Đăng vào: 12 tháng trước
Cao Lương quay đầu nhìn Lý Tuấn Nghị, việc này anh không nói cùng mẹ sao? Lý Tuấn Nghị vỗ nhẹ vai Cao Lương trấn an, gật đầu với cô, nói với mẹ mình: "Có việc muốn đi làm, mẹ không cần phải xen vào."
Trở về hai ngày, Lý Tuấn Nghị vẫn không nói chuyện cùng Khuông Tú Mẫn, Khuông Tú Mẫn biết con trai đang oán trách mình, khó chịu cũng không nói ra được, lúc này có điểm ủy khuất mà nhìn con trai: "Có chuyện gì?"
Lý Tuấn Nghị nhìn ba con lão Dương đều ăn xong rồi, liền nói: "Trung Hoa, chú Dương, chúng cháu đi về trước, mọi người cứ bận đi."
Dương Trung Hoa nói: "Đã đi rồi?"
Uông Ngạn Quân nói: "Anh Nghị, trước khi đi lại tụ tập một bữa đi, lần sau gặp mặt không biết tới lúc nào."
Lý Tuấn Nghị cười nói: "Được, trưa ngày mai lại tụ họp ở chỗ Trung Hoa đi."
Tam Béo nói: "Tôi cũng tới."
Dương Trung Hoa cười rộ lên: "Được, được, em đi mua đồ ăn chờ mọi người."
Lý Tuấn Nghị xua tay: "Không cần mua đồ ăn, ngày mai anh mua, chú nấu là được."
"Vậy cũng đúng. Chúng ta phải ăn một bữa của anh Nghị, ai kêu hiện tại có anh là ông chủ thôi." Dương Trung Hoa cười ha hả mà nói.
Lý Tuấn Nghị cười nói: "Khi nào mọi người tới Quảng Châu, anh mời đi ăn bữa hải sản lớn."
"Được, nhất định đi!" Mấy người đều đồng ý, phảng phất như đi ăn bữa tiệc lớn được ngay.
Lý Tuấn Nghị thấy mặt Cao Lương hồng hồng, có một loại phong tình khác, không khỏi vui vẻ, cúi đầu nói: "Em còn có thể lái xe không?"
Cao Lương theo bản năng mà nói: "Uống rượu không thể lái xe, xe đạp cũng không được, không an toàn. Anh cũng không được lái."
Lý Tuấn Nghị cảm thấy Cao Lương như vậy phi thường đáng yêu, nhịn không được nở nụ cười: "Không sao, anh không uống say, có thể đi, anh đèo em, xe em cứ để ở chỗ Trung Hoa đi."
Cao Lương liều mạng lắc đầu, ngửa đầu nhìn Lý Tuấn Nghị nghiêm túc nói: "Em nói thật, uống xong rượu không thể lái xe cũng không thể đi xe đạp."
Uông Ngạn Quân nhịn không được cúi đầu cười: "Anh Nghị, Cao Lương uống say."
Lý Tuấn Nghị gật đầu: "Bất quá em ấy nói rất có đạo lý."
Cao Lương lại lần nữa nghiêm túc nói: "Em không say, em biết uống chút rượu, không đến mức say. Uống rượu lái xe là trái pháp luật, dễ gây tai nạn xe cộ, phải có trách nghiệm với sinh mệnh của bản thân và người khác, anh Tuấn Nghị, anh không thể lái xe, nghe rõ chưa?"
Lý Tuấn Nghị mỉm cười sủng nịch nói: "Được, được, anh nghe được. Không đi, đều để xe ở chỗ Trung Hoa, quay lại lấy sau."
Uông Ngạn Quân cùng Vương Song Hỉ đều không nói lời nào, nỗ lực biến mình thành người trong suốt, sợ Cao Lương chú ý tới bọn họ, bởi vì bọn họ đều uống rượu, vẫn lái xe. Kết quả Cao Lương vừa chuyển đầu liền đem tầm mắt nhắm ngay bọn họ: "Các anh cũng không được đi xe."
