Đăng vào: 12 tháng trước
Ngày này là ngày cuối cùng của kỳ thi đại học, vừa lúc là chủ nhật. Cuối tuần là ngày buôn bán tốt nhất trong tiệm Cao Lương, cho nên cô không có đóng cửa, sáng sớm bốn giờ đã dậy, cùng Cao Phán, Thu Lan tới trong tiệm làm rau trộn, vịt nướng.
Cao Lương thấy đồ ăn đều chuẩn bị tốt, liền dựa theo kế hoạch cũ, đem mọi chuyện giao cho Cao Phán và Thu Lan, mình tới trong tiệm Khỉ Ốm hỗ trợ: "Chị qua tiệm anh Dương trước, trong tiệm liền giao cho hai người, xong việc lại tới tiệm anh Dương." Muộn một chút bà Vương cùng Cao San, Cao Cường đều sẽ tới cửa hàng bán thức ăn chín hỗ trợ, Cao Lương hoàn toàn không cần lo lắng bọn họ không lo liệu hết.
Cao Lương vốn dĩ muốn đặt một lẵng hoa, bất đắc dĩ thời buổi này huyện thành nhỏ không có nổi một cửa hàng bán hoa, cho nên đành từ bỏ, đành phải mua dây pháo, cầm thêm bao lì xì lớn qua. Lúc Cao Lương lái xe đến tiệm cơm, mới hơn 7 giờ, trong tiệm đã khai trương, cửa tiệm dán câu đối Khỉ Ốm tự viế, trên mặt đất phủ kín vụn pháo màu đỏ. Cửa kính dán một tờ giấy đỏ thẫm vui mừng, viết "Khuyến mãi khai trương", ba ngày đầu khai trương, ưu đãi giảm giá 20%, đây cũng là chủ ý của Cao Lương, mục đích là vì hấp dẫn khách hàng.
Cao Lương đi vào, Uông Ngạn Quân liền tới đón: "Hoan nghênh quang lâm!"
Cao Lương cười tủm tỉm mà nhìn hắn: "Chúc mừng, chúc mừng! Anh Uông, anh Dương đang bận sao?"
"Đang ở sau bếp. Pháo cứ đưa cho anh, anh đi đốt cho." Uông Ngạn Quân nhận pháo cầm ra bên ngoài.
Cao Lương trong bùm bùm tiếng pháo tiến vào cửa hàng, trong tiệm không lớn trang bị hai cái quạt trần to, đang chuyển động không ngừng trên đỉnh đầu, cũng tính là mát mẻ. Ba mẹ và em gái Khỉ Ốm đều ở trong tiệm hỗ trợ, hình như còn có không ít thân thích bằng hữu tới, mọi người đều đang ăn bữa sáng của Khỉ Ốm làm, liếc qua một cái, còn rất phong phú, sủi cảo, mì sợi, mì, bánh trôi đều có, khẳng định là chuẩn bị từ nửa đêm.
Khỉ Ốm nghe thấy tiếng pháo bên ngoài liền biết có người tới, Cao Lương vừa đến sau bếp, hắn liền ra nhìn: "Em Lương tới?"
Cao Lương cười tủm tỉm mà lấy bao lì xì ra: "Anh Dương, cung hỉ phát tài! Sinh ý thịnh vượng!"
Khỉ Ốm ăn mặc trang phục đầu bếp, đầy mặt vui mừng: "Cảm ơn em Lương!" Hắn cúi đầu nhìn bao lì xì trong tay Cao Lương, "Cái này thì thôi."
Cao Lương không chần chừ nhét vào túi áo hắn: "Anh cầm đi, đẻ vui mừng cùng cát lợi, về sau tài nguyên cuồn cuộn."
Khỉ Ốm vừa nghe, quả nhiên không hề cự tuyệt: "Em ngồi đi, anh làm bữa sáng cho em, muốn ăn cái gì?"
Cao Lương ở trong phòng bếp nhìn một vòng, nói: "Bánh trôi là nhân gì ạ?"
Khỉ Ốm nói: "Nhân mè đen."
Cao Lương cười tủm tỉm mà nói: "Liền cái này đi, bánh trôi viên viên mãn mãn, hạt mè kế tiếp thăng chức, chúc anh sinh ý rực rỡ!"
Khỉ Ốm rất thích Cao Lương khéo léo, nói ngọt như vậy, quả thực nói ngọt vào tận lòng: "Được rồi, ăn bánh trôi đi, sẽ có ngay."
