Chương 33: " Thầy Tĩnh "

Tiếng Khóc Âm Hồn

Post on: 11 tháng ago

.

Hoang mang tột độ, bác Sáu chạy vội ra khỏi phòng. Nhặt lấy cái làn, bước nhanh xuống tầng 1, dắt xe đạp ra khỏi nhà. Ltay vẫn còn run run khi khoá cửa, khoá cổng, vội vã, bác Sáu lên xe đạp, đạp tới chợ. Nhưng trong đầu bác Sáu lúc này không phải đang nghĩ xem hôm nay ăn gì, mua gì nữa....Bác Sáu đang nghĩ tới một chuyện khác.

" Đúng rồi, phải tìm đến đó để hỏi xem sao....Hình như là ông ta ngồi trong góc khuất ngay chỗ ngã ba đường đi vào chợ thì phải "

Không biết bác Sáu đang nói đến ai, nhưng có vẻ như đây là người mà bác Sáu cho rằng có thể giúp đỡ được mình trong lúc này.

Đến ngã ba, đợi đến đèn xanh, bác Sáu đạp nhanh sang đường rồi dựng xe đạp ngay trên vỉa hè, tiếp tục đi bộ vào trong một con hẻm nhỏ nằm khuất sau dãy nhà mặt đường. Tháo cái nón ra cầm trên tay, đang loay hoay nhìn ngó thì bác Sáu giật mình bởi một giọng nói vang lên từ phía đằng sau:

— Tới để tìm thầy phải không...?

Bác Sáu quay lại nhìn thì thấy đó là một người thanh niên khá trẻ, chỉ độ 30 tuổi là cùng, nhưng dáng vẻ đĩnh đạc, chững chạc hơn nhiều so với khuôn mặt. Bác Sáu đáp:

— Đúng rồi ạ...!? Cho hỏi cậu đây có phải thầy Tĩnh ngã ba chợ mà mọi người hay truyền tai nhau không ạ..?

Người thanh niên kia khẽ cười:

- - Đúng tôi là Tĩnh đây, chẳng hay bác đây tìm tôi có việc gì...? Chưa đến giờ tôi làm việc đâu, bác đến sớm quá. Nếu mà là xem bói thì phải độ 1 tiếng nữa tôi mới xem được.

Bác Sáu biết đã tìm đúng người, cũng nghe tin đồn đã lâu là ở đây có một ông thầy bói xem rất hay, không chỉ vậy còn biết cúng kiếng trừ ma, đuổi tà. Ngày nào cũng đi chợ qua cái ngã ba này, nhưng chưa lần nào bác Sáu rẽ vào trong con hẻm này cả, thành thử ra nghe thì nhiều nhưng chưa diện kiến thầy bao giờ. Bác Sáu không ngờ thầy Tĩnh lại là người trẻ tuổi đến như vậy. Nhưng chỉ vừa mới nhìn đã biết bác Sáu có chuyện muốn tìm thầy bói, e bản lĩnh người này cũng không phải chỉ là tin đồn.

Bác Sáu vội nói:

- - Thầy, thầy ơi.....Chuyện này cấp bách, chính vì vậy tôi mới vội vã tìm đến đây.....Mong thầy xem giúp.

Người thanh niên tự xưng thầy Tĩnh kia cau mày trách:

- - Ơ hay, nhà cái bác này, chuyện tâm linh không đùa được đâu, không phải thích xem là xem, làm gì nó cũng phải có giờ, có giấc, có các quan trên chỉ định, các ngài chứng giám. Như làm lễ phải xem ngày lành tháng tốt, tránh ngày hạn tháng xui. Nhà bác muốn xem chuẩn, xem đúng thì cũng phải đợi giờ thiêng, thánh nhập, các ngài chỉ lối thì mới biết đường mà xem chứ. Nhưng nhìn mặt bác thần sắc rất kém, hình như đang gặp chuyện gì đó có liên quan đến người chết, u ám lắm.

