Chương 144: Sắp kết hôn

Trở Về Năm 1988

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Mùng bốn tháng giêng, Cao Lương mang theo Cao Cường theo Lý Tuấn Nghị đi tỉnh thành bái phỏng cha mẹ anh. Tuy rằng bọn họ đã sớm quen thuộc, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên dùng thân phận con dâu tới cửa.

Trong lòng Cao Lương còn có chút bồn chồn, bởi vì lo lắng thái độ của Khuông Tú Mẫn. Lý Tuấn Nghị nói: "Không cần lo lắng, ba và bà anh đều có mặt, ít nhất mẹ anh cũng muốn duy trì mặt mũi. Em theo lễ nghĩa tới là được, không cần cố tình lấy lòng bà ấy, dù sao về sau cũng sẽ không sống chung."

Cao Lương nghĩ cũng đúng, không thể bởi vì Khuông Tú Mẫn không thích mình, liền không kết hôn, chính mình gả cho Lý Tuấn Nghị, không phải Khuông Tú Mẫn, thái độ của bà ấy ra sao, cũng có Lý Tuấn Nghị đứng về phía mình.

Tới nhà Lý Tuấn Nghị, Lý Tuấn Vĩ đã sớm ba bước thành hai bước lên lầu báo tin, sau đó cầm một quải pháo đến dưới lầu đốt lửa. Người thứ nhất ra nghênh đón Cao Lương chính là bà nội, bà nhìn thấy cô, miễn bàn có bao nhiêu vui vẻ, lôi kéo tay Cao Lương: "Mau tiến vào, mau tiến vào!"

Cao Lương vào nhà, thấy Lý Vệ Quốc và Khuông Tú Mẫn mặc quần áo mới đứng ở trong phòng, vội lễ phép chào hỏi: "Chú dì năm mới mạnh khỏe ạ!"

Cao Cường cũng thực cơ linh mà chúc tết các trưởng bối.

Lý Vệ Quốc phi thường cao hứng gật đầu: "Năm mới mạnh khỏe! Mau ngồi."

Khuông Tú Mẫn không nóng không lạnh mà nói: "Uống trà gì?"

Cao Lương vội nói: "Dạ trà nào cũng được, cảm ơn dì."

Phỏng chừng mấy năm nay Khuông Tú Mẫn tới thời kỳ mãn kinh, sự lão hóa thể hiện rõ ràng, bất quá nhìn ra được vẫn có nỗ lực bảo dưỡng. Cao Lương ngồi xuống tán gẫu với bà nội, nói một ít chuyện ở quê, lần này hai anh em Lý Tuấn Nghị trở về cũng thuận tiện đi bái phỏng thân thích ở quê, bà nội quay đầu lại nói với con trai: "Vệ Quốc, mẹ nghĩ có thời gian nên về quê sửa phòng ở một chút, về sau chờ mẹ già rồi, đi lại không được vẫn muốn về quê." Ý bà là khi bà trăm năm sau vẫn là muốn lá rụng về cội, bất quá bởi vì Tết nhất, liền không nói tỉ mỉ.

Lý Vệ Quốc có thể hiểu ý mẹ: "Vâng, đến lúc đó trở về tu sửa, khi nào về quê cũng có chỗ đặt chân."

Lý Tuấn Nghị nói: "Để cháu tu sửa cho, cũng sửa nhà Cao Lương luôn."

Cao Lương vi lăng một chút, sau đó gật đầu: "Vâng, đến lúc đó tu sửa cùng nhau." Cô nghĩ về sau thanh minh trở về cúng mộ cũng có địa phương đặt chân, rốt cuộc trước mắt phòng ở nhà cô xác thật hơi hẹp.

Lý Tuấn Vĩ nói tiếp: "Xây thành 2 cái biệt thự nhỏ đi, chờ emnghỉ phép, liền trở về ở vài ngày."

Cao Lương nhìn Lý Tuấn Vĩ cười: "Về sau cậu làm bác sĩ, nào có kỳ nghỉ dài."

Lý Tuấn Vĩ sờ sờ cái mũi, xác thật như thế, làm bác sĩ mới biết cái chức nghiệp này mệt ra sao.