Tức khắc Uông Ngạn Quân cùng Vương Song Hỉ có cảm giác xấu hổ, Dương Trung Hoa cười ha ha. Bà Vương nói: "Lương Lương nói đúng, an toàn quan trọng nhất, vẫn không nên lái xe. Về sau tốt nhất vẫn nên ít uống rượu, rượu không phải thứ tốt, hại sức khỏe."
Uông Ngạn Quân cùng Vương Song Hỉ vội gật đầu: "Bà nói đúng ạ, về sau chúng cháu sẽ tận lực uống ít."
Khuông Tú Mẫn nói: "Được rồi, mẹ, chúng ta trở về đi."
"Được. Hôm nay cảm ơn Trung Hoa chiêu đãi." Bà Vương cười tủm tỉm đứng dậy, cùng con dâu ra cửa.
Lưu Bưu cũng đi theo mấy người Cao Lương về, còn không quên hỏi: "Vậy cụ thể ngày nào mở lại cửa hàng?"
Cao Lương quay đầu nhìn Lưu Bưu, đầu óc phản ứng chậm hai giây, trong lúc nhất thời không nói chuyện, Lưu Bưu bị nhìn chằm chằm nhịn không được duỗi tay sờ miệng với cằm, cho rằng trên mặt mình dính hạt cơm, Cao Lương rốt cuộc mở miệng: "Chờ tôi trở lại sẽ thông báo cho cậu. Trong khoảng thời gian này cậu vất vả rồi, coi như nghỉ mấy ngày đi, không trừ tiền lương." Một tháng cửa hàng nhiều lắm nghỉ ngơi một ngày, Lưu Bưu chưa từng chủ động xin nghỉ, tính ra kỳ thật đang bóc lột sức lao động của hắn.
Lưu Bưu gật gật đầu: "Được, cảm ơn." Hắn nói xong sải bước lên xe ba bánh.
Lý Tuấn Nghị nhìn Lưu Bưu, nhịn không được trêu cợt Cao Lương, nói bên tai cô: "A Bưu có không thể lái xe à?"
Cao Lương nghĩ nghĩ, nói với Lưu Bưu: "A Bưu, cậu có uống rượu không?"
Kỳ thật Lưu Bưu có uống một ly ngay từ đầu, về sau lại không uống nữa, hắn cảm thấy chính mình không hề say rượu, liền nói: "Không có."
Cao Lương xua xua tay: "Vậy cậu lái xe trở về đi. Tạm biệt!"
Lưu Bưu có chút uể oải, Cao Lương cư nhiên không nhớ rõ hắn có uống rượu.
Mấy người cùng nhau đi xe buýt, không phải cuối tuần, xe buýt còn có mấy cái ghế trống, bọn họ đi lên vừa vặn có đủ chỗ ngồi. Lý Tuấn Nghị kéo Cao Lương ngồi xuống hàng cuối xe buýt, Cao Lương ngồi cạnh cửa sổ nhìn chằm chằm phong cảnh bên ngoài trong chốc lát, đột nhiên nói: "Hình như A Bưu cũng uống rượu, ly đầu tiên cả bàn chúng ta đều uống."
Lý Tuấn Nghị bất mãn mà ôm đầu cô trên đầu vai mình, nhỏ giọng nói: "Em có thể đừng lo lắng cho nhiều người như thế hay không, chú ý tới anh nhiều một chút?"
Cao Lương nghe anh oán giận, quay đầu nhìn anh, đôi mắt sáng ngời như sao trời, sau đó cong môi, nhỏ giọng mà nói: "Người em chú ý nhiều nhất là anh."
