Post on: 12 tháng ago
Editor: demcodon
Ba Từ cảm thấy buồn bực trong lòng. Nhưng cũng có chút may mắn, may mắn đứa con trai này cho ông một cơ hội. Thậm chí nghĩ đến những thay đổi của mình trong mấy năm nay, ông cũng dần hiểu ra.
Nếu ông không đến Phúc Duyên Đài làm việc mà còn ở nhà với vợ và con trai út, vậy bây giờ đối với con trai cả nhất định còn đầy bụng oán hận. Căn bản sẽ không quan tâm đến nó có chỗ nào tốt, chỉ khi xem mình như một người ngoài cuộc mới hiểu được hóa ra mình đã gây tổn thương cho con trai cả và con trai thứ bao nhiêu, mới biết được mình đã nuôi hư con trai út bao nhiêu.
“Đáng tiếc cho thằng hai. Nếu không phải trải qua nhiều chuyện như vậy, bây giờ cũng đã vào đại học như Sở Đường.” Ba Từ lại nói.
Hôm nay Sở Đường cũng đến. Nhưng bởi vì nhiều người ngoài nên biểu hiện rất an tĩnh.
“Từ nhị hả? Mấy ngày trước con đã nhìn thấy cậu ta.” Sở Từ đột nhiên nói một câu.
Vừa dứt lời, không chỉ có ba Từ và Từ Vân Liệt, ngay cả ánh mắt của Sở Đường cũng hiện lên một tia dao động mạnh, vội vàng hỏi: “Chị à, chị nhìn thấy Vân Viễn hả? Cậu ta cũng ở thủ đô à?”
“Ừh, gặp qua một lần ở phố Đồ cổ.” Sở Từ gật đầu. Truyện Linh Dị
“Vậy bây giờ cậu ta thế nào rồi?” Sở Đường lại hỏi, hỏi xong cảm thấy hơi khó chịu. Mặc dù đã trôi qua lâu như vậy, nhưng trong lòng cậu vẫn hơi trách móc Từ nhị, cũng không biết y nghe tin chị kết hôn với anh Từ Đại sẽ có phản ứng gì.
“Cậu ta trông cũng không tệ lắm, ăn mặc cũng rất đẹp trai, áo sơ mi trắng, quần tây và giầy da bóng loáng. Cậu ta trông đã trưởng thành rất nhiều, giống như một cậu chủ.” Sở Từ nói thật.
Ba người đều thở dài nhẹ nhõm, Sở Đường và Từ Vân Liệt sau khi biết chuyện này thì gật đầu không hỏi thêm câu nào. Dù sao chỉ cần người còn sống đã là một tin tức tốt.
Nhưng dù sao nó cũng là con trai ruột của mình, lúc này ba Từ không an tĩnh mà hỏi: “Nó sống một mình hả? Con có nói gì với nó không? Có hỏi địa chỉ của nó ở đâu không?”
Sở Từ vừa nghe lại châm chọc cười: “Con cảm thấy người biết ít một chút thì tốt hơn, hỏi nhiều thì trong lòng người sẽ càng cảm thấy khó chịu.”
“Ý của con là... nó... sống không tốt sao?” Ba Từ cũng nghe hiểu.
Sở Từ bất lực liếc mắt nhìn ba Từ, ông già trước mắt đã là ba chồng của nàng, về tình về lý đúng là nên gọi một tiếng ba. Nhưng ông già thực sự ngu ngốc, ngu ngốc đến mức nàng cũng lười nói chuyện.
Hỏi nhiều câu như vậy cũng vô nghĩa, nàng không thích bịa chuyện cho một người không quan trọng. Thậm chí nói cho bọn họ biết Từ Vân Viễn sống hạnh phúc như thế nào. Nhưng một khi nói ra sự thật, đến lúc đó trong lòng ông già này có thể hạnh phúc không? Nếu đời này không gặp được Từ Vân Viễn, e rằng đến khi ông chết già tiến vào quan tài cũng sẽ chết không nhắm mắt. Nhưng nếu còn có thể nhìn thấy Từ Vân Viễn, vậy càng thú vị.
Lòng tự trọng của Từ Vân Viễn quá mạnh. Nếu biết người nhà của mình có biểu hiện đồng tình với cuộc sống của y, vậy càng sẽ không đối mặt. Đến lúc đó một khi gặp mặt, ngược lại còn có khoảng cách.
Ông già này cũng không nghĩ lại xem nàng muốn tốt cho ai. Nếu không phải nể tình ông là ba của Từ Vân Liệt, nàng thực sự muốn dùng một đấm đánh vào đầu ông, nhìn xem trong đó có gì.
“Ba, ba đừng lo lắng những chuyện này, thằng hai tự mình hiểu rõ trong lòng.” Từ Vân Liệt cũng không nhịn được nói. Hắn nói xong nhìn ngoài trời, lại nhìn chằm chằm Sở Từ: “Gần sáng rồi phải không?”
Hắn uống nhiều rượu, khó tránh khỏi cũng hơi say khướt, cả người đều mùi rượu.
Sở Đường vừa nghe vậy, trên mặt lập tức hiện lên một tia ửng hồng, kéo hai cô bé đang chuẩn bị ngủ gật, lại nhìn mấy người Tần Trường Tố, vội vàng nói: “Ngày mai cháu có tiết học nên đi về phòng ngủ trước. Dì, chị họ, mọi người cũng đừng thức khuya...”
Đêm động phòng đó, ánh mắt của anh Từ sắp xuyên qua rồi.