thật sự xảy ra chuyện, cho dù cô là con gái thì ba cô cũng sẽ tự tay đánh chết cô...
“Vậy thuốc của cô thì sao? Cô có chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì không?” Dịch Tình hơi bất an, Sở Từ chính là một bác sĩ không chính quy do bác sĩ chân đất ở quê dạy, có thể có được bao nhiêu năng lực chứ? Lỡ như thực sự hại chết người, sẽ không liên lụy cô chứ?
“Ngu ngốc.” Sở Từ lẩm bẩm.
Nếu như Dịch Tình hỏi về công thức của thuốc thì nàng cũng không đến mức chán ghét cô như vậy. Cuối cùng lại hỏi nó có tác dụng hay không? Cho dù nàng trả lời như thế nào đều không thể làm Dịch Tình hài long. Nếu đã như vậy Dịch Tình không nên hỏi.
Bị Sở Từ mắng như vậy, Dịch Tình càng không hiểu ra sao. Từ Vân Liệt thực sự là thích Sở Từ sao?! Một cô gái thô tục như vậy thì có gì tốt? Lại còn càn rỡ khoe khoang, đều không giống con gái. Thậm chí còn nhỏ hơn cô mấy tuổi, nhưng trông giống như trưởng bối, xem cô là con cháu mà dạy dỗ. Trong đời cô chưa từng chịu nhiều ấm ức như vậy.
Ngay sau đó, hai người tiếp tục bận rộn, không thể nói đến việc khám bệnh tại nhà vẫn có chút chỗ tốt. Mặc dù không kiếm được bao nhiêu tiền, nhưng cũng có thể một chút cho bệnh viện. Mục đích chính mà Sở Từ mở bệnh viện vẫn là vì công đức. Bởi vậy có mệt nàng cũng không vội.
Nhưng trong hẻm nhỏ này, thường là người tìm Sở Từ khám bệnh quả thực đều nghèo đến đáng thương. Đa số là người già, sợ gây phiền phức cho con cái trong nhà nên có bệnh có đau cũng đều chịu đựng. Nếu không phải vì sự hấp dẫn của bốn chữ ‘khám bệnh miễn phí’, căn bản là không có khả năng cho Sở Từ và Dịch Tình vào nhà.
May mắn một khi xác nhận được tình trạng sức khỏe, Sở Từ sẽ giải thích tình hình và ảnh hưởng cụ thể. Những bệnh nhân này cũng sẽ cân nhắc được và mất. Đặc biệt là khi biết tiền thuốc không đắt, đa số họ vẫn lựa chọn mua thuốc.
Chỉ là Dịch Tình sắp điên rồi.
Không có một bệnh nhân nào ở nơi này có thể so sánh được với tố chất bệnh nhân trong quân đội. Có những bà cụ lớn giọng, cũng có những ông cụ nghe không rõ. Thậm chí còn có phụ nữ... bẩn thỉu.
Cô không thể tin được một người tốt lại có thể sống như vậy, người không ra người, quỷ không ra quỷ, đê tiện và hèn mọn.
Cô cho rằng những người trên thế giới này, cho dù không có ngăn nắp và sáng sủa như cô thì cũng nên sạch sẽ gọn gàng. Cho dù lúc trước về quê Từ Vân Liệt cũng không cảm thấy có chỗ nào đáng sợ. Tại sao lại ở thủ đô ngược lại còn có nhiều gia đình nghèo khó như vậy?
Làm sao Dịch Tình hiểu được, lúc trước cô đến thôn Thiên Trì căn bản không qua đêm. Trương Hồng Hoa càng chăm sóc cô thật tốt, những người khác trong thôn cũng không mời cô về nhà chơi. Cho nên cô tự nhiên không biết tình hình thực tế ra sao.
Hơn nữa, thực ra khu ổ chuột này tốt hơn ở nông thôn rất nhiều. Dịch Tình không thể chịu được chính là bầu không khí kia, điều kiện sống hoàn toàn khác với khu nhà ở trong quân đội.