Lý Tuấn Nghị nhìn gương mặt tươi cười của cô, thiếu chút nữa muốn ôm lấy cô hung hăng hôn môi, bất quá anh vẫn khắc chế xúc động, anh nhớ rõ đây là nơi công cộng, rõ như ban ngày, không thể làm cái gì quá phận, liền nâng tay lên, nắm nhẹ chóp mũi của Cao Lương: "Nhớ rõ thì tốt."
Cao Lương bị anh làm cho đỏ bừng lỗ tai, quay mặt đi nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, Lý Tuấn Nghị nắm chặt ctay cô trong lòng bàn tay, hai người đều thực ăn ý mà quay đầu nhìn chỗ khác, giả bộ nghiêm trang.
Xe không có điều hòa, cửa sổ mở nên gió hơi lớn, Cao Lương bị gió thổi trong chốc lát, đầu óc rốt cuộc thanh tỉnh hơn, cô nhớ tới chính sự, tiến đến bên tai Lý Tuấn Nghị nhỏ giọng hỏi: "Có phải chuyện chuyển nhượng cổ phần anh chưa thương lượng với người trong nhà?"
Lý Tuấn Nghị nói: "Không cần thương lượng, ba anh nói, ba sẽ không can thiệp bất luận quyết định nào của anh, chỉ cần anh không làm trái pháp luật, không thẹn với lương tâm."
Trong lòng Cao Lương cảm thấy, chú Lý quả nhiên là người ngoài miệng ghét bỏ Tuấn Nghị nhưng rất yêu anh: "Vậy mẹ anh thì sao?"
Lý Tuấn Nghị cau mày nhìn thoáng qua mẹ mình phía trước, nói: "Không cần quan tâm bà ấy, không cần tham khảo ý kiến."
Cao Lương khó hiểu mà ngẩng đầu nhìn sườn mặt Lý Tuấn Nghị, anh nói xong liền nhấp môi, từ hình dáng khóe miệng có thể nhìn ra được tâm tình của anh không tốt, cô không có đoán sai, hai mẹ con nảy sinh mâu thuẫn, là bởi vì chính mình sao? Cao Lương tức khắc khẩn trương lên, cô cẩn thận hồi tưởng một chút, trước hôm nay, thái độ của Khuông Tú Mẫn với mình vẫn thực tự nhiên, nếu thực sự có mâu thuẫn, nguyên nhân hẳn không phải với mình, rốt cuộc là bởi vì cái gì? Cao Lương nghĩ rồi lại nghĩ, lại nghĩ đến quyết điịnh chuyển nhượng cổ phần của Lý Tuấn Nghị hiển nhiên là quyết định lâm thời, anh đột nhiên cùng mẹ trở về, hơn phân nửa là bởi vì chuyện này. Trên xe bí mật khó giữ, cô không tiếp tục đề tài này nữa.
Xuống xe, Cao Lương cố ý đi cuối cùng, Lý Tuấn Nghị đi cùng cô, tự nhiên cũng đi cuối, cô lại hỏi Lý Tuấn Nghị lần nữa: "Có phải anh cãi nhau với mẹ không?"
Lý Tuấn Nghị thở dài: "Cũng không tính là mâu thuẫn, chỉ là có chút bất mãn với thái độ của bà ấy."
"Thái độ gì cơ?" Cao Lương hỏi.
Lý Tuấn Nghị trầm mặc một lát, gian nan mà mở miệng: "Mẹ hy vọng anh không mở xưởng nữa, bởi vì sẽ ảnh hưởng tới tiền đồ của ba anh."
Cao Lương khẽ nhếch miệng, trong lúc nhất thời thế nhưng không biết nói gì, trong lòng cô có cảm giác như bị một cơn hồng thủy tràn ra, trong nháy mắt đều hoang vu, một lát sau, cô mới tìm được thanh âm của mình: "Nếu chú không thông qua thẩm tra chính trị, liền không thể chuyển nghề sao?"
Lý Tuấn Nghị lắc đầu: "Kỳ thật không phải, chỉ là sẽ được phân phối vào một đơn vị không quá tốt."