Lý Vệ Quốc bắt đầu hỏi công việc của Cao Lương, Cao Lương cũng nhất nhất trả lời, Lý Vệ Quốc liên tục gật đầu: "Tốt, người trẻ tuổi có sự nghiệp có mục tiêu, vì xã hội vì quốc gia sáng tạo tài phú,rất tốt."

Ngày đầu tiên Cao Lương đến nhà Lý Tuấn Nghị, Khuông Tú Mẫn không có chủ động nói chuyện với Cao Lương, nhưng muốn nói là lạnh nhạt cũng không có, ăn ngon uống tốt chiêu đãi đúng mực, cũng coi như hoàn thành chức trách của chủ nhà. Cao Lương cũng không vội vàng đi lấy lòng đối phương, cũng không dám trong mong tương lai quan hệ mẹ chồng con dâu được cải thiện gì nhiều, tương lai sinh con cũng không phiền toái bà, tự mình tiêu tiền mời bảo mẫu, hai bên duy trì khoảng cách và thái đố.

Buổi tối Cao Lương ngủ cùng bà nội, Cao Cường đi theo Lý Tuấn Nghị ngủ, Lý Tuấn Vĩ chủ động đi ngủ trên sô pha. Hai vợ chồng Lý Vệ Quốc trở về phòng, Khuông Tú Mẫn ngồi trước bàn trang điểm, cầm mỹ phẩm dưỡng da Cao Lương cho mình nhìn một chút, mặt trên tràn ngập tiếng Anh và chữ phồn thể, là Cao Lương nhờ người mang về từ Hong Kong, Khuông Tú Mẫn bĩu môi: "Đã bị ngấm bản chất tư bản chủ nghĩa!"

Lý Vệ Quốc đang ngồi ở đầu giường mang mắt kính đọc sách liếc liếc mắt một cái: "Như thế nào? Bà không muốn? Không muốn liền cầm đi tặng người ta, khẳng định rất nhiều người thích. Năm trước không phải bà còn mong muốn kem dưỡng da mua từ nước Mỹ mà bạn bà hay khoe sao? Hiện tại có người mua cho còn không thích?"

Khuông Tú Mẫn nghe đến đó, khóe miệng bắt đầu không tự chủ được mà hướng lên trên, nhưng cuối cùng vẫn bị bà kéo xuống dưới: "Thật sự muốn cho tôi thì cũng không đợi đến hiện tại mới đưa."

Lý Vệ Quốc phê bình: "Đây là bà không đúng rồi. Bà làm trưởng bối, cũng không đưa lễ vật gặp mặt cho tiểu bối. Con cháu mau cho thì cầm, đừng kén cá chọn canh, mấy thứ này đừng nói bà, tôi cũng không mua nổi, về sau cầm đi khoe khoang với bạn bè đi. Không phải bà vẫn tiếc nuối không có con gái sao, nói con trai không tri kỷ bằng. Cao Lương không có cha mẹ, bà đối xử tốt với con bé, chẳng nhẽ con bé lại không đối đãi với abf nwh mẹ ruột được sao?"

Khuông Tú Mẫn nghe đến đó, thở dài: "Thôi, vợ thằng cả vừa thấy chính là ngườilợi hại, tôi mới không đi lấy lòng con bé."

"Ai kêu lấy lòng? Về sau con bé gả đến nhà chúng ta, chính là người trong nhà, đối xử với người trong nhà tốt một chút chẳng lẽ không nên sao?" Lý Vệ Quốc không đồng ý cách nói này.

Khuông Tú Mẫn quay đầu lại liếc chồng một cái: "Được rồi được rồi, tự tôi có chừng mực." Bà vừa nói vừa mở hộp kem dưỡng ra, cẩn thận mà lấy một chút kem xoa trong lòng bàn tay, rồi bôi lên mặt, quả nhiên so với loại tự mình mua thì dễ chịu hơn, hơn nữa mùi hương càng thanh đạm dễ ngửi hơn.

