Chương 101: Bây giờ mới thật sự ra uy

Chiến Thần Ngày Trở Lại

Đăng vào: 12 tháng trước

.



Lúc này, Lâu Địch siết chặt nắm đấm, vẻ điềm tĩnh trên mặt đã biến mất sạch sành sanh.

Mặt ông ta âm u tựa như trời sắp đổ mưa, nghiến răng ken két.

Nhìn đám người “tinh anh nổi tiếng” của thành phố Đông Hải trước mặt, ông ta chỉ muốn trói tất cả lại rồi nhét vào nhà vệ sinh.

Số chai rượu trước mặt Trần Thái Nhật đã được tính bằng thùng.

Tổng rượu vang đỏ, rượu vang trắng và các loại rượu vang cao cấp khác nhau, có thể lên đến năm sáu mươi thùng!

Mẹ nó chứ, một mình cậu ta uống hết toàn bộ!

Mà điều kinh khủng hơn là cậu ta uống không ngừng nghỉ!

Rầm!. Truyện Teen Hay

Lâu Địch không kìm được mà đập mạnh tay lên bàn, thầm chửi rủa.

"Cho dù cậu ta có là voi, cho dù thứ cậu ta uống có là nước trắng, thì bây giờ chắc cậu ta cũng phải nhịn tiểu, nhịn đến mức muốn nổ tung luôn rồi chứ?"

Riêng giá của năm sáu mươi thùng rượu cao cấp này đã là ba bốn trăm nghìn tệ.

Nhưng đó có là gì, Lâu Địch căn bản không hề quan tâm tới số tiền có vài trăm nghìn tệ này.

Bây giờ đang là mùa đông, kế toán tài chính lấy một chiếc khăn lớn, lau mồ hôi trên mặt, run rẩy đưa máy tính cho Lâu Địch.

Số tiền hiển thị trên máy tính được tính theo thỏa thuận cá cược ban đầu, nhà họ Lâu bây giờ phải trả "tiền uống rượu" của Trần Thái Nhật.

Lâu Địch đưa mắt nhìn, mắt như muốn rớt ra ngoài.

Ông ta dùng tay phải ôm ngực, lông mày nhíu chặt, sợ lên cơn đau tim rồi ngoẻo mất.

"Mẹ kiếp, bây giờ đưa tao xem cái này thì có tác dụng gì hả?"

Bốp!

Lâu Địch dùng một tay giật mạnh, đập máy tính xuống đất khiến nó vỡ tan tành!

Thực ra từ mười mấy phút trước, Lâu Địch đã biết lần này Trần Thái Nhật đã bẫy ông ta một vố nhớ đời.

Một ly hai tệ, hai ly là bốn tệ, ba ly là tám tệ.

Trông thì không nhiều, nhưng khi tính tổng lại...

Ly thứ hai mươi... năm mươi nghìn tệ!

Ly thứ hai mươi mốt... một trăm nghìn tệ!

Ly thứ hai mươi hai... hai trăm nghìn tệ!

Khi đó, Lâu Địch đã thầm cầu trời khấn phật trong lòng, thầm nguyền rủa Trần Thái Nhật mau nhập viện vì ngộ độc rượu.

Tuy nhiên, Trần Thái Nhật chắc chắn là một “cây gậy vàng”!

Cứng như sắt vậy!

Uống không ngừng!

Không phải bàn cãi gì cả!

Lại mười phút trôi qua, Lâu Địch không muốn nhìn những con số trên máy tính nữa, dù gì thì cũng đã lên tới tám chữ số, mẹ nó chứ, mấy chục triệu tệ!

Lúc này, Lâu Địch lại cầu nguyện tốt nhất là Trần Thái Nhật uống rượu uống đến chết ngay tại chỗ đi, để ông ta không phải lo lắng về việc trả "tiền uống rượu" nữa.

Kết quả là, tiếng hét sung sức của Trần Thái Nhật chẳng khác nào vả thẳng mặt ông ta.

"Các anh em, sắp đến một trăm triệu tệ rồi, phải xem biểu hiện của mọi người rồi!"

Biểu hiện em gái cậu ấy! Biểu hiện con mẹ cậu ấy!

Mười phút cuối cùng với Lâu Địch mà nói không khác nào một năm, mỗi phút mỗi giây dường như bị giày vò, hành hạ.

Trần Thái Nhật ngửa đầu uống cạn từng ly rượu, mỗi ly rượu tựa như một con dao sắc nhọn, đâm thẳng vào trái tim Lâu Địch.

Tiền, tiền cả đấy!

Đám đông đứng xung quanh Trần Thái Nhật đều bị bao vây bởi mùi rượu nồng nặc, như thể bị nhấn chìm trong biển rượu.

Mọi người đều say khướt, đám đàn ông nằm lăn lóc dưới gầm bàn, có người nằm thẳng trên thảm, bị người khác giẫm qua cũng không biết.

Còn có không ít người tìm một góc hoặc đi thẳng vào phòng tắm nôn liên tục.

Hình tượng của các khách nữ còn tệ hơn.

Rất nhiều cô gái trẻ uống hai ba ly rượu đã cảm thấy không ổn, nhưng vẫn còn tơ tưởng về giải thưởng một trăm triệu tệ. Từng người một tiến tới trước mặt Trần Thái Nhật, chỉ chăm chăm muốn dính thân thể mềm mại của mình lên người anh.


"Anh Trần... anh nể mặt em đi, cùng say với em, hi hi".

"Anh Trần, em kính anh, em không thể uống nữa, nhưng anh nhớ đưa em về khách sạn nghỉ ngơi đấy nhé".

"Ha, anh, em yêu anh lắm, uống một ly đi nào".

