Đăng vào: 12 tháng trước
Editor: demcodon
Từ Vân Liệt không nghe được những lời hai người này nói. Trong đêm đen lại không thể dùng cách nhìn khẩu hình, nên rất im lặng. Sở Từ cũng giống như không nghe thấy những âm thanh này, tiếp tục giữ bất động tại chỗ. Hai người chú Trương Ngũ và ông Khang đến đây giúp đỡ thấy Sở Từ và Từ Vân Liệt không động tĩnh, tự nhiên cũng ngoan ngoãn canh giữ tại chỗ.
Chỉ là trong lòng rất khó chịu.
Kỳ thật bên thôn bắc này không có nhiều ấn tượng với Vương thị này, chỉ nhớ rõ bà nửa đêm lén lút đến nhà mới của Sở Từ. Về phần những chuyện khác, thậm chí là những lời đồn cũng chỉ ngẫu nhiên nghe nói, cũng chưa cẩn thận hỏi thăm qua.
Nhưng mặc dù không biết gì về Vương thị, nhưng ai cũng biết đến chú Dương Sính này. Gã chính là con rể của thôn trưởng, lại có học thức, còn có thể tính sổ sách. Ai nhìn thấy gã cũng không thể không khách khí mấy tiếng. Bình thường nhìn người này lặng lẽ, còn tưởng rằng là người thành thật, không nghĩ tới người này thực sự không có ý tốt.
Lúc Từ Vân Liệt mời hai người này đến giúp đỡ cũng không phải nói là bắt kẻ thông dâm, chỉ là nói chỗ Sở Từ giấu bài thuốc bị lộ ra ngoài. Cho nên muốn mời hai người đến đây cùng bắt người trộm bài thuốc.
Ai biết được còn nhìn thấy cảnh còn bùng nổ hơn dự kiến ban đầu.
"Ít nói bậy bạ với bà đi, là người đẹp xấu ông cũng đừng động tâm tư kia! Thật là, khi nào ông có thể thay đổi thói quen xấu này chứ? Đừng nhìn thấy phụ nữ thì đi không nổi, con bé kia là vai con cháu. Ông không chê mất mặt tôi còn xấu hổ đó!" Vương thị lập tức hừ lạnh một tiếng.
Buổi tối hôm nay bà lại cãi nhau với chồng, đúng lúc nghe thấy bên ngoài cửa sổ tiếng mèo kêu ba dài một ngắn, thuận tiện ẫm ĩ với chồng về nhà mẹ. Lúc đi đến cửa thôn thì bà rẽ vào một đường khác đi theo Dương Sinh ra chỗ này tìm bài thuốc.
"Được được được, bà nói cái gì thì là cái đó. Tôi đối với bà như thế nào bà còn không rõ sao? Nhiều năm như vậy, tôi có thứ gì tốt đều tặng cho bà trước tiên. Lần này chỉ cần tìm được bài thuốc để cho em trai bà giúp đỡ. Chúng ta không làm xưởng nhỏ, trực tiếp làm nhà máy. Nếu trên người bà có tiền thì dứt khoát ly hôn đi, đỡ phải cả ngày bị tên khốn kiếp Sở Thắng Lợi kia khi dễ." Chú Dương Sinh lại nói.
Vương thị bĩu môi, nhưng đảo mắt vẫn mỉm cười.
Lưu Dương Sinh tuy nói là háo sắc một chút, nhưng nhiều năm như vậy đối với bà quả thật là tốt hơn Sở Thắng Lợi không biết bao nhiêu lần. Tục ngữ nói rất đúng, vợ không bằng vợ lẽ, vợ lẽ không bằng vụng trộm*. Có lẽ là bởi vì thế nên Lưu Dương Sinh cho tới bây giờ đều cung cấp cho bà, không bao giờ để lộ một chút biểu hiện xấu nào. Nhưng tất nhiên, hai người đã biết nhau mấy chục năm. Kể từ khi kết hôn, số lần gặp mặt có thể đếm được trên đầu ngón tay. Một năm có lẽ gặp nhau một đến hai lần mà thôi. Gần đây bà và Sở Thắng Lợi không vừa lòng nhau, chua xót trong lòng bà không có nơi nào kể ra. Lúc này mới thường xuyên lui tới với Lưu Dương Sinh.
(*Nguyên văn là: Thê không bằng thiếp. Thiếp không bằng kỹ nữ. Kỹ nữ không bằng vụng trộm. Vụng trộm không bằng không trộm được.)
"Haizz, năm đó bà nên gả cho tôi, tôi còn mạnh hơn tên phế vật Sở Thắng Lợi kia." Chú Dương Sinh lại lẩm bẩm một câu.
"Đừng nói nữa! Khi đó còn không phải bởi vì tác phong của ông xảy ra vấn đề sao? Đã nhiều năm như vậy, đến bây giờ tôi vẫn không nghĩ ra tại sao lúc ấy ông có thể ra tay được! Nếu không nhà lúc đó con vợ nhà ông toàn tâm toàn yêu thương ông, nghĩ mọi cách che giấu giúp ông. Bằng không bây giờ ông có thể sống tốt sao?" Vương thị vừa tức nói.
Nhắc tới chuyện cũ, Lưu Dương Sinh giơ tay vỗ lưng bà, vẻ mặt áy náy.
Sở Từ nấp ở chỗ tối cũng tò mò đến cực hạn, thật sự muốn biết Lưu Dương Sinh rốt cuộc đã phạm phải sai lầm gì. Nhưng nghe ý trong lời bọn họ nói, lúc chú Dương Sinh còn trẻ rất phong lưu, quen với Vương thị thì thôi, còn tằng tịu với con gái của thôn trưởng bây giờ, thật sự là một chút cũng không rãnh rỗi.