Ngày hôm sau Cao Lương liền phải trở về, bởi vì tối mùng 6 phải quay về Quảng Châu. Lý Tuấn Nghị vốn đang muốn đưa Cao Lương trở về, nhưng Cao Lương suy xét một đi một về cũng mất vài tiếng đồng hồ, quá mệt lại không an toàn, liền không cho anh đưa, tự mình mang theo Cao Cường lên xe trở về.

Trước khi đi, Khuông Tú Mẫn nhét một hồng bao cho Cao Lương, cho con dâu lần đầu tiên tới cửa, gia trưởng khẳng định sẽ đưa bao lì xì. Cao Lương cũng không cự tuyệt, trực tiếp nhận lấy, bao lì xì khá lớn làm cô có chút ngoài ý muốn. Trên đường Lý Tuấn Nghị lái xe đưa cô ra nhà ga, cô mở bao lì xì ra cư nhiên có 1001 đồng, Cao Lương lắp bắp kinh hãi, cười nói: "Bao lì xì mẹ anh cho em đủ nhiều."

Lý Tuấn Nghị một bên lái xe một bên hỏi: "Bao nhiêu?"

Cao Lương nói: "1001." Chỗ này tương đương hai tháng tiền lương của ba Lý Tuấn Nghị đi.

Lý Tuấn Nghị nhếch miệng vui vẻ: "Tạm ổn, lúc về ăn tết anh đưa mẹ 5000."

Khóe miệng Cao Lương giơ lên: "Anh cho mẹ và dì cho em có ý nghĩa không giống nhau." Hiện tại theo giá thị trường, con dâu tới cửa bao lì xì cũng chỉ có một hai trăm đồng, Khuông Tú Mẫn chịu bỏ ra, có phải bà ấy cũng đá tiếp nhận mình? Cao Lương nghĩ thầm, chẳng lẽ nguyên nhân là bộ mỹ phẩm L"Oréal ngày hôm qua? Vậy về sau lại mua thêm nhiều mỹ phẩm dưỡng da cho bà ấy dùng đi. Nghĩ đến đây, Cao Lương nhịn không được cúi đầu cười trộm.

Cao Cường móc ra bao lì xì của mình, nói: "Em cũng có bao lì xì, 101 đồng, chị cả, chị cầm đi."

Cao Lương cười nhìnem trai: "Em tự giữ đi, cầm đi mua đồ dùng học tập." Cao Lương ngày thường cũng không có cho các em tiền tiêu vặt nhiều, ba bữa cơm đều ăn ở nhà, một tuần chỉ cho năm đồng tiền tiêu vặt, nhưng cũng không hoàn toàn nghèo, bọn nó ngày thường tới trong tiệm giúp đỡ một ngày, Cao Lương cũng sẽ cho năm đồng tiền công, cho bọn chúng tự chi tiêu, từ nhỏ chỉ bọn chúng cách tự quản lý tài sản.

Cao Cường hắc hắc cười rộ lên: "Như vậy em lại giàu hơn chị ba rồi." Nguyên lai hai đưa này thi xem ai tích được nhiều tiền hơn.

Cao Lương nói: "Tiền nên tiêu thì tiêu, nên tiết kiệm thì phải tiết kiệm, không thể ăn xài phung phí cũng không cần keo kiệt."

Cao Cường gật đầu: "Em biết."

Lý Tuấn Nghị đưa chị em bọn họ lên xe, nói: "Đêm mai gặp!" Lần này bọn họ mua vé cùng chuyến, Lý Tuấn Nghị lên xe trước, sau đó hội họp với Cao Lương ở huyện thành.

Buổi tối mùng 6, Cao Lương gặp Lý Tuấn Nghị trên xe lửa, cùng nhau lao vào một năm mới. Một năm này có rất nhiều việc phải làm, Cao Lương cùng Lý Tuấn Nghị đều tính toán mở thêm chi nhánh, Cao Lương còn bắt đầu lưu ý tới đất đai, bởi vì giá nhà đã bắt đầu hạ xuống, chuyện mua đất tự nhiên không thể chờ đến lúc giá nhà thấp nhất mới mua, bằng không đến lúc đó làm gì còn có đất mà mua.

