Post on: 12 tháng ago
Editor: demcodon
Trước khi Sở Từ đi đến phòng riêng thì đi dạo phòng bếp một vòng, xem như thị sát tình hình. Qua 10 phút sau cảm thấy đã đủ. Lúc này mới đi đến phòng riêng.
Nàng cũng không tin nhiều món ngon đặt trước mặt như vậy ba Từ còn dư miệng nói ra nói vào. Hơn nữa ăn của người ta thì nói năng với người ta cũng mềm mỏng hơn, ăn đồ của nàng, chủ sợ có quở trách nàng cũng không có nhiều tự tin, đúng không?
Sở Từ vừa mở cửa nhìn thấy trường hợp quả nhiên làm cho nàng rất hài lòng. Chỉ nhìn thấy miệng của ba Từ nhét căng phồng, đôi đũa trên tay cũng không rãnh rỗi liên tục gắp đồ ăn. Nhưng vừa thấy Sở Từ đến chớp mắt hơi đứng hình, thiếu chút nữa bị sặc.
"Chú cứ ăn từ từ đi, món nóng còn chưa dọn lên. Món nguội ăn quá nhiều sẽ không tốt cho sức khỏe." Sở Từ cười khẽ, liếc mắt nhìn ba Từ một cái, nói câu đơn giản.
Gương mặt già nua ngăm đen của ba Từ đỏ lên. Nhưng cũng rất khó nhìn ra sự khác biệt so với thường ngày, thật vất vả nuốt hết thức ăn trong miệng xuống. Ông vội vàng uống một ly rượu an ủi.
Rượu này là khi khai trương Hùng Xuân tặng. Hùng Xuân xem nàng giống như em gái. Hơn nữa cũng không cưới vợ, nên ra tay cũng tương đối hào phóng. Mỗi lần đến ăn cơm đều sẽ mang theo một số thứ tốt. Nhưng đương nhiên, Sở Từ cũng tương đối chăm sóc đặc biệt với gã. Nếu không phải Hùng Xuân cứng rắn nhét tiền, nàng không chừng sẽ trực tiếp mời khách.
"Rượu này là loại tốt, một bình có giá hơn 10 đồng. Chú uống thấy thế nào?" Sở Từ cười như không cười nói.
Vừa nói ra câu này tay của ba Từ run lên. Hơn 10 đồng một bình rượu? Ônng mua một bình ở quầy tạp hóa trong thôn cũng chỉ mấy hào!
Ba Từ lập tức chỉ cảm thấy trong miệng nóng, trên mặt cũng nóng, rõ ràng chỉ uống một hớp đã cảm thấy cả người lâng lâng, giống như đi trên mây, hơi choáng váng.
Thứ này cũng quá đắt, con bé Sở Từ này thật sự phá của mà! Đứa con gái như vậy nhà nào có thể nuôi nổi chứ? Rượu đắt tiền như vậy không lấy ra bán, lại đưa cho ông uống. Uống một hớp nhiều tiền như vậy, mấy ngày nay chỉ sợ ông cũng ngủ không yên!
"Làm sao vậy? Chú thích thì uống nhiều một chút. Bạn của cháu thích rượu. Rượu như trong tay chú cháu vẫn còn một bình, cùng lắm thì lát nữa tặng hết cho chú." Sở Từ lại nói.
Ba Từ nuốt nước miếng, miệng không nói ra lời.
Sở Từ cười khẽ trong lòng, bản thân cũng không rãnh rỗi, chậm rãi ăn thức ăn. Lúc này, người phục vụ lại bắt đầu bưng món nóng vào.
Những món ăn nóng hổi tỏa ra mùi thơm hấp dẫn. Ba Từ cũng cảm thấy thèm. Nhưng lại cảm thấy những món này không hề rẻ. Nếu ông không ăn thì có thể bán lại cho người khác.
"Đừng dọn mấy món đó lên, nhiều thịt như vậy phải tốn hết bao nhiêu tiền? Cháu xem khách bên ngoài có gọi hay không bưng cho họ đi!" Từ Bình thở dài. Mặc dù không nỡ nhưng vẫn nói.
"Chú đừng nói đùa, đồ ăn trong quán cháu chưa bao giờ bưng lộn xộn. Vốn dĩ thuộc về ai thì là của người đó. Cho dù không chạm vào một chút cũng tuyệt đối sẽ không tùy tiện đưa cho bàn khách khác. Nếu không truyền ra ngoài, người khác còn tưởng rằng cháu đang sử dụng lại đồ ăn thừa nữa đấy. Cho nên nếu chú không ăn thì lát nữa cháu chỉ có thể đổ đi." Sở Từ một mực chọc tức ông, cố ý nói phóng đại.
Quả nhiên, ba Từ vừa nghe lời này trừng to đôi mắt nhìn: "Cháu... cháu không phải là đồ ngốc chứ? Cháu có biết 20 năm trước có rất nhiều người không có cơm ăn bị chết đói hay không? Khi đó nếu có thể có được những thứ này sẽ cứu giúp được bao nhiêu mạng người!"
"Tình huống lúc ấy khác. Hơn nữa quán ăn của cháu phải lành mạnh và vệ sinh làm cho khách hàng ăn yên tâm. Nếu không cháu phải chết đói." Sở Từ nói thẳng.
Tình huống 20 năm trước nàng cũng không phải không nghe nói qua, nghe nói còn có người bởi vì mạng sống mà ăn người thân trong nhà bị đói chết. Khi đó quả thật là một xã hội người ăn người.