Post on: 12 tháng ago
Editor: demcodon
Bạch Phụ Bình nén giận trong lòng, ước gì có thể mắng hai vợ chồng Sở Từ một trận. Nhưng Từ Vân Liệt giống như sát thần đứng ở đó, mà Sở Từ ở trong phòng làm việc của ba già thật lâu. Ông không dám hành động hấp tấp ở trước mặt ba già!
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, Bạch Phụ Bình càng nóng ruột, càng trở nên manh động hơn. Bạ𝗻 đa𝗻g đọc 𝘁𝙧𝑢𝑦ệ𝗻 𝘁ại [ TR𝑢𝙈T R𝑈𝑌E𝑵.𝚅𝑵 ]
“Cậu rốt cuộc đã nói gì với ba tôi? Phó Tiểu đoàn trưởng Từ, cậu dù sao cũng là người đàn ông. Làm sao có thể làm ra chuyện nói xấu sau lưng như vậy?” Bạch Phụ Bình nghiến răng nói.
Từ Vân Liệt cúi đầu nhìn ông, trong mắt không che dấu được vẻ khinh thường: “Đồng chí đều dám làm thì tại sao tôi không dám nói?”
Từ Vân Liệt cũng biết chuyện của Bạch Phụ Bình nhất định là do vợ mình làm. Nhưng hai vợ chồng bọn họ chính là một thể, ai nói cũng giống nhau. Cho nên lúc này đương nhiên nhận.
Nhưng Bạch Phụ Bình nghe vậy đã rất tức giận: “Nói như vậy là cậu thừa nhận rồi sao? Từ Vân Liệt, bên ngoài mọi người đều nói cậu là người đàn ông ngay thẳng. Nhưng không ngờ cậu lại hèn hạ như vậy!”
Từ Vân Liệt không giận mà cười: “Trưởng phòng Bạch, tôi vẫn luôn ngay thẳng, bao gồm chuyện của đồng chí cũng giống vậy. Nếu tôi làm sau lưng đồng chí thì hôm nay sẽ không đến đây. Hơn nữa, với cách làm người của Trưởng phòng Bạch, còn không đáng tôi hao hết tâm tư và âm mưu vì đồng chí.”
Bạch Phụ Bình không khỏi cảm thấy xấu hổ và sợ hãi, tức giận đến mức sắc mặt tái xanh.
Đúng lúc này, trong phòng có chút động tĩnh, Sở Từ và Đại tá Bạch một trước một sau đi ra. Mà Đại tá Bạch lại cười tươi làm cho Bạch Phụ Bình lạnh cả sống lưng.
Người ba này của ông từ trước đến giờ luôn nghiêm túc với mọi người. Cho dù là đối với ông và Mẫn Hoa cũng đều là thỉnh thoảng mỉm cười. Nhưng hiện tại lại tốt với Sở Từ như thế?
Chỉ là Bạch Phụ Bình lại không biết, sở dĩ Đại tá Bạch cũng không thân với hai cha con bọn họ hoàn toàn là bởi vì thái độ của hai người ở trước mặt người ba và ông nội là Đại tá Bạch này rất cẩn thận, dáng vẻ nịnh nọt kia cũng giống như mấy người bên ngoài.
Thực lòng mà nói, Bạch Chấn Thăng vẫn rất thích đứa cháu gái. Bởi vì Bạch Mẫn Hoa dù sao cũng là con gái, là người ông ta đã nhìn thấy từ nhỏ đến lớn. Khi còn nhỏ thì mềm mại và rất đáng yêu. Nhưng sau khi Bạch Mẫn Hoa hiểu chuyện thì bị Bạch Phụ Bình dạy dỗ hơi kỳ quái.
Mặc dù vẫn xinh đẹp như cũ, nhưng với rất nhiều ý định thực dụng, ở trước mặt ông ta và người khác là hai mặt khác biệt. Cho dù làm nũng đều lộ ra vẻ dối trá. Chẳng qua ông ta lớn tuổi, đôi khi không muốn so đo với trẻ con. Ngược lại cũng không để tâm.
Nhưng hôm nay nhìn thấy Sở Từ, trong lòng khó tránh khỏi cũng sẽ cảm thấy hơi đối lập. Cháu gái của Bạch Chấn Thăng ông ta nên giống như Sở Từ, thoải mái hào phóng, tự tin phóng khoáng. Ít nhất có thể nói chuyện như thế ở trước mặt ông ta, hai ông cháu lại không phải người ngoài. Tại sao phải mang lên một mặt nạ dối trá?
Chỉ tiếc đứa cháu gái của ông ta là con gái, có một số việc ông ta không thể nhúng tay. Huống chi còn không phải ruột thịt, cách một lớp càng khó dạy dỗ.
Lúc này, Đại tá Bạch vừa ra khỏi phòng thì nhìn thấy dáng vẻ này của con trai, trong lòng càng không khỏi thất vọng. Nhưng ngoài mặt cũng không biểu hiện ra ngoài, chỉ nói: “Hôm nay hai vợ chồng Tiểu Từ ở lại nhà chúng ta ăn cơm, con kêu vợ con làm mấy món sở trường chiêu đãi thật tốt đi.”
Bạch Phụ Bình cắn chặt răng: “Ba, ba giữ bọn họ lại không tốt lắm đâu?”
Nếu như truyền ra ngoài, người khác nhất định sẽ biết rằng ba ông thích Từ Vân Liệt hơn ông. Bây giờ ông đã đủ mất mặt rồi. Nhưng không muốn đổ thêm dầu vào lửa.
Nhưng dù sao đã sống chung hơn 20 năm, Đại tá Bạch làm sao không biết được con trai đang nghĩ gì chứ? Ông ta lập tức xụ mắt nói: “Nói ra, hai vợ chồng Tiểu Từ còn là đồng hương của con. Con là trưởng bối, chiêu đãi hai đứa nó là chuyện đương nhiên!”