Chương 98: Hồi năm: cổ tịch biệt bảo

Mê Tông Chi Quốc

Đăng vào: 12 tháng trước

.



Hải ngọng còn định tiếp tục bới hố cát tìm sợi dây màu trắng thì nghe Tư Mã Khôi giục mọi người nhanh chóng rời khỏi đây, anh mới ngớ người vì không hiểu gì, bèn hỏi: “Đằng sau có động tĩnh gì à? Sao lại không được quay đầu nhìn hả?”



Tư Mã Khôi vừa nghiêng tai nghe ngóng động tĩnh xung quanh, vừa trả lời Hải ngọng: “Cậu chỉ cần quay đầu nhìn một cái, khả năng sẽ sợ khiếp vía đến nỗi chân mềm nhũn không chạy nổi nữa đâu.”



Hải ngọng không phục đáp: “Từ xưa tớ đã bị phần tử xấu xa nhà cậu xúi giục mà lẻn vào nhà bếp ăn trộm thịt quay, kết quả bị nhân viên nhà bếp thả hai con chó truy đuổi. Hai con ôn vật đấy bám riết tớ như đồ nghiệt chủng, tớ cũng có cuống quýt tí nào đâu.”



Thắng Hương Lân và đội trưởng Lưu Giang Hà nhìn thần thái căng thẳng của Tư Mã Khôi thì biết anh không hề nói đùa. Hai người còn định hỏi cặn kẽ, thì Tư Mã Khôi đột nhiên đứng bật dậy, hét gọi mọi người: “Nguy rồi, chạy mau!”



Thì ra, khi nãy Tư Mã Khôi bới hố cát tìm đầu kia của đường dây điện thoại, nào ngờ lúc giật nó lên lại không thấy đâu nữa cả, anh tiếp tục bới xuống sâu hơn, thì phát hiện có vô số hang cát nhỏ tí tẹo, thầm nghĩ có lẽ trong bóng tối anh đã lầm tưởng những con rắn cát màu trắng là đường dây điện thoại. Những sinh vật nhỏ bé nằm lẩn mình trong biển cát bị kinh động, bèn nhất loạt chạy trốn mất tăm mất dạng, còn biết tìm ở đâu nữa bây giờ? Mà cho dù có bắt được chúng thì cũng không thể biến nó thành sợi dây chỉ hướng. Cùng lúc đó, anh lại cảm nhận luồng gió tanh tưởi từ xa thổi tới, tiếng động lớn dần như nước triều dâng, dường như âm thanh đều đổ về hướng bộ xương cá voi, chỉ có phía đông là tương đối im lìm. Tư Mã Khôi thầm biết kẻ sắp đến không mang thiện ý, chỉ dựa vào khẩu thần công cổ lỗ sĩ, thì cũng khó lòng đối đầu nghênh chiến với chúng được. Thế là anh vội vã đứng dậy, miệng lớn tiếng hét gọi mọi người cùng rút lui về hướng đông.



Lúc này, hội Hải ngọng đã nghe thấy động tĩnh từ nơi sâu trong biển cát văng vẳng truyền đến, ai nấy đều biết đại nạn sắp giáng xuống đầu. Dù hiểu rằng: chỉ cần rời xa đường dây điện thoại do đội khảo sát liên hợp Liên Trung lắp đặt, thì sẽ bị lạc trong cực vực dưới lòng đất bốn bề bóng tối mênh mông, nhưng nếu còn chần chừ không chạy trốn, thì sẽ chết không toàn thây ngay tức khắc, vì vậy không cần cân nhắc, cũng biết nên lựa chọn cái nào. Ban đầu mọi người còn chỉ đi nhanh, nhưng âm thanh bò trườn càng lúc càng dồn dập, chúng đang đuổi theo sát nút, nên mọi người vội co cẳng chạy thục mạng. Trong lúc chạy sắp đứt hơi, ai còn muốn quay đầu nhìn xem thứ đang đuổi mình đằng sau.



Ngoại trừ Thắng Hương Lân ra, hội ba người Tư Mã Khôi, Hải ngọng và đội trưởng Lưu Giang Hà đều có kinh nghiệm chiến đấu việt dã, vượt núi băng rừng băng băng như chạy trên đất bằng. Có điều ở đây chỗ nào cũng toàn cát vàng, kết cấu vừa mềm vừa xốp, giẫm một cái là lún sâu tít, càng dùng sức lại càng chậm chạp, so với vượt sơn địa khê cốc, thì chạy ở đây còn gian nan gấp vạn lần.



