Đăng vào: 12 tháng trước
Dương Hồng nghe xong, lập tức cúi đầu trước Dương Vệ Đông trên giường và Trần Thái Nhật đứng kế bên.
“Gia chủ, ông yên tâm, tôi nhất định sẽ quản lý tốt nhà họ Dương”.
Dương Vệ Đông yên tâm gật đầu, quay qua nhìn Trần Thái Nhật, giọng điệu khẩn cầu.
“Cậu Trần, tôi biết ở vào địa vị của cậu sẽ không để tâm đến mấy chuyện thế tục tầm thường này, đồng hương cùng tỉnh, đất Trung Châu sinh ra một con người tài năng như cậu, quả là vinh quang hiển hách”.
“Sau này, nhà họ Dương và thành phố Minh Dương, thậm chí chuyện của cả tỉnh, còn phải phiền cậu để tâm”.
Trần Thái Nhật không ngờ Dương Vệ Đông lại sắp xếp như vậy.
Giao chuyện nhà họ Dương cho Dương Hồng.
Sau đó lại bảo Dương Hồng xin ý kiến của mình về những vấn đề trọng đại.
Lúc Dương Hồng ở An Thành bị mình cứng rắn kìm giữ.
Cụ ta sắp xếp như vậy, chẳng khác nào giao quyền quyết định tỉnh Trung Châu vào tay mình.
Có lẽ, cái chết của Dương Hưng lần này, đối với người đứng đầu gia tộc giàu có này mà nói, thật sự là một cú sốc quá lớn.
Trần Thái Nhật nhẹ giọng an ủi: “Gia chủ Dương cứ yên tâm, Trung Châu là quê hương của tôi, có tôi ở đây, không loạn được”.
Dương Vệ Đông khẽ gật đầu.
Không dong dài nữa, gia chủ mới của nhà họ Dương - Dương Hồng đích thân tiễn Trần Thái Nhật tới cửa trang viên nhà họ Dương.
“Cậu Trần, có một chuyện tôi muốn xin chỉ thị của cậu”.
Trần Thái Nhật sửng sốt, Dương Hồng này mới lên làm gia chủ chưa được năm phút, đã có chuyện gì muốn xin ý kiến mình rồi sao?
“Anh nói đi”.
“Hoàng Thừa, gia chủ nhà họ Hoàng ở tỉnh Lâm Giang, hai ngày nay có gửi hai tấm thiệp, mời đại diện nhà họ Dương chúng tôi đến tham dự tiệc sinh nhật của cháu gái ông ta”.
Nhà họ Hoàng?
Trần Thái Nhật nhớ rằng lúc trước Hoàng Thừa là lãnh đạo lớn ở tỉnh đầu tiên chủ động rút lui khỏi cuộc vây quét ở Trung Châu, vì vậy anh vẫn có chút ấn tượng về ông ta.
Cháu gái của ông ta là Hoàng Thanh Uyển, xinh đẹp quyến rũ, khí chất thanh nhã, là một tay đánh bida sắc bén.
Nhưng hình như trong lời báo cáo của Dương Hồng còn có trọng điểm khác.
“Hai tấm thiệp mời, là có ý gì?”
Dương Hồng khẽ gật đầu.
“Nhà họ Hoàng còn đặc biệt gửi đến một tấm thiệp mời nữa, chỉ đích danh tôi chuyển đến cho cậu, bên trên có nói hy vọng cậu bớt chút thời gian tới tham dự, thái độ rất chân thành”.
Trần Thái Nhật nhướng mày.
Hoàng Thừa này, hình như đã từng nói về bữa tiệc sinh nhật đó, còn mang tính chất kén rể, gửi tấm thiệp mời này cho mình, sẽ không phải là muốn chọn mình làm cháu rể nhà họ đấy chứ?
“Tiệc sinh nhật tổ chức vào lúc nào?”
“Bảy ngày nữa, địa điểm là ở Hàng Châu, thủ phủ của Lâm Giang”.
Trần Thái Nhật do dự một lúc, sau đó quyết định sẽ lịch sự từ chối.
Mình mới nhận được manh mối về Thỏ vàng, còn phải đến Đông Hải xem xét điều tra.
“Anh giúp tôi trả lời gia chủ Hoàng, nói là khoảng thời gian này tôi bận chút việc, e là không thể đích thân đến tham dự, giúp tôi chuẩn bị một phần quà tặng biểu đạt ý chúc mừng của tôi gửi qua đó là được”.
Trên mặt Dương Hồng chợt lộ ra vẻ bất lực.
“Cậu Trần, nếu cậu có thời gian, e rằng nên tới đó một chuyến thì hay hơn”.
“Sao vậy? Có lý do gì đặc biệt à?”
Dương Hồng gượng cười, nói.
“Bữa tiệc sinh nhật nhà họ Hoàng tổ chức lần này, không đơn thuần chỉ là chúc mừng sinh nhật cho cô chủ nhà họ Hoàng, Hoàng Thừa đã giải thích cụ thể trong thiệp mời rằng lần này còn tổ chức buổi giám định bảo vật”.
“Giám định bảo vật?”
“Đúng vậy, theo nguồn tin tức đáng tin cậy, bảo vật lần này nhà họ Hoàng lấy ra, không phải vàng bạc châu báu thông thường, mà là Vân Hạc Phương Hồ, bảo vật đã thất lạc hai trăm năm qua!”
Trần Thái Nhật khẽ nhíu mày.
“Vân Hạc Phương Hồ? Là Vân Hạc Phương Hồ, bảo vật trong truyền thuyết thuộc một trong mười Đại Trấn Quốc Khí của Cửu Châu?”
Dương Hồng khẽ gật đầu.
