Post on: 12 tháng ago
Editor: demcodon
Trước khi Sở Từ đến đã nghe người phục vụ nói một ít chuyện trong riêng. Cuối cùng cũng hiểu được tại sao hôm nay Hàn thị vui vẻ nhiều đến thế.
Sở Từ đã thấy qua dáng vẻ Hàn thị thương con trai, lúc này cũng không dám tin được bà sẽ làm ra hành vi bán con. Nàng đã gần như không thể không đồng tình với Võ Thuận, có một người mẹ thấy lợi quên nghĩa mạnh mẽ vang dội như vậy, cuộc sống của gã cũng đủ đáng thương.
Vừa đến phòng, mấy ánh mắt cùng lúc bắn về phía Sở Từ. Đặc biệt là người ngồi bên cạnh ông Lữ, ánh mắt rất khó chịu nhìn chằm chằm vào mặt Sở Từ. Một lúc sau không biết nói gì đó bên tai ông Lữ, làm cho ông Lữ kia lộ ra vẻ ngạc nhiên nhìn nàng.
"Cô chính là Sở Từ?" Ông Lữ mở miệng hỏi.
"Đúng vậy." Sở Từ trả lời.
Hàn thị lạnh lùng trừng mắt liếc nhìn Sở Từ, có phần đắc ý. Ngoài bà ra, những người khác của nhà họ Võ, thậm chí ngay cả Phúc Nhạc Nhạc cũng có suy nghĩ giống nhau. Dường như lúc này này ông Lữ có thể làm chủ cho bọn họ.
"Đồ ăn làm rất ngon, còn nhỏ tuổi có thể mở được quán ăn như vậy cũng không dễ dàng." Ông Lữ lại nói.
Sau khi ông ta thốt ra những lời này, đám người Hàn thị đều sửng sốt: "Anh Lữ, Sở Từ này ở đâu có bản lĩnh lớn như vậy chứ? Còn không phải dựa vào gương mặt xinh đẹp sao?"
"Nghe nói cô mở một nhà máy dược phẩm nhỏ? Xem ra cô cũng biết về thuốc." Ông Lữ lại nói.
"Không biết ông Lữ rốt cuộc muốn hỏi cái gì? Tôi còn đang bận. Nếu là mấy chuyện không liên quan, chỉ sợ tôi không có thời gian hầu chuyện." Sở Từ nói thẳng.
"Ha ha, còn nhỏ tuổi nhưng cơn tức rất lớn nha!" Ông Lữ cười, quan sát nàng vài lần lại đột nhiên hỏi: "Cô vẫn chưa kết hôn phải không?"
"Anh à!" Hàn thị đột nhiên đứng lên: "Anh hỏi điều này làm gì? Chẳng lẽ anh còn định giới thiệu bạn trai cho Sở Từ à? Em cũng không thấy anh quan tâm đến thằng Thuận của chúng ta như vậy. Đừng nói với em sau khi anh nhận đứa con trai còn muốn nhận đứa con gái nữa."
Không phải bà ngồi không yên, nhưng lúc này ánh mắt của Lữ Lương Tây nhìn Sở Từ cũng không phải là không vui mà là một loại tò mò. Thậm chí ngầm hơi nóng bỏng. Mặc dù không biết Lục bán tiên kia nói gì với Lữ Lương Tây, nhưng bà có thể khẳng định chắc chắn là nói về ngoại hình của Sở Từ.
Chẳng lẽ gương mặt này của Sở Từ có tướng vô cùng tốt sao?
Nghĩ như thế, Hàn thị hơi nóng nảy. Bà biết bây giờ Lữ Lương Tây rất mê tín. Bất luận Lục bán tiên nói cái gì ông ta đều sẽ tin tưởng. Thậm chí nếu lúc này Lục bán tiên nói số phận của thằng Thuận không tốt thì Lữ Lương Lây lập tức có thể trở mặt.
Mặc dù bà và Lữ Lương Tây cùng lớn lên, thân thiết như anh em. Nhưng dù sao cũng không phải anh em ruột. Hơn nữa bà cũng biết rõ Lữ Lương Tây là người như thế nào. Mấy chục năm trước, ông ba của bà sở dĩ không chịu nhận Lữ Lương Tây làm con rể không chỉ là không nỡ để cho bà gả đi xa, càng bởi vì ông ba nhìn ra Lữ Lương Tây không phải là người coi trọng tình cảm.
"Một trai một gái không phải vừa đủ tốt sao?" Quả nhiên Lữ Lương Tây mở miệng hỏi thử Sở Từ: "Cô bé, nếu tôi nhận thức cô làm con gái nuôi thì cô có đồng ý hay không?"
"Anh à, nó... Sở Từ... Sở Từ chính là đứa sao chổi, còn chưa sinh ra ba đã bị khắc bỏ chạy đi, vừa sinh ra mẹ ruột cũng bị nó khắc chết đi. Họ hàng trong nhà cũng không dám đến gần... Thật sự không phải là người có số phận tốt!" Hàn thị nóng nảy, vội vàng nói.
Sở Từ vừa nghe những lời này khịt mũi một tiếng, lạnh lùng nhìn chằm chằm Hàn thị. Đột nhiên nàng tiến lên nhét nguyên một con gà vào miệng bà: "Mụ phù thủy, nhiều đồ ăn như vậy còn không chặn được miệng bà sao?"