Hải ngọng cuống cuồng như kiến bò trong chảo, kết quả dục bất tốc đạt, lại còn bị ngã ra đất, rồi lăn xuống sườn dốc thoai thoải. Tư Mã Khôi đành dừng chân chạy, chìa tay kéo cậu ta lên. Đúng lúc này, anh nghe tiếng Thắng Hương Lân và Lưu Giang Hà đồng thanh thét lớn: “Cẩn thận!”



Tư Mã Khôi cũng cảm thấy luồng gió lạ thổi vù vù phía sau, bèn buông tay thả Hải ngọng xuống, rút dao săn quay tay ra sau chém mạnh, chỉ nghe tiếng phập khô khốc như bổ vào vỏ cây khô, soi đèn quặng thì thấy con quái xà dài chừng nửa mét bị dao phang đứt thành hai đoạn. Con rắn to như cổ tay trẻ em, hai bên mạng sườn có đôi cánh thịt, thân mình trong suốt sáng rực, nhìn thấu cả nội tạng, bên trong mọc chi chít vô số gai thịt, lúc này cơ thể phân thành hai đoạn với hàng trăm đốt thịt đang ngọ ngoạy uốn éo.



Tư Mã Khôi thầm cảm thấy việc này rất quái lạ: “Sao bọn chúng lại bám riết lấy chúng ta thế nhỉ?”, vừa mới ngẩn người ngẫm nghĩ, bỗng nhiên anh thấy cát đá dưới chân ầm ầm rung chuyển, triền cát chỗ anh đang đứng sụt lún thành một khuôn động lớn, một con thằn lằn giun từ sâu bên trong thình lình trườn ra, đầu giống như đầu rết, thân hình to như cái chum khổng lồ. Con rắn chết bị phân thành hai khúc khi nãy bị nó hút vào bụng, cùng lượng lớn cát bụi. Mọi người cuống cuồng tháo lui.



Đội trưởng Lưu Giang Hà chạy trốn không kịp, lại còn bị trượt xuống hố cát, chân tay lún sâu trong dòng cát, không thể giãy giụa nổi. Hải ngọng đứng gần anh chàng nhất, đưa tay bám lấy ba lô của Lưu Giang Hà, gắng sức kéo lên. Lúc này nghe văng vẳng bên tai tiếng trẻ con, tựa hồ như tiếng khóc. Hải ngọng vội vàng quay đầu lại nhìn, chỉ thấy cái lưỡi con thằn lằn giun không ngừng phình to thập thò, nó chỉ cách anh chừng nửa thước. Hải ngọng hoảng sợ mất hết cả hồn vía, trong lúc cấp bách anh bèn vận hết sức lực, định nhặt khẩu K54 của Lưu Giang Hà quyết sống mái một phen với con quái vật, nhưng khổ nỗi thân súng quá dài, căn bản không thể xoay chuyển được.



Đúng lúc ấy, Tư Mã Khôi kịp thời giương súng ngắm bắn, con thằn lằn giun vừa chui ra từ động cát, bị đạn bắn, hơi co người lại một chút. Hệ thần kinh dưới tầng đốt thịt của nó phân bố theo hình mạng lưới, nên súng đạn không phát huy được mấy công dụng. May mà nhân khoảnh khắc ngắn ngủi đó, Thắng Hương Lân cũng kịp quăng dây thừng xuống, hai người bám cả chân lẫn tay vào sợi dây cuống cuồng bò lên mép hố.



Bốn người liều mạng chạy nhanh khỏi dòng cát lún, nhưng vừa chạy được mấy bước thì phía trước lại là một động cát lún giống như hố xoáy đen ngòm, bên tai nghe tiếng cát trôi rào rào, không biết xung quanh còn bao nhiêu hố cát nữa. Tư Mã Khôi cũng biết thằn lằn giun, hay giun tử thần, chẳng qua cũng chỉ là loài sâu bọ ngu ngốc, chuyên ăn vụn thịt mục nát, không dễ dụ chúng chui ra khỏi hang, nhưng một khi đụng độ phải nó thì cũng rất khó đối phó, vả lại nghe động tĩnh thì có vẻ lực lượng của chúng cũng khá khiếp người. Bốn phía xung quanh trống toang hoác, nếu không tìm được điểm tựa, chỉ sợ mọi người đành phải bỏ mạng tại đây.



Lúc này mọi người không để ý đến phương hướng gì nữa, tất cả đồng loạt lùi xa khỏi động cát đang lún xuống, chạy thật nhanh về phía đông. Bất chợt, tiếng sấm trên cao dội xuống rền vang, một vật rơi từ tầng mây dày nặng đập vào mũ Pith Helmet của Tư Mã Khôi. Tuy tính năng bảo vệ của mũ cối lõi kép rất tốt, nhưng anh vẫn cảm thấy mặt mũi tối sầm, đưa mắt nhìn xuống đất, thấy vật vừa rơi trúng đầu là một viên đá tròn xoay, to như trái đào.



