Chương 65: Tai nạn khủng khiếp

Tiếng Khóc Âm Hồn

Post on: 11 tháng ago

.

- - Con vừa nói gì vậy Tươi...? - Cô Tầm quay sang hỏi đứa con gái đang ngồi bên cạnh bởi cô vừa nghe thấy tiếng nó cười kèm theo câu nói " vui quá ".

Con bé Tươi đang cúi gằm mặt, tay xoa xoa con búp bê, bất chợt nó ngẩng đầu lên nhìn mẹ, tay nó giơ con búp bê lên sát mặt cô Tầm, miệng cười khanh khánh:

- - Hi hi hi....Hi hi hi.....Mẹ...ơi....đẹp chưa...này...? Hí...hí....hi...hi...hi....

Cô Tầm giật nảy mình, con búp bê nhỏ mà con gái cô đang cầm trên tay lấm lem những vệt máu, cùng với đó là một mùi hôi thối khó chịu. Đã vậy, cái Tươi cứ thế dí sát con búp bê vào gần mặt của mẹ.

Bực bội, cô Tầm quát lớn:

- - Tươi, dừng lại ngay.......Con làm gì thế hả...? Vứt con búp bê đó đi, có phải lúc ở nhà anh Phú, con chạm vào xác con chó rồi bôi bẩn cả máu của nó lên con búp bê phải không...? Đưa ngay đây cho mẹ.

Cô Tầm toan giật lấy nhưng con bé nhanh như cắt rụt tay lại, vồ hụt, cô Tầm lại càng tức giận, mặt đỏ tía tai, cô Tầm nhìn thẳng vào mắt Tươi gằn giọng:

- - Con có đưa cho mẹ không thì bảo...? Vứt nó đi...

Nhưng cái Tươi thản nhiên mặc kệ, nó lại cúi mặt xuống, hai tay tiếp tục mân mê con búp bê đã bị vấy máu. Trên ghế lái, thuộc cấp của ông Khanh hỏi:

- - Hai mẹ con có chuyện gì vậy...?

Cô Tầm ngại với đồng chí công an nên vội đáp:

- - Dạ..dạ không có gì đâu ạ...? Con bé nó nghịch quá, tôi nói nó không nghe.

Anh công an mỉm cười:

- - Trẻ con mà, đứa nào cũng có thời điểm ương bướng.....Chị cứ nói nhỏ nhẹ với cháu, lúc đến khu chợ người, tôi cũng có nghe tay bảo vệ ở đó nói qua về hoàn cảnh của chị. Có lẽ sếp Khanh sau vụ này cũng sẽ tìm cách để giúp mọi người, hai mẹ con cố gắng một thời gian nữa nhé.

Cô Tầm đáp:

- - Cảm ơn mọi người đã giúp đỡ, nếu được như vậy thì mẹ con tôi mừng lắm. Tôi rất thương con bé, cũng tự trách bản thân mình không được như người ta nên khiến con thiệt thòi đủ thứ. Đến ngay cả một con búp bê lành lặn cũng chẳng có tiền mua cho nó được. Làm mẹ như tôi nhiều lúc nghĩ quẩn chỉ muốn chết đi mà thôi.

Bỗng con bé Tươi nhoẻn miệng cười, nó đưa con búp bê lên ngang tầm mắt rồi nói chuyện với búp bê cứ như thể con búp bê là một vật thể sống:

- - Hi...hi...hi....Đúng...rồi....đúng rồi....búp...bê....nhỉ....Hi hi...hi.

Cô Tầm nhìn con gái, miệng ấp úng hỏi:

- - Kìa tươi....con...con nói gì vậy...?

Trên ghế lái, anh công an nhìn vào gương chiếu hậu cũng thoáng giật mình, trong gương, ánh mắt của con bé có điều gì đó khiến anh thấy không bình thường, lúc nó cười, lúc nó lại cau mày như đang giận giữ, giờ anh mới nhìn thấy con búp bê mà cô bé đang cầm trên tay. Con búp bê đã bị bẩn bởi những vết máu loang lổ, len lén nhìn con bé, bất chợt anh công an nổi da gà khi trong gương chiếu hậu, con bé vừa hạ búp bê xuống, nó nhìn chằm chằm vào gương, đôi mắt của nó trợn ngược lên, đồng thời nó lè cái lưỡi dài đỏ lòm chạm tới cả cằm.

Giật mình, trong lúc hoảng loạn, anh công an không dám nhìn vào gương nữa, tiếp tục lái xe, sau vài giây định thần, là một chiến sĩ công an, từng đối đầu với những tên tội phạm nguy hiểm, cũng đã trải qua những rèn luyện gian khổ về cả sức khỏe cũng như tinh thần. Đây là lần đầu tiên anh ta cảm thấy sợ, dù cho đó chỉ là một nỗi sợ thoáng qua.

Khẽ đưa mắt nhìn tiếp vào gương chiếu hậu, nhưng lần này, mọi thứ bình thường, con bé vẫn ngồi đó, nó không giống như hình ảnh kinh dị vừa mới phản chiếu trong gương. Ngồi sau, nhưng thấy anh công an đang đổ mồ hôi, cô Tầm hỏi:

- - Ủa, cán bộ làm sao vậy...? Tôi thấy cán bộ đổ mồ hôi nhiều quá.....Có phải trúng gió rồi không..?