Này chuyện quan trọng nhất, đương nhiên chính là kết hôn. Bà nội tìm thầy bói cấp tính ngày tốt, cuối cùng định vào 26 tháng 5, nông lịch là mùng sáu tháng tư cử hành hôn lễ.

Đầu xuân, Cao Lương cùng Lý Tuấn Nghị đều bận tối mày tối mặt. Nhà xưởng Lý Tuấn Nghị vừa lúc vào mùa bận rộn, đơn hàng gia công chồng chất, dù vẫn luôn tuyển thêm công nhân, trong xưởng có gần 400 công nhân, cũng vẫn có quá nhiều việc phải làm. Bất đắc dĩ, chỉ có thể đem đơn đặt hàng chia cho bên Chu Văn Võ, trước mắt Chu Văn Võ còn chưa có chuyển nhà, trong xưởng có bảy tám chục công nhân, không tiếp được đơn quá lớn, chỉ có thể nhận một ít đơn hàng nhỏ, dù hắn nóng lòng mở rộng quy mô nhận đơn lớn, trong xưởng cũng không làm kịp, chỉ có thể nhìn bạc trắng vụt mất.

Lý Tuấn Nghị còn muốn trang hoàng chi nhánh, cũng may chuyện tuyển nhận, huấn luyện nhân viên cửa hàng mới có thể giao cho cửa hàng bên kia làm, Lý Tuấn Nghị vẫn cảm thấy sự tình rất nhiều, anh suy nghĩ về sau có nhượng quyền thương hiệu, ít nhất không cần tự mình nhọc lòng chuyện trang hoàng, chỉ cần phái người đi giám sát một chút là được.

Cao Lương cũng ở bận rộn mở chi nhánh,sang năm mới, rốt cuộc cô thuê được một quầy hàng ở khi phố cổ, có thể mở chi nhánh. Vì mở chi nhánh, cô lại tuyển thêm vài nhân viên mới, phái những nhân viên cũ của cửa hàng tổng đi phụ trách chi nhánh mới, hơn nữa công việc của Dương Tư Hoa cũng thay đổi, vốn dĩ cô tính để Dương Tư Hoa đi thể nghiệm chi nhánh, hiện giờ thể nghiệm qua, nên đi theo mình học quản lý và gia công món kho.

Dương Tư Hoa đi theo Cao Lương, chậm rãi quen thuộc toàn bộ hình thức hoạt động và lưu trình của Cao vị, nhập hàng, gia công, phân phối từ từ đều cần cô nắm vững. Trước mặt Cao Lương đương nhiên cũng không giao toàn bộ cho cô, nhưng ít ra mình vắng mặt mấy ngày, trong tiệm cũng có thể kinh doanh bình thường, không để xuất hiện tình huống không có gì để bán.

Dương Tư Hoa biết Cao Lương tín nhiệm chính mình, cho nên cũng cực kỳ dụng tâm. Cao Lương cùng đề cập qua, về sau Cao Vị hoàn toàn đi vào quỹ đạo, mình sẽ cho cô cổ phần danh nghĩa, Dương Tư Hoa tính toán, tuy rằng chỉ là cổ phần danh nghĩa, nhưng tuyệt đối có thể kiếm nhiều hơn anh trai, cho nên cô nương này đặc biệt để bụng, quyết tâm coi Cao Vị trở thành sự nghiệp của mình.

Chi nhánh bên phố cổ khai trương, sinh ý quả nhiên rực rỡ vô cùng, nghiễm nhiên đứng đầu mấy cái chi nhánh, sự thật chứng minh, ánh mắt Cao Lương tương đương không tồi, dân Quảng Châu cũng chịu chi. Lo chuyện các chi nhánh xong, thời gian cũng tới tháng tư, dưới sự thúc giục của bà nội, Cao Lương bắt đầu chuẩn bị hôn lễ. Lý Tuấn Nghị bận rộn như vậy, trông cậy vào anh chỉ sợ không được, ít nhất trước mắt Cao Lương có thể thoát thân chút. Về hôn lễ, chuyện đầu tiên Cao Lương nghĩ đến chính là chụp ảnh cưới, cả đời phụ nữ có ký ức tốt đẹp nhất, không nhân lúc trẻ tuổi mà chụp thì khi nào chụp đây?