Dòng khí đối lưu trên tầng mây giữa không trung chịu ảnh hưởng của địa áp, sản sinh sự xung đột mãnh liệt, gây ra cơn mưa đá xối xả. Tư Mã Khôi thầm nghĩ: “Trách gì phía đông yên ắng khác thường, thì ra là sắp mưa đá”.



Dân gian gọi mưa đá là nạn đá, viên đá to nhỏ không đồng nhất; viên nhỏ nhất có khi chỉ bằng hạt gạo, nhưng cũng có những viên đá to đường kính lên tới mười mấy centimet. Trong tình trạng không có gì che chắn, đã xảy ra thảm cảnh người và gia súc bị đá đập trúng đầu mà chết. Mọi người tự biết sự lợi hại của mưa đá, liền vội lấy chăn bông trong ba lô ra, mau chóng phủ lên, dùng súng và ba lô làm giá đỡ, tất cả co người cuộn tròn trốn bên dưới tránh trận mưa đá xuất hiện đột ngột.




Tư Mã Khôi bị đá rơi trúng đầu, giờ mới thấy ngâm ngẩm đau, khi nãy chạy trốn gấp gáp quá, khiến lồng ngực có cảm giác khô rát khó chịu, anh bèn nhặt một viên đá lên cho vào mồm nhai.



Thắng Hương Lân đang thở hổn hển, thấy Tư Mã Khôi làm vậy, thấy lạ nên hỏi: “Bây giờ anh vẫn còn tâm trạng ăn đá nữa sao? Chúng ta đã bị lạc đường trong biển cát rồi!”



Tư Mã Khôi đang có tâm sự trong lòng, anh lơ đễnh trả lời: “Răng tôi đau, nghe các cụ nói ăn món này đỡ nhức răng lắm”.



Hải ngọng cũng nhặt một viên đá đút vào miệng: “Bây giờ còn nghĩ ngợi phương hướng làm gì, ngớt trận mưa đá này, bọn quái vật trong động cát lại mò đến. Mắt cận thì phải lo kiếm kính cận, chúng ta phải tìm cách giải quyết vấn đề trước mắt cái đã, đúng không?’’. Nói đoạn, anh quay sang Lưu Giang Hà bảo: “Khi nãy anh Hải ngọng không mạo hiểm cứu chú một mạng, thì bây giờ chú em đã cách mạng triệt để rồi còn gì!” – Đội trưởng Lưu Giang Hà cảm ơn rối rít, anh chàng vừa cảm kích vừa hổ thẹn.



Tư Mã Khôi bỏ ngoài tai tất cả lời của mọi người, lòng anh bỗng dưng như bị kích động mà thốt lên: “Không đúng, loài thằn lằn giun đều bò ra từ lòng cát sâu, bọn chúng hoạt động thông qua sự biến đổi về nhiệt lượng và sự cảm nhận về chấn động. Ở khoảng cách xa như vậy, lẽ ra chúng không thể cảm nhận được sự tồn tại của chúng ta mới phải. Nếu đây chỉ là sự ngẫu nhiên, thì tôi nguyện móc con ngươi của mình ra, bày trước mặt cho mọi người ăn đấy!”



Thắng Hương Lân nói: “Không cần thề thốt độc địa thế, rốt cục anh định nói gì?”



Tư Mã Khôi nói: “Tôi thấy bên người chúng ta chắc chắn có giấu vật gì đó, mới khiến lũ sinh vật đáng sợ đang ẩn mình trong cát bị dẫn dụ ra ngoài…” Anh nhớ lại lúc quay mạnh về phía sau, khi bắt đầu chạm chân xuống sa mạc, anh đã nhìn thấy một con ác ma xuất hiện ngay sau lưng, hai tay nó đặt lên vai anh, nhưng khi nhìn kỹ lại thì chỉ thấy bóng tối đen ngòm. Anh không thể giải thích hiện tượng đó, thậm chí còn hoài nghi hay mình bị ma nhập.



Bây giờ hồi tưởng lại, mới thấy lúc đó phía sau mình chỉ có mỗi chiếc ba lô này, thế là anh quăng nó xuống, kiểm tra cẩn thận. Anh lôi từng món đồ trong ba lô ra, ngoại trừ pin thì toàn là đồ hộp tìm thấy dưới trạm thám trắc trung tâm, cũng không phát hiện ra vật gì khác thường. Nào ngờ, khi lục đến đáy ba lô, đột nhiên anh sờ phải vật gì đó, cảm giác tay mình dường như bị ai đó nắm chặt.



