(Quyển 3) Bà Đây Đem Vai Ác Dương Oai
Đăng vào: 12 tháng trước
Edit : Nại Nại
(Đọc ở trang chính chủ wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)
*WARNING.... Cảnh báo rất sâu sắc, uống thuốc trợ tim nha các cẩu FA =)))🤣🤣🤣
______
Vu Hoan bị Dung Chiêu cướp khỏi tay Linh La, hắn ôm nàng bay đến một đỉnh núi khác.
Vu Hoan còn chưa phản ứng lại được, ánh sáng màu vàng đã bao phủ nàng, đôi mắt bị ánh sáng đâm vào, nàng theo bản năng nhắm mắt lại, hơi thở quen thuộc ấm áp ập đến trước mặt, cánh môi được người ta ngậm lấy, như mưa rền gió dữ đánh úp lại.
Dung Chiêu hôn cũng không lạnh như băng, ngược lại nóng bỏng vô cùng, như là ngọn lửa nóng rực, như muốn thiêu cháy nàng luôn vậy.
"Hoan Hoan..." Dung Chiêu thân mật gọi tên nàng, triền miên mà ôn nhu.
Vu Hoan tùy ý để Dung Chiêu đốt lửa trên người mình, trong đầu nàng còn chưa theo kịp.
Dung Chiêu... giống như không bình thường.
Trên người hắn có độ ấm, thậm chí biểu cảm cũng thay đổi.
Trước kia cho dù hắn có dịu dàng, nhưng cho người ta cảm giác lạnh băng như cũ.
"Hoan Hoan, nàng thất thần." Trên cánh môi bị cắn thật mạnh một cái, Vu Hoan hoàn hồn, phát hiện bản thân không biết bị Dung Chiêu đè dưới thân khi nào.
Dưới thân là xúc cảm ấm áp mềm như bông, như là đang nằm trên bông, đôi mắt không có tiêu cự của Vu Hoan chậm rãi đối diện Dung Chiêu.
"Dung Chiêu..." Giọng nói này rất mềm, tự bản thân Vu Hoan còn bị dọa nhảy dựng.
"Ừ, ta ở." Đầu lưỡi Dung Chiêu liếm liếm cánh môi của Vu Hoan, nụ hôn rậm rạp như mưa khiến người ta không thở nổi rơi xuống.
Nóng bỏng, mang theo bất an.
Vu Hoan có thể cảm nhận rõ ràng Dung Chiêu đang bất an, trong lòng nàng run rẩy, duỗi tay muốn đẩy Dung Chiêu ra.
"Đừng từ chối ta." Dung Chiêu ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn chằm chằm mắt Vu Hoan, gằn từng chữ một nói: "Đừng từ chối ta."
Vu Hoan an tĩnh chớp mắt một cái, ở dưới ánh nhìn chăm chú của Dung Chiêu, chậm rãi bật cười: "Được."
Trong mắt Dung Chiêu lập tức trào ra niềm sung sướng, kim quang lưu chuyển xung quanh bọn họ, chậm rãi ngăn lại xuân sắc bên trong.
Vu Hoan nằm ở trong ngực Dung Chiêu, trên mặt còn mang theo tia ửng đỏ, nàng quấn quanh sợi tóc của Dung Chiêu ở đầu ngón tay.
"Làm sao vậy? Có phải vừa rồi làm đau nàng không?" Dung Chiêu thấy dáng vẻ Vu Hoan như đang suy nghĩ gì đó, lại không nói lời nào, lập tức có chút khẩn trương, nghĩ vừa rồi hắn có thô lỗ quá hay không.
Vu Hoan chớp chớp mắt, có chút vô tội hỏi: "Cái gì?"
Mặt Dung Chiêu đỏ lên, có chút không được tự nhiên: "Chính là vừa rồi..."
Vu Hoan leo lên kề sát vào Dung Chiêu, cố ý thổi hơi cả giận: "Vừa rồi làm sao vậy?"
Mặt Dung Chiêu càng đỏ hơn, đầu nghiêng nghiêng qua một bên, dư quang quét đến ý cười trong mắt Vu Hoan, lập tức hiểu rõ Vu Hoan cố ý.
Thấy dáng vẻ mặt đỏ của Dung Chiêu, thật đúng là thú vị.
Trước kia nam nhân này cũng không xuất hiện các loại cảm xúc nào.
Cho dù mình có trêu chọc hắn, hắn cũng chỉ chạy trối chết.
Quả nhiên không bình thường.
Vu Hoan đang chuẩn bị ngồi dậy, đột nhiên trời đất quay cuồng, bản thân đã bị đè dưới thân.
"Hoan Hoan, nàng đốt lửa, nàng phụ tránh dập."
Vu Hoan: "..."
Thấy Dung Chiêu thật sự muốn tới, Vu Hoan nhanh chóng chống lại hắn: "Ta muốn ở phía trên."
Dung Chiêu nhíu nhíu mày, cánh môi hé mở, ở trong đầu lọc một chút hình ảnh trên quyển sách cấm lúc trước mình đọc kia, hình như thật sự có tư thế như vậy.
"Được rồi." Dung Chiêu ôm Vu Hoan, xoay người đổi chỗ, để nàng nằm trên người mình.
"Nhắm mắt lại." Vu Hoan cười.
Dung Chiêu cứ cảm thấy chỗ nào đó là lạ, nhưng vẫn rất nghe lời nhắm mắt lại.
Trọng lượng trên người nhẹ bẫng, hắn vội vàng mở mắt ra, thấy Vu Hoan đang mặc đồ vào, nhân tiện còn ném y phục của hắn đến.