Nghe đến đây bác Sáu lại càng tin rằng thầy là người cao tay, bác Sáu gật đầu lia lịa:

- - Thầy.....nếu thầy đã biết như vậy thì thầy làm ơn giúp tôi với......Có liên quan đến người chết hay không thì tôi không biết. Nhưng từ đêm hôm qua cho tới sáng nay, tôi cứ có một linh cảm không lành, cứ như đang có vong hồn vất vưởng bên trong nhà vậy. Chẳng biết tìm ai, tôi mới nhớ ra chỗ này mọi người đồn nhau có thầy Tĩnh hàng ngày xếp bàn xem bói cho mọi người, mà xem rất đúng. Thầy, nếu được tôi mời thầy về nhà, thầy xem qua giúp gia đình tôi có được không ạ....? Có vong hồn hay tà ma gì, nhờ thầy đuổi giúp......Tôi lo lắm...Chẳng hiểu tại sao trong nhà lại xuất hiện những vết đen như dấu tay người, có lau thế nào cũng không sạch. Thầy làm ơn làm phước,,,,

Bác Sáu vừa nói vừa rớm nước mắt, cũng phải thôi, bác Sáu rất yêu thương Yến. Đêm hôm qua nhìn thấy Yến như vậy bác Sáu vừa sợ vừa lo, cả đêm không ngủ được. Sáng nay, lại nhìn thấy những vết bẩn in trên khung ảnh cũng như cửa kính, những nghi vấn trong lòng bác Sáu lại càng được khẳng định hơn. Cho dù không phải ma quỷ thì mời được thầy về xem xét cũng yên tâm hơn phần nào.

Thầy Tĩnh thở hắt ra rồi khẽ chép miệng:

- - Chậc...chậc.....Xem ra tôi đoán đúng rồi, không thể thấy chết mà không cứu....Bao lâu nay tôi ở đây cũng là để giúp đỡ mọi người, giúp mọi người giải quyết những lo lắng về mặt tâm linh. Bây giờ thế này, hôm nay tôi sẽ không ngồi ở đây nữa, giờ bác đứng đây đợi tôi một lát. Tôi chuẩn bị vài thứ rồi sẽ đi cùng bác về nhà xem sao. Tôi cũng phải đến tận nơi để xem những dấu tay mà bác nói nó như thế nào thì mới kết luận được. Đừng kinh hãi, ma quỷ có đáng sợ đến đâu thì bây giờ đang là ban ngày, chúng có muốn cũng không làm gì được. Đã có tôi ở đây, bác cứ yên tâm, tôi sẽ cố gắng hết sức mình.

Bác Sáu cúi đầu cảm ơn thầy rối rít, khoảng 10 phút sau, thầy Tĩnh quay lại với một cái ca táp màu đen, thầy nói bên trong đựng đồ nghề dùng để bắt ma. Khu ngã ba chợ cách nhà Yến cũng không quá xa, thầy Tĩnh đi xe máy theo địa chỉ bác Sáu đưa đến cổng nhà đợi trước. Lát sau bác Sáu đạp xe về sau, mở cổng, kính cẩn mời thầy vào trong nhà.

Bác Sáu nói:

- - Thầy....Thầy đi vào trong sân, thầy có cảm nhận được điều gì không ạ..?

Thầy Tĩnh nhắm mắt, đưa tay bấm độn, lẩm nhẩm vài câu gì đó không nghe rõ, xong xuôi thầy Tĩnh lắc đầu đáp:

- - Hiện tại thì chưa thấy gì cả....? Nhà này quang cảnh thoáng đãng, hướng nhà đẹp, rất hợp phong thủy.....Cho tôi hỏi, trong nhà có ai mới chết không...?

Bác Sáu xua tay:

- - Không...? Nhà làm gì có ai chết...? Phủi phui cái mồm thầy....