Tư Mã Khôi thầm nghĩ, quái lạ, chiếc ba lô này đựng đồ đầy ắp, phía dưới làm gì đủ chỗ cho người trốn được? Anh thu hết can đảm chộp lấy nó giật mạnh lên. Chẳng ngờ, thứ anh chộp được lại là cánh tay trái của người chết. Cánh tay đó dường như được bôi phết thứ thuốc bí mật nào đó, nên không có mùi máu tanh, cũng không bốc mùi hôi thối, to như cánh tay người thường, sau khi bị vứt ra ngoài, ngón tay vẫn khe khẽ động đậy.



Mọi người đứng bên cạnh nhìn, ai nấy đều kinh ngạc tột độ: “Đây là cánh tay của ai vậy? Sao nó vẫn còn cử động được?”



Tư Mã Khôi nhìn hình dáng thì biết: đây chính là cánh tay còn lại của “Căn phòng số 86”, có khả năng hắn đã giấu vào đáy ba lô của anh bên dưới lớp pin, lúc mọi người hỏa táng thi thể giáo sư Nông địa cầu ở dòng sông ngầm. Lúc mọi người bổ sung vật tư trong nhà kho, cũng không hề phát hiện thấy nó.



Tư Mã Khôi lấy dao rạch cánh tay, móc ra một cục thịt nằm sâu bên trong: “Đây chính là viên ba bảo, khả năng mọi tai bay vạ gió đều do vật này gây ra cả đây.”



Mọi người quây lại gần xem,thì thấy cục thịt có màu đỏ sậm, bề mặt phân bố chàng chịt những tia máu giống như dây thần kinh, nhìn lại cánh tay đang lăn lóc trên mặt đất thì thấy nó đã nằm yên bất động, bấy giờ mới biết hai cánh tay của “Căn phòng số 86” đều có ba bảo. Trước lúc chết, hắn còn để lại độc chiêu cuối cùng hãm hại mọi người.



Cho đến lúc này, dường như mọi sự việc đều nằm trong sự tiên liệu của cuốn cổ thư biệt bảo, chỉ hiềm một nỗi nội dung quá mập mờ khó hiểu, nên không ai nghĩ ra trước khi sự việc xảy đến. Ngoại trừ điều này, thì trong lòng Tư Mã Khôi còn có một vài nghi hoặc khác mà không thể lý giải: “Cánh tay người chết trong ba lô đã xác định là của ‘Căn phòng số 86’, thì vì sao con ác ma mà mình nhìn thấy, lại có khuôn mặt giống hệt với kẻ cầm đầu Nấm mồ xanh? Chẳng lẽ nó là….”



Lúc này, cơn mưa đá đã ngớt hẳn, biển cát nóng rang, mưa đá rơi xuống không lâu liền hóa thành hơi nước bay mịt mù như biển sương. Hải ngọng châm lửa đốt viên ba bảo, lại nhìn thấy cánh tay người chết nên thấy ngứa mắt bèn đốt luôn thể, trong chốc lát, mùi hôi thối lan tỏa khắp không gian.



Thắng Hương Lân thấy bốn phía xung quanh im phăng phắc, mới dần yên tâm trở lại, cô nói với Tư Mã Khôi: “May mà anh phát hiện kịp thời, mới tránh được nạn lớn vô hình. Nhưng giờ đây chúng ta đã hoàn toàn mất phương hướng, căn bản không thể xác định được vị trí hiện tại. Lúc thường anh nghĩ ra bao quỷ kế, bây giờ đã nghĩ ra cách gì chưa vậy?”



Tư Mã Khôi không còn tâm trạng nào để ý đến điều này, anh chỉ lắc đầu biểu thị bó tay hết cách. Lúc này ba người còn lại đã sắp xếp xong hành lý, chuẩn bị tiếp tục đi sâu vào biển cát tìm kiếm mục tiêu; trong khi đó Tư Mã Khôi vẫn loay hoay thò tay quờ quạng khắp đáy ba lô, nhưng không thấy tăm tích cuốn cổ thư biệt bảo đâu cả, anh lo lắng hỏi Thắng Hương Lân xem có nhớ anh đã bỏ nó ở đâu không?



Thắng Hương Lân thấy lạ bèn hỏi lại: “Cuốn sách cũ đó nội dung thần bí cổ quái, xem cũng vô ích, huống hồ có ai hiểu đâu, sao anh phải sốt ruột tìm nó làm gì?”



Tư Mã Khôi nói: “Chủ nhân đích thực của cuốn cổ tịch biệt bảo đó chính là Nấm mồ xanh, nếu chúng ta không tìm thấy nó thì gay go to đấy!”.