Trần Thái Nhật nhất thời cạn lời.
Hoàng Thừa này, cứ phải làm lớn đến thế à?
Mười Đại Trấn Quốc Khí của Cửu Châu, mỗi một món đều đại diện cho giai đoạn lịch sử quý giá được lưu truyền lại của Cửu Châu Hoa Hạ.
Vào thời phong kiến cổ đại, theo truyền thuyết mỗi khi Quốc Khí xuất hiện, sẽ dẫn đến chư hầu tranh bá, thiên hạ loạn lạc, triều đại thay đổi.
Đến thời hiện đại, Thanh Đồng Thần Thụ, Hậu Mẫu Đế Vương Đỉnh, hai trong số mười Mười Đại Trấn Quốc Khí liên tiếp xuất thế, đã được chính phủ cử lực lượng vũ trang bảo vệ nghiêm ngặt, được vận chuyển về Yến Kinh để bảo quản.
Những thứ khác vẫn chưa có tin tức gì.
Mà trong nội bộ các gia tộc giàu có ở Hoa Hạ cũng lưu truyền một câu nói.
Mười Đại Trấn Quốc Khí, trên mỗi một món đều ẩn giấu một bộ công pháp tuyệt thế, có thể giúp tu luyện lên cấp Thần!
Bảng xếp hạng chiến lực Cửu Châu, trên hạng chín còn có ba hạng cao hơn.
Cấp Minh, cấp Long, cấp Thần!
Tận đến ngày nay, vẫn chưa có võ sĩ nào công bố đạt tới một trong ba cấp độ trên.
Nhưng rất nhiều gia tộc giàu có suy đoán, nếu các cấp độ này tồn tại trên bảng xếp hạng chiến lực vậy thì nhất định sẽ có người tương ứng! Nhớ quay lại web truyện T am l inh nhé.
Cấp Thần là đỉnh cao của Cửu Châu!
Có thể nói, nếu xác thực có món đồ, công pháp hay vật phẩm nào đó, có thể giúp võ sĩ đạt đến cấp Thần.
Điều đó sẽ gây ra vụ bạo động không kém gì vụ nổ hạt nhân!
Gió tanh mưa máu, máu chảy thành sông.
Lần này nhà họ Hoàng tổ chức một bữa tiệc sinh nhật, lại tung tin đồn sẽ lấy ra Vân Hạc Phương Đồng, một món trong mười Đại Trấn Quốc Khí, không biết định làm trò gì.
Kẻ vô học vô tội, người tài giỏi lập công lại bị khép tội.
Trước nay nhà họ Hoàng giấu trấn quốc khí không nói ra, Trần Thái Nhật có thể hiểu được.
Giờ lại đột nhiên để bảo vật xuất hiện…
Dương Hồng đứng bên vẻ mặt nghiêm trọng, suy đoán.
“Trường hợp này, theo tôi suy đoán, khả năng lớn nhất là nhà họ Hoàng… có lẽ đang tìm kiếm sự bảo hộ”.
“Vốn dĩ có một bảo vật như vậy, không để ai biết là được, nhưng thật ra hai tháng trước, tin tức Vân Hạc Phương Đồng xuất thể ở Lâm Giang đã truyền đi khắp nơi rồi”.
“Nhà họ Hoàng hiểu rõ, nếu để quá nhiều cao thủ tuyệt thế, thực lực khó lường đến nhà họ Hoàng âm thầm đoạt đi bảo vật, chẳng may gặp phải kẻ tàn nhẫn, nói không chừng tính mạng cả nhà họ Hoàng sẽ khó giữ!”
“Vì vậy, gia chủ nhà họ Hoàng không thể làm gì khác ngoài việc công bố tin tức, như vậy, bất kể có bao nhiêu cao thủ, cường giả đến cướp bảo vật, cũng phải đề phòng những đối thủ tranh đoạt khác, tránh có kẻ làm ngư ông đắc lợi”.
Trần Thái Nhật khẽ gật đầu, trong lòng không khỏi khâm phục ông cụ Hoàng Thừa này.
“Dưới tình huống này, nhà họ Hoàng ngược lại vẫn an toàn, bảo vật không canh giữ nổi, liền mượn cơ hội lộ diện, còn có thể lấy lòng đám võ sĩ, để những kẻ thủ đoạn tàn độc không dám manh động”.
“Nếu cao thủ chính phái đạt được bảo vật, chắc chắn sẽ vì nó mà nể mặt nhà họ Hoàng, gia tăng bảo vệ, không chỉ giải quyết được mối nguy về tính mạng mà còn có thể nhận được sự bảo hộ của cao thủ tuyệt thế, một công đôi việc”.
Trần Thái Nhật không khỏi thở dài.
“Nhóm cao thủ tuyệt thế Hoa Hạ, e là không thể yên ổn rồi”.
Dương Hồng ngập ngừng hỏi.
“Cậu Trần, vậy cậu có đi không?”
Một tia sáng sắc bén lóe lên trong mắt Trần Thái Nhật, khí thế cả người chợt tăng cao ngút trời!
“Đi! Trấn Quốc Khí này nếu rơi vào tay kẻ có tâm địa độc ác, e là sẽ xảy ra loạn lạc! Lúc này, nó không chỉ là chuyện của một chỗ, một tỉnh nữa, người khác tạm thời không nói…”
Giọng nói của Trần Thái Nhật chợt trở nên oai phong như thần phật hiện thế.
“Nếu đã để tôi gặp được, vậy yên bình an ổn của Cửu Chân, tuyệt đối không được phép xảy ra sơ sót dù là nhỏ nhất dưới ánh mắt của tôi!”
- -------------------
.