Chương 86: Hành trình mới

Trở Về Năm 1988

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Cao Lương phát hiện từ khi được nghỉ đông, hai anh em Uông Ngạn Quân rất cần mẫn qua đây, Uông Lị Na muốn đuổi theo Lý Tuấn Vĩ thì Cao Lương biết, Uông Ngạn Quân lại đây vì cái gì? Là vì cọ cơm sao? Từ khi Dương Trung Hoa mở cửa tiệm, Uông Ngạn Quân không có tới nhà mình ăn trực nữa, không có việc gì sẽ không tới đây, hiện giờ cũng không có việc gì, Lý Tuấn Nghị chưa trở về, dạo này hắn lại hay tới vì cái gì?

Cao Lương cẩn thận quan sát một chút, thực mau liền phát hiện manh mối, Uông Ngạn Quân tới đây để gặp Ngô Xuân Mai, lúc hắn tới, hơn phân nửa thời gian đều tìm Ngô Xuân Mai nói chuyện phiếm. Cao Lương có chút ngoài ý muốn nâng mi, hai người bọn họ có mờ ám? Bắt đầu từ khi nào?

Bất quá Cao Lương không có đi theo chứng thực, nghe đề tài bọn họ nói chuyện phiếm, trời nam biển bắc đều có, hẳn là còn chưa xác định quan hệ gì, nếu cô đi hỏi, sẽ làm bọn họ cảm thấy ngượng ngùng, sợ về sau cũng không dám phát triển. Cao Lương cảm thấy Uông Ngạn Quân cũng không tồi, đầu óc linh hoạt, bạn của Lý Tuấn Nghị, nhân phẩm đều đáng tin cậy, ước chừng đây là người chia theo nhóm.

Năm nay xưởng Lý Tuấn Nghị không nhận đơn vào Tết Âm Lịch, ngày 25 tháng chạp liền nghỉ. Lý Tuấn Nghị mua vé, ngày 26 về đến nhà. Chỉ có vợ chồng Lý Vệ Quốc tới 30 mới về được, đơn vị chính phủ mùng một mới nghỉ.

Trước khi ăn tết, Cao Lương đã an bài gần xong hết mọi chuyện trong tiệm, đã nói chuyện với Lưu Hồng Thanh, về sau cửa hàng để cho Lưu Bưu thuê, cô cũng chào hỏi bên Ngô Tài Thuận, năm sau trực tiếp đưa vịt qua nhà Lưu Bưu, chỉ có bên nhà anh họ chưa nói, Cao Lương quyết định đầu năm đi chúc tết sẽ nói với chị dâu.

Trước ngày Lý Tuấn Nghị trở về, rơi một trận tuyết lớn. Mùa đông năm trước thì vào Tết Âm Lịch chỉ có một trận tuyết nhỏ, Cao Lương lúc ấy ở Quảng Châu, tới một mảnh bông tuyết cũng không thấy. Năm nay tuyết rơi lớn, tuyết bay khắp trời như lông ngỗng, rơi trên mặt đất dày chừng một thước. Trong trí nhớ Cao Lương đã rất nhiều năm không có trận tuyết lớn như vậy, đặc biệt là khi khí hậu toàn cầu nóng lên, tuyết càng hiếm thấy, cho nên Cao Lương đối với trận tuyết này thập phần vui mừng.

Tuyết lớn, đọng quá dày, ảnh hưởng nghiêm trọng tới sinh hoạt, nhưng Cao Lương cũng không cho rằng khổ. Tối ngày hôm trước đã làm xong thịt kho, cửa hàng khẳng định vẫn phải mở, không đi xe được, cô liền cùng Cao Phán, Cao San đi bộ tới tiệm, Ngô Xuân Mai cùng Vương Thu Lan đều về nhà ăn tết, hiện tại cửa hàng có mấy chị em các cô. Đi bộ trong tuyết như thế này cả đời chỉ sợ cũng không có vài lần, Cao Lương hứng thú bừng bừng, cũng lây cho 2 đứa em gái, dọc theo đường đi ba chị em cười cười nháo nháo, phảng phất không phải đi mở cửa hàng, mà là đi dạo chơi ngoại thành, các cô dẫm lên tuyết đọng đi một giờ mới đến nơi.

Chợ quạnh quẽ, không nhìn thấy mấy người bán đồ ăn, bởi vì nhóm nông dân bị tuyết chắn đường, không có biện pháp vào thành, món kho Cao Lương cực kỳ đắt hàng, mọi người cơ hồ là tranh nhau mua, bởi vì hơi do dự, liền không có đồ ăn mà mua. Cao Lương cũng không mua được thịt tươi, cho nên muốn đóng cửa ngày mai, vừa lúc, hôm nay Lý Tuấn Nghị trở lại, thuận tiện cũng nghỉ ngơi một ngày.