Trong nháy mắt Cao Lương cũng có chút oán trách Khuông Tú Mẫn, chồng bà là người quan trọng nhất với bà thì không sai, nhưng chẳng lẽ con trai không quan trọng sao? Vì sao bà lại hoàn toàn vứt bỏ con trai để thành toàn cho chồng? Nếu cô là Tuấn Nghị, khẳng định cũng sẽ có chút oán trách, huống chi hiện tại toàn tâm toàn ý cô đều hướng về Tuấn Nghị, cũng không thể trách cô oán trách Khuông Tú Mẫn bất công. Qua một hồi lâu Cao Lương mới nói: "Anh đừng khổ sở, không sao, anh quyết định ra sao em đều ủng hộ anh."
Đã qua nhiều ngày, tâm tình Lý Tuấn Nghị đã hòa hoãn hơn rất nhiều, anh nâng tay sờ sờ đầu Cao Lương: "Không có việc gì, anh đã suy nghĩ cặn kẽ, cũng không hối hận về lựa chọn hiện tại, rốt cuộc ba là ba ruột của anh, vốn dĩ cũng là do anh không suy xét không chu toàn gây trở ngại cho ba. Lại nói ba không có lỗi với anh, ông ấy không bắt anh hy sinh, quyết định này là của anh, chỉ là em sẽ vất vả rồi."
Cao Lương lắc đầu: "Em không vất vả." Cô đau lòng Lý Tuấn Nghị, kết quả tuy rằng là Lý Tuấn Nghị tự lựa chọn, nhưng chuyện này đã biểu lộ thái độ của Khuông Tú Mẫn, làm tổn thương Lý Tuấn Nghị, cho nên anh mới lãnh đạm với mẹ.
Lý Tuấn Nghị khẽ cười một chút, nâng tay nhẹ nhàng nắm vai Cao Lương: "Trở về đi."
Cao Lương lại nghĩ tới một chuyện, có chút lo lắng mà nói: "Dì đã biết chuyện của hai đứa mình, có phải dì không hài lòng với em không?"
Lý Tuấn Nghị không khỏi cười: "Bà ấy không hài lòng thì có ích gì? Là anh tìm vợ chứ không phải bà ấy chọn con dâu, anh chọn ai thì người đó sẽ thành con dâu của bà. Bà nguyện ý đối tốt với vợ anh, thì sẽ có con dâu hiếu thuận; bà không tốt với vợ anh, vậy cũng đừng trách con dâu không hiếu thuận. Quyền lựa chọn quyền là của bà ấy."
Cao Lương nghe xong lời này, nhịn không được cười ra tiếng, trong mắt lại nhịn không được nổi lên nước mắt, cô nhịn không được nâng tay, ôm lấy Lý Tuấn Nghị, vùi đầu trước ngực anh, cũng mặc kệ cái gì là đồi phong bại tục. Cô cảm thấy may mắn, Lý Tuấn Nghị tốt như vậy cư nhiên sẽ yêu cô. Lý Tuấn Nghị có chút ngoài ý muốn với phản ứng của cô, sau đó cười ôm lấy Cao Lương.
Một lát sau, Lý Tuấn Nghị cảm thấy ngực mình nóng bỏng, sau đó lại thấy lạnh, Cao Lương khóc? Bất quá anh cũng không làm phiền cô khóc. Hai người ôm nhau một hồi lâu, Cao Lương mới buông Lý Tuấn Nghị ra, giơ tay xoa xoa đôi mắt, cúi đầu ngại nhìn anh.
Lý Tuấn Nghị duỗi tay giúp cô nước mắt, nói: "Về sau em sẽ sống cùng anh, không phải mẹ anh, cho nên thái độ của bà ấy không quan trọng, anh vĩnh viễn đứng ở bên người em. Hơn nữa tương lai chúng ta đi Quảng Châu, bà ấy ở quê, một năm cũng chưa chắc thấy được một lần, không thích cũng không sao."
