Post on: 11 tháng ago
" Cộc...Cộc...Cộc "
- - Tôi vào được chứ..? - Sau tiếng gõ cửa, giọng ông Khanh cất lên.
Thầy Hai ra hiệu cho Yến cứ ngồi đó rồi tự mình ra mở cửa, thấy thượng tá Khanh, thầy Hai nói:
- - Tôi cũng đang đợi cán bộ đây.
Có phần bất ngờ trước câu nói của thầy Hai, thượng tá Khanh khẽ nhíu đôi lông mày. Cấp dưới đi cùng thượng tá Khanh trong việc lấy lời khai của những người được cho là nhân chứng trong vụ thảm sát vừa diễn ra trong đêm cũng định bước vào trong nhưng ông Khanh giơ tay ngăn lại:
- - Không cần, một mình tôi nói chuyện với họ được rồi......Mọi người không cần tập trung ở đây quá đông, đi xem những tổ khác có cần giúp đỡ gì không.
Tiếng " Rõ " được các chiến sĩ công an cất lên đồng thanh. Bước vào trong, đóng cửa lại, nhìn về phía giường bệnh, ông Khanh hỏi:
- - Tình hình của cậu ta ra sao rồi...?
Yến quay lại cúi đầu khẽ chào rồi đáp:
- - Dạ thưa bác, từ lúc đó đến giờ anh ấy vẫn hôn mê, nhưng nhịp tim cũng như huyết áp vẫn đang ổn định. Vẫn phải chờ đợi thôi ạ.
Ông Khanh gật đầu, lúc này nhìn thầy Hai, ông Khanh thắc mắc câu nói của thầy Hai ban nãy:
- - Cụ nói đang đợi tôi...? Chẳng lẽ cụ biết tôi sẽ đến đây à...?
Thầy Hai khẽ mỉm cười, đưa tay mời thượng úy Khanh ngồi xuống, thầy Hai nói:
- - Đúng là tôi đã già, nhưng nghe thấy anh gọi bằng cụ, tôi cảm thấy không thoải mái chút nào......Nhìn anh thì chắc có lẽ tôi cũng chỉ bằng tuổi bố mẹ anh thôi, gọi bác là được rồi.....Còn việc tôi nói đang đợi anh, đó là vì tôi biết, chắc chắn anh sẽ quay lại tìm chúng tôi để hỏi chuyện về sự việc vừa xảy ra. Chẳng phải chính mắt anh cũng nhìn thấy thứ đó lao thẳng từ cửa sổ tầng 5 ra bên ngoài hay sao...?
Chỉ vừa ngồi xuống nhưng khi nghe thầy Hai nhắc đến thứ đó, lập tức thượng tá Khanh đứng bật dậy, nét mặt căng thẳng, dồn người về phía thầy Hai, thượng úy Khanh gằn giọng:
- - Nói....nói cho tôi biết......Đó...là thứ gì.....? Nó.....có phải....con người không.....?
Thầy Hai vẫn giữ nét mặt bình tĩnh, không giống như vẻ nóng vội của ông Khanh, thầy Hai trả lời:
- - Trước khi trả lời câu hỏi của anh, tôi muốn hỏi anh một câu hỏi khác: Anh có tin trên đời này có ma quỷ không...?
Nếu như là trước đây, chẳng cần đến một giây suy nghĩ, ông Khanh có thể trả lời ngay câu hỏi của thầy Hai là: KHÔNG.
Kèm theo đó là một nụ cười nhạt, tuy nhiên, hoàn cảnh bây giờ khiến ông Khanh phải suy nghĩ. Im lặng mấy giây, ông Khanh đáp:
- - Tôi...không tin.....
Thầy Hai khẽ nhấp ngụm nước rồi đẩy cốc nước còn lại về phía thượng úy Khanh, thầy Hai nói:
- - Cứ bình tĩnh ngồi xuống đã, ở đây chúng tôi cũng đâu phải tội phạm. Đừng lớn tiếng kẻo bọn trẻ nó sợ. Anh không thấy bản thân anh mâu thuẫn sao...? Câu hỏi của anh hỏi tôi: " Thứ đó có phải con người không..? ". Rõ ràng chính bản thân anh cũng đặt ra nghi vấn về thứ mà mình nhìn thấy. Tôi hiểu người như anh trước nay không bao giờ tin vào những thứ thuộc về tâm linh, ma quỷ....Các anh là những người chỉ tin vào tang chứng, vật chứng, bằng chứng, khoa học. Nếu anh đã không tin thì hà cớ gì phải tới đây hỏi tôi về điều đó.