Thầy Tĩnh tiếp:

- - Nhưng rõ ràng tôi thấy âm khí vất vưởng quanh người bác, nếu không phải liên quan đến người chết thì là gì được......Mà bác nói những dấu tay màu đen ấy xuất hiện ở đâu..?

Bác Sáu trả lời:

- - Dạ thưa thầy, những dấu tay màu đen ấy xuất hiện trong phòng của cô chủ nhà tôi....Phòng ở trên tầng 2, thầy đợi tôi mở cửa rồi tôi dẫn thầy lên xem.

Thầy Tĩnh ngạc nhiên:

- - Cô chủ...? Thế hóa ra đây không phải nhà của bác à....?

Bác Sáu nói:

- - Không phải, tôi chỉ là người giúp việc ở trong nhà này thôi.....Ông bà chủ đi làm, cô chủ đi học trưa mới về. Mời thầy vào, phòng cô chủ ở trên tầng 2.

Thầy Tĩnh vừa bước vào trong nhà thì lập tức rút chân ra, đôi mắt cau lại, mở ca táp, thầy Tĩnh lấy ra một sợi dây vòng nhỏ giống như loại hạt tràng mà các sư thầy thường dùng mỗi khi niệm kinh Phật.

Cầm tràng hạt trên tay, thầy Tĩnh miệng lẩm nhẩm đọc, mắt nhắm lại, chân không di chuyển, cứ như vậy khoảng chừng 5 phút sau, thầy Tĩnh mới mở mắt rồi bước vào trong.

Bác Sáu thấy vậy thì lại càng sợ hãi hơn, bác Sáu hỏi lắp bắp:

- - Thầy.....thầy làm gì vậy ạ...? Tại sao vừa bước chân vào đã vội bước chân ra...?

Thầy Tĩnh nói:

- - Nhà này chắc chắn đang có vong hồn lưu lại, khi nãy đứng bên ngoài tôi chưa cảm nhận được. Nhưng ngay khi đặt chân vào bên trong nhà, có một luồng hơi lạnh toát lập tức phả vào mặt tôi. Là hơi lạnh từ người chết, rõ ràng vong hồn đang ở trong ngôi nhà này không muốn cho tôi đi vào trong. Do vậy tôi phải niệm chú, trấn áp âm khí xong rồi mới bước vào được. Giờ bác có thể dẫn tôi lên trên tầng được rồi.

Nghe thầy Tĩnh nói mà bác Sáu nổi hết cả da gà, sáng nay, khi phát hiện ra dấu tay màu đen ấy, bác Sáu cũng sợ đến lạnh toát cả người. Giờ tuy có sợ, nhưng đi bên cạnh là thầy Tĩnh được mọi người ca ngợi nên nỗi sợ cũng vơi bớt đi phần nào. Chỉ bằng một vài hành động nhỏ mà dường như thầy Tĩnh đã trấn áp được vong hồn, bác Sáu thấy thầy thật đáng tin cậy.

Dẫn thầy lên tầng trên, bác Sáu đi trước, thầy Tĩnh đi theo sau.....Vừa đi, thầy Tĩnh vừa nhìn khắp mọi nơi bên trong nhà, ánh mắt thầy như đang dò xét điều gì đó.

Cánh cửa phòng ngủ của Yến được bác Sáu rón rén mở ra.

" Vù "

Cửa vừa mở, từ ban công một làn gió thổi chính diện vào mặt bác Sáu khiến bác Sáu rùng mình. Trong phòng rèm cửa bị gió thổi tung lên.

Bác Sáu nói run run, tay chỉ vào trong phòng:

— Là....là căn phòng...này....thưa thầy...

Một tay cầm la bàn bát quái, tay còn lại cầm chuỗi hạt tràng, thầy Tĩnh bước lên trên ngưỡng cửa, miệng khẽ nói:

— Tránh ra....Để tôi xử lý chuyện này....Không còn nghi ngờ gì nữa....Ngôi nhà thực sự đã bị vong ám.