Lúc ba chị em đóng cửa tiệm về, tuyết đọng bên đường đã tan, tuyết đọng giữa đường cái cũng bị bánh xe buýt hằn lên, thế giới trắng xóa thuần khiết trở nên hơi hỗn độn. Cao San thấy đáng tiếc mà nói: "Ai nha, thế giới cổ tích đều bị phá hư rồi, thật đáng tiếc."

Cao Phán không có ý thơ như Cao San như: "Tan cũng tốt, miễn cho bị té ngã, lúc ban sớm đi thiếu chút nữa bị cóng hết chân."

Cao Lương nói: "Được rồi, ít nhất đã thông xe, chúng ta ngồi xe trở về đi." Lý Tuấn Nghị chắc đã về đến nhà, cô có chút gấp gáp muốn gặp anh.

Xe buýt tới trong huyện, bên này tuyết đọng đã tan rất nhiều. Lúc ba chị em về đến nhà, Lý Tuấn Vĩ đang chơi ném tuyết với Cao Cường ở trong sân, một lớn một nhỏ vui vẻ kêu thành tiếng, góc sân nhà có một người tuyết cao cao, thực rõ ràng đây là kiệt tác của hai người bọn họ.

Cao San nổi lên tính trẻ con, nắm một quả cầu tuyết từ trên mặt đất, dùng sức ném qua chỗ Lý Tuấn Vĩ, Lý Tuấn Vĩ phát hiện mình bị đánh lén: "Hay lắm, quả ớt nhỏ này, xem chiêu đây!" Cao San vừa lúc mặc một cái áo bông đỏ, tựa như một trái ớt, ở trên nền tuyết phá lệ bắt mắt, thực nhanh liền trúng chiêu của Lý Tuấn Vĩ. Cao San lập tức đánh trả, nhưng mà không bằng Lý Tuấn Vĩ, cô kêu sợ hãi: "Chị cả, chị hai, mau tới giúp em!"

Lý Tuấn Vĩ cuồng vọng cười: "Bốn chị em đều tới đi, anh cũng không sợ, ha ha ha!"

Lúc này một thanh âm tiến vào: "San San anh tới giúp em."

Cao San quay đầu vừa thấy: "Tốt quá, anh Hưng Hoa mau tới giúp em."

Cao Lương vốn dĩ đang muốn vào nhà đổi giày, nghe thấy thanh âm Cao San, quay đầu lại nhìn một chút, Đặng Hưng Hoa lại tới nữa, không khỏi nhíu mày, hắn trở về từ ngày hôm qua, ngày hôm qua liền tới tìm cô, bất quá cô chưa từng cho hắn cơ hội nói chuyện riêng. Cao Lương coi như không nhìn thấy mà vào phòng, Đặng Hưng Hoa ở bên ngoài cùng bọn Lý Tuấn Vĩ chơi một trận, liền vào nhà.

Cao Lương cởi một đôi giày đi mưa ra, giày đi mưa không biết nứt ở chỗ nào, vớ đều ướt, lúc này ngón chân bị đông lạnh đến đau nhức, cô cởi vớ, đem chân đặt ở mặt trên bếp lò sưởi ấm. Đặng Hưng Hoa đio vào, nhìn động tác Cao Lương: "Chân bị đông lạnh?"

Cao Lương không nói chuyện, cúi đầu chuyên tâm sưởi ấm. Đặng Hưng Hoa lại đây, ngồi xuống đối diện Cao Lương: "Cao Lương, sao em lãnh đạm với anh như vậy? Anh không có làm chuyện gì có lỗi với em đi?"

Cao Lương ngẩng đầu, dùng tròng mắt đen nhánh nhìn chằm chằm hắn: "Không có. Anh đã bày tỏ, nhưng tôi không có biện pháp đáp lại tình cảm của anh, đành phải coi như không nhìn thấy, không muốn cho anh bất cứ hy vọng gì."

Đặng Hưng Hoa nghe xong lời này,: "Em lại tuyệt tình với anh như vậy?"

Cao Lương nói: "Tôi đã có bạn trai, lại cho người khác hy vọng, vậy tôi thành loại người nào?"

Đặng Hưng Hoa nghe thấy những lời này, tức khắc cảm thấy tuyệt vọng: "Em qua lại với Tuấn Vĩ?"

Cao Lương đột nhiên ngẩng đầu, vẻ mặt mê mang: "Hả?"

