Chương 3: Trò đùa ác?

(Quyển 1) [Xuyên Chậm] Sau Khi Đại Lão Về Hưu

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Editor: Đào Tử 🍑
_______________________


Bùi Diệp nhìn nhắc nhở hiện ra, bỗng dưng im lặng.


【o(* ̄︶ ̄ *)o 】


【 Tiếp tục 】 【 Rời đi 】


Xuyên qua biểu tượng trên màn hình, Bùi Diệp có thể mường tượng ra biểu cảm nửa cười nửa không của người bạn kia, như đã đoán trước được suy nghĩ của cô.


Tuy cái tên chết bầm kia rất hố, nhưng hắn thật sự bóp lấy mạch máu của Bùi Diệp khiến cô buộc phải tiếp tục trò chơi này.


Bùi Diệp, đã từng là người thống lĩnh quân đoàn chiến đấu mạnh nhất Liên Bang.


Ba năm trước đây cô đã giải ngũ.


Thời điểm tuyên bố rời đi, địch ta xôn xao.


Không ai biết tại sao đang ở độ tuổi cường thịnh như thế cô lại lựa chọn rời đi, cư dân mạng không biết rõ tình hình giận dữ mắng mỏ cô là "đồ hèn nhát", địch nhân nằm mơ cũng cười tỉnh.


Mặc cho ngoại giới suy đoán thiện ý hay ác ý, Bùi Diệp từ đầu đến cuối đều không đứng ra giải thích, quân đội Liên Bang nhất trí bảo trì im lặng không nói.


Không phải bọn họ không muốn đính chính cho cô, mà là Bùi Diệp cân nhắc nặng nhẹ một phen, chủ động yêu cầu không công bố nguyên nhân chân chính ra ngoài.


Cô mắc bệnh hiểm nghèo ở thời kì đỉnh cao của sự nghiệp.


Tinh thần lĩnh vực tán loạn vô cớ, cho tới nay không tìm được nguyên nhân bệnh, càng không có biện pháp trị liệu hay ngăn chặn bệnh tình.


Khi Bùi Diệp biết trị liệu vô dụng, cô lập tức đưa ra quyết định giải ngũ giao quân đoàn số bảy cho hậu bối họ Khương đáng tin.


Bây giờ, người bạn kia lại thông qua trò chơi này nói cho cô biết hắn có manh mối về căn bệnh nan y đó.


Bùi Diệp gần như muốn đem mấy chữ kia trừng thành lỗ thủng.


"Nếu không phải thật, bà đây chắc chắn sẽ lật tung hang ổ của mi!"


Bùi Diệp quả quyết nhấn 【 Tiếp tục 】.


【 Hoan nghênh người chơi tiếp tục trò chơi o(* ̄︶ ̄ *)o, bản trò chơi sẽ không phụ kỳ vọng cao của người chơi. 】


【 Mời người chơi cùng con yêu của ngài chung sức hợp tác, hoàn thành nhiệm vụ lần này. 】


【 Người chơi có muốn tiếp thu kịch bản nhiệm vụ? 】


【 Tiếp tiếp tiếp, không tiếp không phải là người 】


【 Ta trâu bò, không cần bật hack 】


"Chung sức hợp tác? Một nhân vật ảo có thể giúp được cái gì?"


【 Người chơi, con yêu có thể giúp ngài hô 666 nha (*^▽^ *) 】


Bùi Diệp: ". . ."


Người khác tỏ ra đáng yêu thì đáng yêu, con hàng này tỏ ra đáng yêu thật không hề giả trân!


Nghĩ đến người thiết kế kịch bản trò chơi này là người bạn kia, Bùi Diệp đã cảm giác sinh lý tính khó chịu.


"Tiếp thu kịch bản!"


Vừa dứt lời, một đoạn hình ảnh lớn nhanh chóng lướt qua não của cô.


Thế giới này là một quyển sách, tên rất dài -- Tiểu thiên sư phế sài tuyệt sắc sở hữu đoàn hồng bao.


Nữ chính có được đoàn hồng bao tên Lôi Nhã Đình, cô ta không chỉ có được bàn tay vàng là đoàn hồng bao, còn là một "người trùng sinh" .