Cao Lương cũng không vội ngồi xuống, mà ở phía sau bếp ngó trái ngó phải, còn nếm hương vị thức ăn, phi thường không tồi. Cao Lương còn phát hiện một lu lớn, cảm thấy tò mò, mở nắp ra tức khắc vui vẻ, thời tiết phi thường nóng bức, thời tiết thức ăn dễ hỏng, Khỉ Ốm không có tủ lạnh cùng tủ đông, vì giữ thịt tươi, hắn tự chế một cái tủ lạnh, đi kho lạnh kéo vài khối băng lạnh lớn về, đặt ở một cái vại sành, bên ngoài dùng chăn bông cũ bọc lại, đặt thịt ở bên trong, như vậy liền có thể giữ tươi. Cao Lương tán thưởng: "Tủ lạnh tự chế của anh rất tốt, rất sáng tạo."
Khỉ Ốm hắc hắc cười: "Không có biện pháp, hôm nay quá nóng, thịt mà hỏng thì chết. Chính là không giữ được lâu lắm, mỗi ngày đều phải đổi băng mới."
Cao Lương cười tủm tỉm mà nói: "Không có việc gì, vừa mới bắt đầu điều kiện đều hơi gian khổ, cố lên, rồi mua tủ đông giống em."
"Anh cũng muốn một cái." Khỉ Ốm đem múc bánh trôi ra, "Có thể ăn rồi."
Cao Lương đang muốn bưng bánh trôi, em gái Khỉ Ốm, Dương Tư Hoa đi vào, vẻ mặt hưng phấn mà nói: "Ca, khách tớ, gọi hai phần mì, mau nấu, mau nấu."
Khỉ Ốm vừa nghe, chạy đi nấu mì. Dương Tư Hoa thấy Cao Lương, ánh mắt sáng lên: "Chị Cao, chị hôm nay thật xinh đẹp."
Cao Lương vì hợp với tình hình, hôm nay mặc váy liền màu đỏ, thắt dây lộ em nhỏ, lại buộc tóc đuôi ngựa, thoạt nhìn thanh xuân xinh đẹp lại không mất đi sự hoạt bát giỏi giang. Cao Lương vừa nghe Dương Tư Hoa nói, cười cong mắt: "Cảm ơn, Tư Tư hôm nay cũng thật xinh đẹp." Hôm nay là ngày đại hỉ, người nhà họ Dương đều mặc quần áo tốt nhất, sửa sang bản thân gọn gàng.
Cao Lương tự mình bưng bánh trôi ra, thấy bà Khỉ Ốm ngồi ở một cái bàn trong góc ăn bánh trôi, chạy nhanh tới: "Bà, chúc mừng bà!"
Thân thể bà Khỉ Ốm vẫn luôn không tốt, phần lớn thời gian đều nằm ở trên giường, hôm nay cửa hàng Khỉ Ốm khai trương, hắn kiên trì để bà tới trong tiệm nhìn xem, để bà vui vẻ một chút. Thân thể bà Khỉ Ốm không tốt, nhưng lại không hồ đồ, đối với Cao Lương có ấn tượng đặc biệt tốt: "Cháu đã đến rồi?"
Cao Lương liền cạnh bà ăn cơm, nói chuyện cùng bà. Vừa nhấc đầu có thể thấy Uông Ngạn Quân cùng mẹ Khỉ Ốm tiếp đón khách ngoài cửa, một ít bạn bè thân thích ăn qua cơm sáng liền đi trước, mẹ Khỉ Ốm dặn dò bọn họ lại đây ăn cơm trưa, bởi vì giữa trưa mới là bữa ăn chính. Lục tục lại có khách mới đến, có thân thích bằng hữu trong nhà, cũng có chân chính khách hàng.
Cao Lương thấy người tới nhiều, vội ăn xong bánh trôi tới phòng bếp hỗ trợ. Khỉ Ốm đang bận rộn, quần áo trên người đều ướt đẫm mồ hôi, không có biện pháp, ở trong phòng bếp vốn dĩ rất vất vả, đặc biệt là vào thời tiết này, tuy rằng trên đỉnh đầu có cái quạt trần to, cũng vẫn không ngăn được nhiệt khí từ bếp lò.
Khỉ Ốm thấy Cao Lương tới hỗ trợ, vội vàng nói: "Em đừng động, làm dơ quần áo."
Cao Lương tìm cái tạp dề mặc vào: "Không có việc gì, có tạp dề, hơn nữa lại không có làm đồ ăn, không có khói dầu, không sợ làm dơ."
Cao Lương một bên xem một bên nói: "Em cảm thấy có thể thêm chút rau xanh vào bữa sáng, như vậy ăn sẽ ngon miệng hơn. Màu xanh lục ở trong chén cũng làm khách cảm thấy khỏe mạnh."
Khỉ Ốm nói: "Nhưng anh chưa rửa rau."
Cao Lương nói: "Không có việc gì, để em."
Lúc mẹ Khỉ Ốm tiến vào, liền thấy Cao Lương đang rửa rau xà lách, vội nói: "Để dì, để dì, sao lại có thể để cháu làm việc."