Cửa cũng truyền đến tiếng động không nhỏ, Cao Lương cùng Đặng Hưng Hoa đều quay đầu lại, chỉ thấy Lý Tuấn Vĩ xoa cái trán, thập phần vô tội mà nói: "Thật quá oan uổng, tôi cùng Cao Lương không phải loại quan hệ đó! Hai chúng tôi thanh thanh bạch bạch, anh biết mà đúng không, em đã nhận định cậu ấy là chị dâu." Đều do anh hắn không cho gọi Cao Lương, muốn lặng lẽ cho Cao Lương một kinh hỉ, kết quả lúc này nghe thấy đối thoại xấu hổ này, thiên địa chứng giám, hắn cùng Cao Lương chính là tình hữu nghị thuần khiết, hắn chưa từng có nửa điểm ý tưởng không an phận.

Cao Lương lúc này mới chú ý tới phía sau Lý Tuấn Vĩ còn có một người, thân hình cao lớn khuôn mặt khốc soái, không phải người cô thương nhớ ngày đêm thì là ai nữa? Cô kích động đứng lên, lại đã quên chính mình đang sưởi ấm, đứng dậy quá nhanh, lại bị tên chân, trọng tâm không vững liền ngã sang bên cạnh. Đặng Hưng Hoa vội duỗi tay đỡ. Lý Tuấn Nghị đột nhiên một đẩy Lý Tuấn Vĩ ra vọt vào trong phòng, Đặng Hưng Hoa đến gần, đã kéo cánh tay Cao Lương lại tránh để cô bị té ngã. Lý Tuấn Nghị xụ mặt, ôm Cao Lương vào trong ngực, sau đó nhìn Đặng Hưng Hoa: "Cảm ơn, cậu có thể buông ra."

Đặng Hưng Hoa lúc này rốt cuộc minh bạch tình địch của mình là ai, tức khắc đầy mặt uể oải, nếu là Lý Tuấn Vĩ, hắn có lẽ còn có thể ỷ vào tình cảm bằng hữu cạnh tranh một chút, nhưng là Lý Tuấn Nghị, hắn trước nay đều không có phần thắng, người đàn ông này khí thế quá mạnh, ai dám đoạt người phụ nữ của hắn.

Lý Tuấn Nghị đỡ Cao Lương ngồi xuống, ngồi xổm xuống đi vớ và giày cho cô. Làm trò trước mặt hai người khác, Cao Lương cảm thấy thập phần quẫn bách, đỏ mặt nhỏ giọng nói: "Đừng, để tự em làm." Cô muốn rút chân lại.

"Đừng nhúc nhích!" Lý Tuấn Nghị cố chấp bắt lấy mắt cá chân của cô, giúp cô đi giày.

Tròng mắt Lý Tuấn Vĩ muốn rơi ra ngoài, anh hắn cư nhiên giúp Cao Lương xỏ giày, anh trai bá khí, anh minh thần võ cư nhiên giúp bạn gái xỏ giày! Nháy mắt Đặng Hưng Hoa cũng bị tình cảnh này k1ch thích, hắn để tay lên ngực tự hỏi một chút, tự nhận mình cũng không làm được như vậy.

Lý Tuấn Nghị xỏ giày cho Cao Lương, đứng lên, kiêu căng mà nói với Đặng Hưng Hoa: "Ánh mắt của cậu không tồi, nhưng người đã là của tôi, cậu không có cơ hội."

Đặng Hưng Hoa nhìn Cao Lương một cái, Cao Lương đang ngượng ngùng cúi đầu, căn bản là không thấy hắn, hắn rũ vai, sắc mặt thất vọng đi ra ngoài, bên ngoài ánh sáng quá sáng, chiếu vào tuyết trắng, Đặng Hưng Hoa cảm thấy tuyết quang đâm vào mắt muốn ch ảy nước mắt.

Lý Tuấn Vĩ cũng lén lút rời đi, anh trai ở với Cao Lương quá ái muội, quá ngọt ngào, hắn cảm thấy tồn tại của chính mình quả thực quá chướng mắt.

Cao Lương nói với Lý Tuấn Nghị: "Anh nhanh đi rửa tay đi."

Bóng đèn đều đi rồi, Lý Tuấn Nghị mở hai tay ra, ôm lấy Cao Lương: "Không vội, để anh ôm một cái."

Cao Lương cũng ôm chặt Lý Tuấn Nghị, trên người anh mang theo hương vị của tuyết, tươi mát say lòng người, lại có nhiệt độ ấm áp, làm người ta cảm thấy thích ý thoải mái, thật tốt, Lý Tuấn Nghị đã trở lại, về sau bọn họ sẽ không tách ra nữa.

Đêm 30, Lý Vệ Quốc rốt cuộc trở lại, năm nay Lý gia phá lệ náo nhiệt. Bà Vương đề nghị ăn tết cùng nhà Cao Lương, Khuông Tú Mẫn không đồng ý: "Ăn tết là lúc người trong nhà đoàn viên, kêu người ngoài tới làm gì?"

Lý Tuấn Vĩ nói: "Dù sao là chuyện sớm hay muộn, bất quá sớm hơn một chút mà thôi, con cảm thấy ăn tết chung cũng không sao."