"Mẹ nó chàng chỉ biết xem những thứ đồ chơi không hay ho gì kia, sau này chàng còn xem nữa, thì nhìn xem ông đây có chém chết chàng hay không." Vu Hoan đứng ở bên cạnh Dung Chiêu, âm u lên tiếng.
Dung Chiêu nhìn dưới thân, ưm... khó chịu.
Hắn chuyển ánh mắt lên người Vu Hoan, Vu Hoan mặt không đổi sắc nhìn chằm chằm hắn, không hề có ý muốn đến một lần nữa.
Dung Chiêu giả chết nằm lại, nhân tiện còn hất mặt sang bên kia.
Khó chịu...
Không vuốt ve không mặc đồ.
Vu Hoan: "..."
Nhận mệnh lôi kéo Dung Chiêu, giúp hắn mặc đồ vào, sau đó lại hôn vài cái, Dung Chiêu đều không có xu thế muốn dừng, ngược lại sắc mặt càng ngày càng đen. Vu Hoan có chút hạn hán lời, nam nhân dục cầu bất mãn đều đáng sợ như vậy sao?
Vu Hoan muốn đi ra ngoài, nhưng phát hiện kết giới này hoàn toàn không mở ra được.
Dung Chiêu ngồi xếp bằng ở trong ánh sáng màu vàng, nhìn Vu Hoan lộn tới nhào lui, nói rõ, ta không mở ra đấy, xem nàng còn có thể làm gì ta!
Vu Hoan: "..." Được một tấc lại muốn tiến thêm một thước hả!
Được!
Vu Hoan vừa lột đồ, vừa đi về phía Dung Chiêu bên kia.
Không phải muốn tới sao?
Ông bồi chàng, thế nào cũng phải khiến chàng không xuống giường được mới biết được ông đây lợi hại.
Dung Chiêu nhìn Vu Hoan hùng hùng hổ hổ đi về phía mình, bỗng nhiên ngồi có chút không yên, nhưng hắn còn chưa có động, Vu Hoan đã nhào đến.
Tinh lực của nam nhân luôn dồi dào hơn nữ nhân, càng đừng nói Dung Chiêu làm Kiếm Linh.
Nhưng Vu Hoan âm thầm vận chuyển Linh Hồn Chi Lực, ngay từ đầu Dung Chiêu không biết, cho nên bị dáng vẻ dư thừa tinh lực của Vu Hoan dọa đến, chờ Vu Hoan đứng dậy, hắn cảm thấy bản thân châm mềm rồi.
Vu Hoan sờ sờ mặt Dung Chiêu, vô cùng bưu hãn nói: "Còn muốn tới một lần hay không?"
Dung Chiêu nhanh chóng lắc đầu, không cần.
Vu Hoan cười đến ý vị thâm sâu, nàng mới sẽ không ngốc đến độ nói cho Dung Chiêu để hắn vận hành thần lực trong cơ thể, kỹ năng này mà bị hắn nắm giữ, nàng cũng hòng sống nữa.
Chờ Vu Hoan và Dung Chiêu đi ra ngoài, đã là chạng vạng ngày hôm sau, Linh La lẻ loi ngồi cách bọn họ không xa, chống chằm, mắt to trừng mắt nhỏ với thú nhỏ bị Vu Hoan tung ra ngoài.
Một lớn một nhỏ nghe thấy động tĩnh, đồng thời quay đầu.
Đều là dáng vẻ đáng thương bị vứt bỏ.
"Chi chi chi..."
"Tiểu Hoan Hoan..."
Vu Hoan đỡ trán, nàng đây là tạo cái nghiệt gì.
Vu Hoan bước đi qua, một tay sờ đầu thú nhỏ, một tay sờ đầu Linh La, tỏ vẻ trấn an.
"Khụ khụ... các ngươi ở bên trong xảy ra chuyện gì?" Vu Hoan căn bản không cho Linh La cơ hội lên tiếng.
Tiểu Loli này khóc là không dứt được, tuyệt đối không thể cho nó cơ hội khóc lóc kể lể.
Linh La lắc đầu, nàng chỉ đứng ở bên ngoài chờ Dung Chiêu, Dung Chiêu ở trong cung điện làm gì, nàng hoàn toàn không biết.
Vu Hoan chuyển tầm mắt lên người Dung Chiêu.
Lúc ấy Dung Chiêu chỉ nói với nàng, Linh La ở cùng hắn, hắn muốn đi lấy một thứ thuộc về mình.
Thần sắc Dung Chiêu tối sầm lại, im lặng trong chốc lát: "Thiên Khuyết Kiếm có hai Kiếm Linh, ta là do bản thể Thiên Khuyết Kiếm sinh ra tới, mà một Kiếm Linh khác là từ một sợi tàn hồn. Lúc trước đúng ngay mấu chốt ta thành hình, lũ tàn hồn kia nhân cơ hội muốn tranh đoạt Thiên Khuyết Kiếm, lấy thân phận Kiếm Linh của Thiên Khuyết Kiếm tồn tại."
"Nếu không phải ta có liên quan đến bản thể đủ mạnh, có khả năng ta đã sớm bị lũ tàn hồn kia tiêu diệt. Chờ ta thành hình, hắn đã ở trong Thiên Khuyết Kiếm chiếm cứ một vị trí nhỏ, ta thử đuổi hắn ra ngoài, nhưng không biết vì sao, dùng cách gì cũng không được. Sau đó ta và hắn cứ cùng tồn tại, dưới tình huống bình thường đều là ta chủ đạo Thiên Khuyết Kiếm, nhưng sau đó ta vứt bỏ kiếm tâm, hắn dần dần có thể khống chế bản thể, thậm chí còn có thể ảnh hưởng đến ta."
_______
Lời editor: ăn cẩu lương một mình rất chán... kéo theo mọi người cùng ăn. Ăn ngon hông? Hahahaha