Những người phụ nữ này đã hoàn toàn mất trí.

Vân Vũ Phi đứng ở một bên, nhìn thấy cảnh tượng này liền nhíu chặt mày, mím môi, trợn mắt nhìn Trần Thái Nhật. Cô gọi một vài người phục vụ không tham gia ở tầng dưới, đưa những vị khách nữ này đến một nơi thích hợp để bình tĩnh lại.

Ánh mắt Trần Thái Nhật càng ngày càng mê man, sắc mặt vẫn luôn ửng đỏ, trông tràn đầy khí thế, không có gì khác biệt so với lúc đầu.

Anh khẽ nghiêng đầu, liếc nhìn Lâu Địch đang hút điếu thuốc cách đó không xa, trên môi nở một nụ cười nhẹ.

Lão quỷ này, tôi xem ông nhịn được đến lúc nào, không nhịn được nữa thì nhà họ Lâu ông sẽ đổi thành nhà họ Trần rồi.

Trần Thái Nhật thầm cười trong lòng, âm thầm lên kế hoạch.

Cuối cùng.

Lâu Địch cũng đứng dậy, ném tàn thuốc vào thùng rác, sắc mặt nghiêm nghị, nặng nề bước qua chỗ Trần Thái Nhật.

Khi ông ta đi đến gần, Trần Thái Nhật mắt thường cũng có thể nhìn thấy rõ vẻ do dự và không cam lòng trên khuôn mặt của Lâu Địch.

Trần Thái Nhật không quan tâm, vẫn đang đưa đẩy ly rượu với một vị khách nữ trước mặt.

“Nào, em uống đi, nói không chừng em sẽ phát tài ngay bây giờ đấy”.

"Anh Trần... Em..."

Bịch, cô gái ngã vật xuống.

Vân Vũ Phi vội vã đi đến "nhặt xác".

Trần Thái Nhật vừa định gọi người tiếp theo.

"Cậu Trần!"

Lâu Địch cuối cùng không nhịn được nữa mà lên tiếng.

Trần Thái Nhật cười nhẹ, quay đầu lại.

"Gia chủ Lâu, có chuyện gì vậy? Ông định tới tranh một trăm triệu tệ này với thuộc hạ sao?"

Lâu Địch gần như không thể đứng vững được, hít thở sâu hai lần, điều chỉnh lại cảm xúc của mình.

"Vậy thì... cậu Trần, hôm nay, mọi người cũng uống tương đối rồi, không phải cậu và tôi còn có chuyện quan trọng cần bàn bạc sao? Tôi thấy cậu uống cũng nhiều, hay là hôm nay chúng ta tạm dừng tại đây nhé?"

"Không sao đâu, tôi chịu đựng được, không lấy được một trăm triệu tệ này tôi khó chịu lắm!"

Câu này của Trần Thái Nhật khiến Lâu Địch tức giận tới mức phun ra máu.

Lâu Địch run rẩy cả người, cuối cùng vẫn đưa ra quyết định của mình.

Ông ta hạ thấp giọng điệu và tư thế, nói với Trần Thái Nhật bằng một giọng van nài.

"Cậu Trần, không... còn đủ rượu nữa, hay là cậu nể mặt tôi đi, lần sau lại tiếp tục".

Đây chính là kết quả!

Lâu Địch phục rồi!

Ông ta đã nhận ra mục đích chiêu này của Trần Thái Nhật, đồng thời cũng đã thấy được sự lợi hại của anh.

Tửu Thần xuất thế, một chọi ba trăm!

Không cần bất kỳ thủ đoạn nào, trực tiếp dùng cách thức chèn ép để kết thúc việc này.

Đây gọi là gì?

Ra uy!

Không phải ông có rất nhiều người sao?

Hơn ba trăm người, một đội hình khổng lồ như vậy, chẳng phải là muốn bắt nạt Trần Thái Nhật dẫn theo ít người hơn sao?

Tôi sẽ khiến tất cả các người không đứng nổi nữa!

Hơn nữa còn dùng cách thức hoà bình, vui tai vui mắt, không dao cũng không đổ máu!

Hai ly của anh cạn với một ly của các người, liên tục ba trăm vòng đấu, vẫn có thể khiến toàn bộ những ông lớn máu mặt ở thành phố Đông Hải đồng loạt nằm vật ra, hơn nữa còn cam tâm tình nguyện!

Điều quan trọng nhất là sau khi mọi người tỉnh táo lại, sẽ phát hiện ngay nhà họ Lâu đã nợ Trần Thái Nhật một món nợ không bao giờ trả hết!

Thủ đoạn này, việc ăn chắc đầy tự tin này của anh đã hoàn toàn vượt quá sức tưởng tượng của Lâu Địch.

Lúc trước ông ta còn có lòng thăm dò anh, nay đã biến mất sạch sẽ.

Lâu Địch bây giờ thực sự cảm thấy may mắn trước kia đã không đối đầu trực tiếp với Trần Thái Nhật.

Người như vậy tuyệt đối không thể trở thành kẻ thù!

Trần Thái Nhật từ từ thu lại nụ cười, sắc mặt bình tĩnh trở lại, anh nhìn người đứng đầu tỉnh Đông Bình, bá chủ thành phố Đông Hải Lâu Địch trước mặt đang tỏ vẻ khiếm tốn.

"Gia chủ Lâu, vậy thì tôi nghe theo ông đấy".

Lâu Địch hít sâu một hơi, hai giây sau mới có phản ứng.

"Cảm ơn cậu Trần đã giơ cao đánh khẽ. Mời cậu cùng tôi đi đến phòng bao, chúng ta cùng thảo luận về phí uống rượu".

- -------------------