Chương 501: C501: Bàn tính như ý

Vợ Quân Nhân Đừng Xằng Bậy

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Editor: demcodon                  

Sở Từ nhướng mày khi nghe tin ba Võ thất nghiệp, nhưng thật ra nàng không có đoán trước điều này. Dù sao ba Võ cũng đã làm việc ở bệnh viện mấy năm rồi, bình thường nếu không phạm sai lầm quá lớn thì có thể yên ổn làm việc cho đến tuổi về hưu.

"Tất cả là lỗi của tôi, khi tôi khám bệnh nhìn thấy mấy cô gái trẻ đến đều giới thiệu bọn họ đến phòng khám của vợ tôi mua kem dưỡng. Bây giờ những người đó nói chuyện này cho bệnh viện biết. Lúc đó giám đốc đã lập tức đuổi tôi đi. Tôi đã đến tuổi này, cũng ngày càng già đi, lại bởi vì chuyện này bị đuổi đi. Sau này tôi còn mặt mũi nào tiếp tục làm bác sĩ chứ?" Ba Võ thở dài nói tiếp.

Sở Từ không quan tâm tại sao ông bị đuổi, chỉ là nghe những gì ông nói lại cảm thấy ông thật sự là tự mình chuốc lấy khổ.

Nhận lương của người, làm việc hết bổn phận, đây là nghĩa vụ làm người.

Ông thì tốt rồi, cầm tiền của bệnh viện phát nhưng lại tuyên truyền thay cho phòng khám của Hàn thị. Loại hành vi này nói dễ nghe một chút là thương vợ giữ nhà, nói khó nghe đó chính là nuôi kẻ vong ân bội nghĩa không thân.

May mà bệnh viện của nhà nước. Mặc dù vui vẻ xử lý ông nhưng cũng chỉ làm cho ông cút đi mà thôi. Nếu việc này đặt trên đầu nàng, vô luận như thế nào cũng phải dạy dỗ cho ông già họ Võ này một trận mới xem như xong.

"Đúng vậy! Nhưng ông nói với tôi những điều nay cũng vô ích." Sở Từ khẽ hừ một tiếng, rồi lại nói tiếp: "Nếu như có ai ở trong quán của tôi ai cầm tiền của tôi lại làm việc cho nhà mình, tôi hứa sẽ làm cho người đó từ nay về sau ngay cả 1 hào cũng đừng nghĩ kiếm được."

Ba Võ cảm thấy người lạnh lẽo, hơi xấu hổ.

Lúc này đã 3-4 giờ chiều, việc buôn bán cũng hơi vắng. Nàng ngồi bên bàn trước cửa quán, ánh mặt trời chiếu vào từ bên ngoài, ấm áp, chậm rãi uống trà. Dáng vẻ như vậy trong mắt ba Võ hơi muốn ăn đòn. Dù sao cả nhà bọn họ còn đang đứng. Nhưng bây giờ có việc cầu xin nàng, lại không thể biểu hiện bất mãn.


"Bà chủ Sở, cả nhà chúng tôi trên có già, dưới có trẻ nhỏ. Nếu không còn phòng khám, tương lai thật sự không biết sống ra sao. Cho nên hy vọng cô có thể thương xót, ra mặt giải thích với những người nhà của bệnh nhân một chút. Chúng tôi hứa sau này nhất định sẽ không bán thuốc lung tung nữa..." Ba Võ lại nói tiếp.

Sở Từ lập tức mỉm cười.

"Ý của ông là, ông không bán thuốc lung tung nữa thì phòng khám còn muốn mở nữa, đúng không? Tôi nhớ rõ Cục Y tế đã niêm phong phòng khám nhà ông thì phải?" Quyết định của cấp trên có thể nói sửa là sửa sao?

"Đương nhiên là không phải... Phòng khám này chắc chắn không mở được nữa. Chẳng qua những bệnh nhân này muốn bồi thường rất nhiều tiền, cả nhà chúng tôi không gom đủ, muốn trả hết phải bán nhà. Một căn nhất định vẫn chưa đủ, nên phòng khám nhất định cũng phải bán... Trong nhà chỉ còn hai thứ này là đáng giá. Sau khi bán hết, cả nhà chúng tôi cũng không còn chỗ ở. Phòng khám của chúng tôi có diện tích rộng, tôi nghĩ nếu có thể giữ lại, con trai và cháu nội của tôi vẫn còn một nơi ở tạm thời..." Giọng ba Võ ấm áp nói tiếp.

Phòng khám có sân sau, sâu sau còn có một căn nhà đủ cho cả nhà ở. Dù sao trước đây nơi này là nhà cũ của nhà họ Hàn, trước kia có rất nhiều người ở. Bây giờ thu dọn một chút có thể sử dụng. Thậm chí người ở phía sau, còn đằng trước có thể làm buôn bán nhỏ. Ông nghĩ đến con trai út cũng không có việc gì, để cho nó thường xuyên chạy ra ngoài chuyển mấy thứ về bán. Cuộc sống cũng có thể tiếp tục được.

"Bàn tính như ý đánh thật rõ ràng, chiếm lợi từ kem dưỡng da của tôi còn không nói. Bây giờ còn muốn tôi lau mông cho mấy người." Sở Từ cười khẩy, tiếp theo liếc mắt nhìn mấy thứ ông đưa đến: "Chỉ dựa vào chút đồ này là có thể nhờ vả tôi? Mấy người cảm thấy có khả năng không?"