Ông Khanh cứng họng, những gì mà thầy Hai vừa nói cũng chính là khúc mắc rối bời trong suy nghĩ của ông Khanh. Đúng, xưa nay công an làm việc chỉ dựa vào những kết luận mang tính chắc chắn, khoa học dựa trên tang chứng, vật chứng.....Chẳng ai phá án, điều tra bằng tiền vàng, đồ lễ hay xem bói cả. Nhưng chỉ cách đây tầm 1 tiếng đồng hồ, những gì mà ông Khanh nhìn thấy dường như đã khiến tất cả quan điểm về thứ gọi là tâm linh, ma quỷ bị đảo lộn. Tận mắt nhìn thấy trong phòng, xung quanh cái thứ quái đản, gớm ghiếc ấy tỏa ra một làn khói màu đen, nhưng đó chưa phải tất cả, khi cái thứ đó lao thẳng ra bên ngoài cửa sổ mà bên ngoài đó là khoảng không gian trống vắng, chẳng có gì thì liệu ai có thể giải thích nổi đây.......Nếu như sau đó, bên dưới mặt đất có một cái xác nát bét, nhơ nhớp máu trong đống thịt bầy nhầy thì hoàn toàn bình thường. Vì chẳng có con người nào có thể nhảy từ tầng 5 của một tòa nhà xuống đất mà không chết cả. Nếu có thì chỉ xuất hiện trong những phần phim siêu anh hùng của Marvel, những bộ phim khoa học viễn tưởng mà ở nhà, cháu nội của ông cực kỳ thích thú mỗi khi màn hình tivi chiếu tới những " anh hùng " này.......Còn đây là ngoài đời, là thực tế......Vậy mà ngay sau khi chứng kiến cảnh tượng đó, đích thân ông Khanh tự mình kiểm tra khu vực mặt đất nơi bên trên chính là tầng 5, căn phòng VIP mà Phú đang nằm. Nền gạch không một vết nứt, có vết máu, nhưng vết máu đó in dấu bàn chân của một con người, hay nói rõ hơn là bàn chân của một đứa trẻ con chừng 13 tuổi. Có nghĩa là, cái thứ quái dị mà ông Khanh nhìn thấy nhảy từ tầng 5 xuống đã tiếp đất bằng chân, dấu máu này chính là bằng chứng cho việc đó.
" ĐIÊN RỒ "
Đó là từ đã xuất hiện trong đầu ông Khanh ngay khi nhìn thấy dấu bàn chân máu đó. Ngước nhìn lên ô cửa sổ đã bị vỡ vụn, ông Khanh nuốt nước bọt rùng mình khi tất cả những điều này đã khẳng định một nghịch lý không tưởng: Thứ đó nhảy xuống từ tầng 5 và nó vẫn còn sống.
Toát mồ hôi lạnh, khẽ ngước nhìn thầy Hai, ông Khanh nói:
- - Hãy trả lời tôi.......Nó...có phải.....con...người không...?
Thầy Hai đáp:
- - Anh vẫn cố chấp, nhưng tôi sẽ nói cho anh biết. Về một mặt nào đó, nó vẫn là con người.......Nhưng thân xác, hồn phách đều đã bị con quỷ đó chiếm hữu. Thứ mà anh nhìn thấy là một con quỷ. Một con quỷ đáng sợ....
" Cạch "
Cầm cốc nước uống một hơi cạn sạch, ông Khanh run bàn tay đặt cái cốc xuống bàn. Ông Khanh hỏi tiếp:
- - Là một đứa bé gái chừng 13 tuổi, có phải không....?
Thầy Hai bất ngờ trước câu hỏi của thượng tá Khanh, vì lúc này thầy Hai vẫn chưa biết vụ tai nạn xảy ra trong lúc một thuộc cấp của ông Khanh đang trên đường đưa mẹ con cô Tầm về.
Thầy Hai nói:
- - Sao anh biết......
Thượng tá Khanh nói tiếp:
- - Tôi còn biết đứa bé gái ấy chính là con của người phụ nữ tên Tầm. Và hai mẹ con họ đã từng đến nhà của cậu Phú này làm công việc dọn dẹp....
Ông Hai sửng sốt:
- - Vậy...vậy là....anh đã gặp mẹ con họ......Chẳng lẽ anh đã biết hết mọi chuyện.
Ông Khanh tiếp tục rót nước ra cốc rồi uống cạn, đặt cốc xuống bàn, ông Khanh ôm đầu nói trong đau khổ:
- - Biết ư...? Giá như tôi biết được những gì mà bác biết.....Bởi nếu như vậy, tôi đã không mất đi hai cộng sự của mình. Tôi không muốn tin, không dám tin, nhưng nhìn những vết chân máu ở dưới đó, nhìn lại cả 2 cái chết của hai chiến sĩ đã mất mạng, tôi biết, thứ gϊếŧ chết họ không phải con người.....Nhưng tại sao, tại sao nó lại làm như vậy.....?
Mang danh nghĩa đến đây để lấy lời khai, nhưng cuối cùng, bản thân thượng úy Khanh đang kể lại những gì đã xảy ra bắt đầu từ vụ án hành hung mà Phú là nạn nhân tại khu phố 1 sáng ngày hôm nay cho tới khi chiếc xe chở hai mẹ con cô Tầm gặp tai nạn. Chiến sĩ công an lái xe đã phải chết, cô Tầm tuy qua cơn nguy kịch nhưng cũng phải đối diện với tương lai bại liệt cả đời cùng với đó là những vết thương sau tai nạn......Chỉ riêng đứa bé gái, tai nạn thảm khốc khiến 2 người lớn 1 chết, một tàn phế, vậy mà đứa bé ấy chỉ bị xây xát nhẹ, không có tổn thương nào nghiêm trọng. Và rồi, khi bóng tối phủ xuống, khi mà bệnh viện vào giờ nghỉ ngơi, nó đã ra tay thảm sát 10 mạng người một cách không thể tàn độc hơn.
Cả Yến và thầy Hai ngồi nghe ông Khanh tường thuật lại từng chi tiết vụ việc mà không khỏi bàng hoàng......Nghe xong, ông Hai run giọng nói:
- - Ta....đã hiểu rồi.......Nếu như vậy.....Chắc chắn.....nó sẽ.....còn quay lại tìm....chúng ta.....Đặc biệt là Phú và cháu đấy......Yến ạ.....!!