Cao Lương ngượng ngùng mà nhấp môi dưới, anh luôn nói về chuyện kết hôn. Bất quá lời nói thật lòng, kỳ thật vẫn trước đó cô rất thích Khuông Tú Mẫn, chỉ là vì chuyện này của Tuấn Nghị, cô cảm thấy Khuông Tú Mẫn không công bằng, làm cô khó chịu thay Tuấn Nghị.
Hai người chậm rãi đi bộ về nhà, Lý Tuấn Nghị nói: "Em đi ngủ trưa đi, anh cũng trở về nghỉ ngơi một chút."
Cao Lương gật gật đầu: "Ngủ ngon!"
Lý Tuấn Nghị sờ sờ đầu cô, xoay người trở lại nhà mình, Khuông Tú Mẫn đang chờ anh ở trong phòng, bà nhìn con trai: "Tuấn Nghị, con mang Cao Lương đi Quảng Châu làm gì?"
Lý Tuấn Nghị nói: "Việc này mẹ cũng đừng hỏi đến, con sẽ xử lý tốt chuyện nhà máy, không chậm trễ chuyện thẩm tra chính trị với tiền đồ của ba."
Khuông Tú Mẫn đứng lên, nhìn con trai cơ hồ cao hơn bà một cái đầu trước mặt: "Vậy con tính toán xử lý như thế nào?"
Lý Tuấn Nghị nói: "Không phải nói mẹ đừng quan tâm sao? Con muốn đi ngủ." Hắn không định nói chuyện chuyển nhượng cổ phần cho Cao Lương với mẹ, dù sao trước nay mẹ mình chưa kinh doanh, không hiểu chuyện chuyển nhượng linh tinh, cũng không đoán được sẽ có chuyện này, miễn cho lúc bà sẽ cho rằng Cao Lương ngầm chiếm tài sản của hắn.
Khuông Tú Mẫn quả nhiên không thể nghĩ tới chuyện này, liền nói: "Nếu con xử lý tốt liền trở về đi, ba con sẽ an bài công việc tốt cho con."
"Không cần, con ở bên ngoài có thể nuôi sống chính mình, không nghĩ dựa vào ba." Lý Tuấn Nghị nói xong đã nằm trên giường.
Khuông Tú Mẫn vốn dĩ phải đi, do dự một chút lại đứng lại, bà vẫn không nghĩ ra, chưa từ bỏ ý định hỏi: "Con rốt cuộc xử lý như thế nào, bán nhà máy sao? Mang Cao Lương đi làm gì?"
Lý Tuấn Nghị rốt cuộc tức giận, lớn tiếng nói: "Mẹ có thể đừng can thiệp vào chuyện của con không? Ba nói không can thiệp vào bất cứ chuyện nào của con, chỉ cần con không làm gì trái pháp luật là được! Mẹ có cái gì ủy khuất hay bất mãn, tìm ba con nói đi!" Nói xong xoay người sang chỗ khác, chỉ chừa lại một cái ót.
Đây là lần đầu Khuông Tú Mẫn bị con trai to tiếng, tức khắc cảm thấy cực kỳ ủy khuất, hốc mắt chứa đầy nước mắt. Bà Vương vốn dĩ ở trong phòng bếp dọn dẹp, nghe thấy giọng cháu trai, chạy nhanh tới xem, Khuông Tú Mẫn ra khỏi phòng Tuấn Nghị, thấy mẹ chồng, nước mắt liền lạch cạch lạch cạch rơi xuống.
Bà Vương thở dài: "Tú Mẫn à, đứa nhỏ Tuấn Nghị này làm việc luôn có chừng mực, con cứ tùy nó đi, không cần đi quản. Con đã lớn như vậy, từ khi nó vào cấp ba mẹ cũng đã không quản được nó rồi, phải tin tưởng nó, nghe chưa?"