Tại sao phải cho "người trùng sinh" vào dấu ngoặc kép?


Bởi vì đây chỉ là cái Lôi Nhã Đình tự cho là trùng sinh, trên thực tế đây chính là đại âm mưu, một cái bẫy lớn.


Cụ thể là cái bẫy và âm mưu gì thì không nói rõ, chỉ là một manh mối nhắc nhở mờ mịt.


Không nói đến chuyện âm mưu, câu chuyện này cũng là kịch bản nữ trùng sinh phản công bình thường.


Kiếp trước thánh mẫu Lôi Nhã Đình mắt mù bị tra nam tra nữ chèn ép đến chết, tra nữ chen chân vào hôn nhân, nữ chính bị tra nam và mẹ hắn ta mưu sát, Lôi Nhã Đình phẫn nộ trùng sinh vô tình tham gia một nhóm tên là "Nhóm thần tiên thiên đình " aka trung nhị bệnh, từ đây đi đến đỉnh cao nhân sinh. Tu chân luyện đan, hàng yêu phục ma, ca hát nhảy múa, diễn kịch thành ảnh hậu, viết văn, sáng tác bài hát, đánh đàn, chạy nhanh, chạy cự li dài vượt rào giành lấy quán quân Olympic, còn đem sản phẩm ba không phổ biến khắp toàn thế giới. . . Tóm lại, tâm có bao xa giấc mộng bao lớn, chỉ cần cô ta muốn lập tức có được.


_Trung nhị bệnh(*): chỉ người mắc hội chứng hoang tưởng tuổi dậy thì hay hội chứng tuổi teen.


Thân phận của Bùi Diệp bây giờ đương nhiên không phải Lôi Nhã Đình.


Bây giờ cô tên là Tiểu Hồng, một cô nhi được nhặt ở khe suối không cha không mẹ.


Thi đại học chỉ đậu cao đẳng, nhưng theo thôn dân thì cũng là sinh viên, gom góp tiền làm học phí cho nguyên chủ đi học.


Tiểu Hồng từ vùng núi vắng vẻ đi ra lập tức bị cái gọi là thành phố lớn phồn hoa mê hoặc.


Cô vì mau chóng dung nhập vào thành phố lớn, tẩy đi những thứ quê mùa trên thân, học mấy cô em ở học viện gần đó hút thuốc, uống rượu, xăm hình, đánh nhau. . . Đêm qua là sinh nhật một người "chị em", Tiểu Hồng đi đến quán bar mừng sinh nhật của cô "chị em" này, ai biết cô chị em đó lại là một tú bà xã hội đen, âm thầm đem Tiểu Hồng bán cho một tên phú nhị đại nào đó.


Tiểu Hồng không nguyện ý, giãy dụa nhảy từ lầu hai xuống, rơi xuống đất đập đầu vào gạch, một mệnh ô hô.


Phú nhị đại lo sợ mình sẽ bị liên lụy bèn đem nguyên chủ ném vào chỗ đường nhỏ vắng vẻ không có camera giám sát, cuối cùng được một người có lòng tốt đưa đến bệnh viện.


Tiểu Hồng và Lôi Nhã Đình là bạn cùng phòng.


Theo nhắc nhở thì nhiệm vụ phó bản có quan hệ với Lôi Nhã Đình, chỉ cần đi theo cô ta hành động là có thể dễ dàng hoàn thành sáu nhiệm vụ thăm dò.


"Quả nhiên là độ khó để tân thủ luyện tập."


Nhiệm vụ chỉ là thăm dò mấy cái bí mật chứ không phải ngăn cản Lôi Nhã Đình bị lừa hoặc là giải quyết đại boss sau màn, chợt cảm thấy tẻ nhạt vô vị.


Cô mở vòi nước định rửa mặt --


Khóe mắt đầy gỉ mắt đúng là thật khó chịu!


Nước máy sạch sẽ từ vòi nước chảy ra, cô đang định đưa tay lấy một ít nước rửa mặt, lúc này bồn nước lại có biến hóa.


"Mùi gì vậy?"