Khuông Tú Mẫn trách cứ con trai nhỏ: "Con nói hươu nói vượn cái gì đấy!"

Lý Tuấn Nghị lạnh lùng mà nhìn mẹ mình, lười nói chuyện. Lý Vệ Quốc lên tiếng: "Năm trước không phải mẹ cũng ăn tết cùng bọn họ sao? Vì sao năm nay không được? Tuấn Nghị qua nói đi, chúng ta cũng không thể làm loại người vong ân phụ nghĩa. Cũng đừng quên chuyện Tuấn Vĩ do Tiểu Cao giúp ra sao, nếu không phải có con bé, bà cho rằng tôi hiện tại có thể an nhàn mà ở chỗ này ăn tết? Bên bộ đội có chính ủy cũng chuyển nghề một đợt với tôi, bởi vì con cái không hiểu chuyện, kết quả được phân đi làm lịch sử Đảng, chức vụ còn thấp hơn tôi một bậc đó."

Lý Tuấn Nghị đứng dậy đi qua nhà Cao Lương. Khuông Tú Mẫn nhìn bóng dáng con trai lớn, nhỏ giọng nói: "Có lãnh đạo ở đơn vị anh nói muốn giới thiệu con gái cho Tuấn Nghị."

Lý Vệ Quốc nghiêm túc nói: "Bà không từ chối? Hiện tại là xã hội mới, đã sớm không cho phép ép duyên. Tôi còn là đảng viên, sao có thể can thiệp vào tình yêu và hôn nhân của con cái?"

Bà Vương nhịn không được nói một câu: "Sớm biết có hôm nay, lúc trước tôi nên can thiệp can thiệp vào tự do của hai người."

Khuông Tú Mẫn tức khắc không nói nữa, lúc trước cô là bạn học của Lý Vệ Quốc, hai người là tự do yêu đương, luận gia thế, nhà bà không bằng Lý gia, mẹ chồng kỳ thật cũng không quá vừa lòng, bất quá chưa từng giáp mặt nói cái gì.

Lý Tuấn Nghị nói với Cao Lương để mấy chị em bọn họ qua nhà ăn tết, Cao Lương đang làm cơm tất niên, nghe thấy Lý Tuấn Nghị nói, ngừng động tác: "Ai nói, bà sao?"

Lý Tuấn Nghị cười nói: "Ba anh."

Cao Lương vừa nghe là Lý Vệ Quốc, liền gật gật đầu: "Vậy được." Nếu là bà nói, cô phải suy xét một chút, rốt cuộc Khuông Tú Mẫn khẳng định không vui, sẽ tạo thành mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu, nhưng nếu Lý Vệ Quốc, chủ nhà nói, như vậy Khuông Tú Mẫn sẽ không nói gì nữa.

Buổi tối ăn cơm, Lý Vệ Quốc còn tự mình kính rượu Cao Lương, nói cảm tạ cô đã chăm sóc bà và Tuấn Nghị, lại đề điểm trợ giúp Tuấn Vĩ. Cao Lương kinh sợ mà uống ly rượu này, cũng vội đáp lễ một ly. Lý Vệ Quốc đối với Cao Lương hiển nhiên thập phần vừa lòng: "Tiểu Cao tuy rằng là con gái, nhưng kiến thức không kém đàn ông. Chú rất quý cháu, hy vọng cháu và Tuấn Nghị có thể phát triển tốt."

Tức khắc Lý Tuấn Nghị vui mừng lộ rõ trên nét mặt: "Cảm ơn ba ủng hộ!"

Cao Lương cũng hiểu Lý Vệ Quốc đã tiếp nhận quan hệ giữa mình và Lý Tuấn Nghị rồi, không khỏi tươi cười rạng rỡ: "Cảm ơn chú!"

Mùng một đầu năm, Cao Lương mang theo các em đi nhà bác cả chúc tết, tìm cơ hội nói với chị dâu chuyện tiếp nhận quầy hàng chợ thành nam, Vương Tiều Vân vui vẻ đồng ý, rốt cuộc quầy trái cây quán là quầy hàng rong, dầm mưa dãi nắng không nói, thu nhập cũng không ổn định. Cao Lương nói quầy hàng bán thức ăn chín có thu nhập nhiều hơn bán trái cây, em họ nguyện ý giúp đỡ mình, sao chị có thể không muốn? Cao Lương liền hẹn rõ, để cho bọn họ chuyển tới nhà mình trước khi chị em cô đi Quảng Châu.

Ngày sáu tháng giêng, vợ chồng Lý Vệ Quốc với mẹ và con trai nhỏ xuất phát đi tỉnh thành, hôm nay mùng 8, Lý Tuấn Nghị cùng ba chị em Cao Lương bước lên hành trình đi về phía nam, Quảng Châu.