Anh công an lắc đầu, gượng cười đáp:

- - À..không, tôi không...không sao cả.....Chắc tại do trời hơi nóng.

Xe dừng đèn đỏ, để chắc ăn thứ mình nhìn thấy ban nãy chỉ là ảo giác. Anh công an chỉ tay về phía ngã tư đằng trước rồi nói với cô Tầm:

- - Cậu thanh niên tên Phú đó đang nằm trong bệnh viện này. Bệnh viện hiện đại cũng như đắt đỏ nhất thành phố hiện nay. Nhưng bù lại, họ quy tụ được toàn những bác sĩ giỏi đầu ngành, cả bác sĩ ngoại quốc nữa.

Cô Tầm đáp:

- - Bệnh viện lớn quá, nói vậy người như mẹ con tôi có muốn đến đây để thăm cậu ấy chắc cũng không ai cho vào đâu cán bộ nhỉ.

Anh công an cười:

- - Chỉ là thăm người bệnh thôi mà, hiện tại tôi cũng không biết cậu ta đang nằm ở phòng nào, khoa nào....Nếu không tôi có thể dẫn chị vào đó thăm cậu ấy. Nghe bảo cũng đã qua cơn nguy hiểm rồi.

Đèn đỏ ở khu vực ngã tư nên khá lâu, trong lúc chờ hết đèn đỏ, anh công an quay lại nhìn thẳng vào con bé Tươi, nó hoàn toàn bình thường, chỉ có điều khi anh hỏi:

- - Cháu thích con búp bê đó lắm à...?

Thì nó vẫn im lặng không đáp, nhưng đó cũng chỉ là câu hỏi bâng quơ, điều mà anh công an quan tâm chính là con bé không hề có khuôn mặt đáng sợ như anh tưởng tượng.

Quay lên bên trên, bỗng anh công an thấy có người vừa khẽ vỗ vai mình. Anh quay lại, người vừa vỗ vai anh là con bé Tươi, lúc này nó mới trả lời câu hỏi của anh:

- - Hi hi hi....Dạ vâng....cháu thích lắm....Hí hí hí....Cho xe chạy đi chú...

Nghe xong câu nói của con bé, anh công an quay về phía trước, đôi mắt bỗng trở nên vô hồn. Và rồi, anh ta vào số, nhấn mạnh chân ga, chiếc xe đang dừng đèn đỏ bỗng dưng lao vút về phía trước với một tốc độ kinh hồn.

Ngồi trong xe, cô Tầm chỉ kịp thét lên:

- - KÌA, ĐÈN ĐỎ VẪN CHƯA HẾT...

" Ngừm....ngừm "

Sau tiếng nhấn ga đầy bất ngờ ấy, chiếc oto chở 3 con người lao thẳng ra giữa đoạn đường mà xe từ hai bên vẫn đang lưu thông với tốc độ cao bởi trên cột đèn báo hiệu, còn tới 20s nữa xe đi thẳng mới được di chuyển.

" RẦM "

" KÉT........ÉTTTTTTTTTT.........KÍT........ITTTTTTTTT "

" CÀNH....CẠCH....CẠCH "

Xe của anh công an bị đâm thẳng vào phần đầu từ một chiếc xe tải chạy từ bên hông phải khiến cho chiếc xe mất lái quay tròn rồi húc thẳng vào giải phân cách. Tiếng phanh xe tải kéo cháy khét mặt đường, khói bụi tung lên mù mịt. Những người có mặt tại ngã tư vào lúc ấy còn không hiểu chuyện gì vừa xảy ra, bởi mọi thứ diễn ra quá nhanh. Trước mắt họ, một chiếc xe đang dừng đèn đỏ bỗng rồ ga lao thẳng ra giữa đường một cách không thể nào hiểu nổi, và chỉ sau một tích tắc, giờ đây chiếc xe đã bị tông đến biến dạng, nằm bốc khói nơi dải phân cách.

Một vài người sau khi hoàn hồn chỉ kịp thét lên:

- - CỨU......MAU....MAU CỨU NGƯỜI.......

Người khác hô hoán:

- - BÊN KIA ĐƯỜNG LÀ BỆNH VIỆN.......GỌI....GỌI CẤP CỨU NGAY ĐI.....

Có người bi quan, nhưng cũng là đánh giá đúng với tình hình tai nạn:

- - Nhìn xe bị đâm đến nát cả ra thế kia thì người trong xe sao mà sống nổi.......Đi xe cứ như muốn tự tử ấy......Sợ thật......

[........]

Tại một quán cơm hộp bên lề đường, ông Khanh vừa bước xuống xe định mua hộp cơm ăn trưa thì có điện thoại, bấm nghe, ông Khanh nói:

- - Chuyện gì vậy...? Tôi chỉ vừa bước ra cửa mà đã có chuyện rồi sao...?

Bên trong điện thoại, thuộc cấp của ông Khanh đáp:

- - Thủ...thủ trưởng......Thượng....sĩ....Dũng.....xảy ra chuyện rồi.......