Trước kia nhà vệ sinh chỉ hơi có mùi lạ, giờ lại toàn mùi hôi thối của thi thể.


Ánh mắt cô không chút dao động nhìn nước mình định đưa tay hứng lúc nãy, vòi nước không chảy ra nước sạch sẽ trong suốt nữa, ngược lại bắt đầu ố vàng, giống như lâu ngày không có nước đến khi mở vòi chảy ra nước bẩn trộn lẫn với lớp gỉ sét. Theo vòi nước dâng trào, nước chảy ra cũng không trong suốt trở lại, mùi hôi thối ngửi được càng lúc càng nồng.


Sau ba giây, nước máy chảy ra đã biến thành nước mủ vàng sền sệt tanh hôi.


Bằng thị lực hơn người của mình, Bùi Diệp còn nhìn thấy giòi bọ chảy xuống theo nước mủ vàng, thân trùng màu trắng vàng uốn éo vặn vẹo trái phải.


Nước mủ vàng lấy tốc độ không khoa học chảy xuống đầy bồn nước, giòi bọ ngọ nguậy vô cùng vui vẻ.


Lạch cạch --


Một cục huyết to bằng nắm tay trẻ con bị cưỡng ép chảy ra ngoài, rơi xuống nước mủ vàng khiến nó bắn lên tung tóe.


Mùi thối nơi chóp mũi không còn giới hạn ở mùi hôi.


Dùng khả năng hình dung của Bùi Diệp để nói thì càng giống tất thối chồng chất hai năm đặt trong đậu hũ thối ướp gia vị hai năm lấy ra rải thịt thối lên. . .


Mặt Bùi Diệp trầm xuống.


Đối với người có khứu giác nhạy cảm như cô đúng thật là tai hoạ! ! !


Lúc này, trong tầm mắt lại xuất hiện một con tái nhợt gầy tới da bọc xương, móng tay bên phải hiện lên màu tím đen.


Bùi Diệp theo cánh tay kia nhìn lên, đúng lúc đối mặt với cô gái đang thong thả bò từ trong gương ra.


Nhìn một lúc, quả thật không phù hợp với thẩm mỹ con người.


"Tính đùa bà à?"


Bùi Diệp nhíu mày hỏi thăm.


Nữ tử nhe răng cười không nói, chỉ há miệng ra, khoang miệng không có lưỡi chảy ra nùng huyết đen xấu, huyết nhục lẫn lộn trong hai tròng mắt trống rỗng, giòi bọ giàu protein ở trên vui sướng lúc nhúc. Ả ta không có hai mắt nhưng có thể nhìn thẳng Bùi Diệp, tóc dài rối tung như hắc xà, giương nanh múa vuốt muốn bò lên cánh tay Bùi Diệp. . .


Từ từ chậm rãi leo từ trong kính ra.


Móng tay ả cào lên mười đường rãnh sâu dài màu đen trên đá cẩm thạch bồn rửa mặt.


Ả hướng về phía Bùi Diệp phát ra tiếng cười khặc khặc, âm khí quẩn quanh thân điên cuồng tăng vọt.


Mí mắt Bùi Diệp buông xuống, lạnh lùng liếc qua tay cô gái.


Con ả này móng tay dài chừng mười centimet, có hình mũi nhọn, nếu bị bắt lấy, tuyệt đối là chỉ một vuốt năm vết thương sâu.


Khi mười ngón tay của ả sắp bắt được yết hầu của Bùi Diệp, Bùi Diệp xuất thủ.


Động tác của cô rất đơn giản.


Ngay trước mặt cô ta, ấn lấy tóc của ả hung hăng nhấn xuống, đem đầu cô ta vùi vào rãnh nước chứa đầy mủ vàng.


Ả phát ra tiếng quỷ kêu bén nhọn cao vút, móng tay cào lên bảng đen đến mức phát ra âm thanh rợn người, khiến người ta có ảo giác toàn bộ da đầu đều tê dại.


Sắc mặt Bùi Diệp càng lạnh.


Giống như xách gà con, nắm lấy tóc ả đưa ả ta từ rãnh nước ra, mở nắp bồn cầu ném vào rồi xả nước.