Cao Lương cười nói: "Không có việc gì ạ, cháu lại không phải người ngoài, cho nên dì đừng khách sáo với cháu."
Mẹ Khỉ Ốm không giao tiếp nhiều với Cao Lương, nhưng là biết con trai học trù nghệ từ Cao Lương, hiện giờ thấy Cao Lương xinh đẹp, giỏi giang như vậy, hơn nữa những lời này của Cao Lương làm bà không khỏi hiểu sai ý, nhịn không được ngắm Cao Lương, càng xem càng vừa lòng.
Cao Lương đem rửa sạch rau xà lách, sau đó trần qua nước sôi, đặt ở trong chén, nước canh trắng sữa, sợi mì màu trắng phối hợp rau xà lách xanh mượt, quả nhiên thoạt nhìn đẹp hơn nhiều, làm người ta muốn ăn.
Mẹ Khỉ Ốm tự đáy lòng mà tán thưởng: "Đẹp như vậy, Tiểu Cao thật có khả năng."
Cao Lương cười nói: "Dì đừng khen cháu, cháu sẽ ngại."
Buổi sáng nay, Khỉ Ốm bán ra hai mươi mấy phần bữa sáng, xem như khởi đầu tốt đẹp, mọi người đều thật cao hứng. Khỉ Ốm vốn dĩ không tính toán kinh doanh bữa sáng, hôm nay là bởi vì khai trương muốn chiêu đãi thân thích bằng hữu, cho nên mới chuẩn bị bữa sáng, lúc này thấy sinh ý không tồi, không khỏi suy xét làm thêm bữa sáng. Cao Lương nghe hắn tính toán, liền nói: "Hiện tại anh vừa mới bắt đầu, không sợ vất vả, làm bữa sáng cũng có thể, chính là công việc rất nhiều, buổi tối mở cửa hàng cũng mở tới khuya, sợ không đủ thời gian để nghỉ ngơi."
Khỉ Ốm nói: "Không có việc gì, trưa ăn cơm xong hẳn là liền không có khách, buổi tối khoảng 5 giờ mới có người tới ăn cơm, cho nên buổi chiều có thể nghỉ ngơi."
Uông Ngạn Quân vỗ vỗ vai bạn tốt: "Vậy ông liền vất vả một chút đi, mới vừa gây dựng sự nghiệp, phải muốn vất vả một chút."
Lúc hơn 10 giờ, bà Vương cùng mấy người Cao Phán đều tới, đến Lưu Bưu cũng đều, trong tiệm lại náo nhiệt, cửa hàng mới cần nhân khí, mẹ Khỉ Ốm vui mừng không thôi, tiếp đón mọi người, cũng nhiệt tình mà giữ mọi người ăn cơm trưa.
Cao Lương nhìn đồng hồ, sau đó đứng lên: "Hôm nay Xuân Mai thi môn cuối cùng, lúc này hẳn là thi xong rồi, cháu hiện tại đi đón cậu ấy." Trường học cho nghỉ một ngày trước khi thi đại học, Ngô Xuân Mai trở về nhà Cao Lương, nói nghỉ hè không quay về, muốn đến trong tiệm giúp đỡ. Cao Lương đương nhiên sẽ không cự tuyệt, đã hẹn sẽ tới đón bạn.
Uông Ngạn Quân nói: "Em Lương, để anh đi đón người, sắp tới giờ cơm rồi, lần đầu Khỉ Ốm mở cửa hàng, em ở chỗ này tọa trấn cho hắn đi, đừng làm cho hắn luống cuống trận tuyến."
Cao Lương cười gật gật đầu: "Cũng được, anh đưa Xuân Mai tới nhà em đi, sau đó lại cùng nhau tới đây." Cô ở chỗ này còn có thể giúp Khỉ Ốm giúp một chút.
Uông Ngạn Quân gật đầu: "Anh biết rồi." Hắn cưỡi xe đi ngay.
Uông Ngạn Quân cùng Ngô Xuân Mai tiếp xúc không nhiều lắm, nhưng cũng không tính là xa lạ. Hắn học cấp ba ba năm, đối với tình huống vẫn rất quen thuộc, biết không có khả năng vào trường thi tìm người, liền trực tiếp đứng ngoài ký túc xá nữ sinh.
Khảo thí kết thúc, thí sinh đều hoặc uể oải hoặc hưng phấn mà ra khỏi trường thi, tốp năm tốp ba thảo luận đáp án. Ngô Xuân Mai một mình một người trở về ký túc xá, Uông Ngạn Quân vội gọi cô: "Ngô Xuân Mai!"
Ngô Xuân Mai ngẩng đầu, có chút ngoài ý muốn nhìn hắn: "Anh Uông."
Uông Ngạn Quân nói: "Khỉ Ốm hôm nay khai trương cửa hàng, Cao Lương hỗ trợ ở bên kia, nhờ anh tới đón em về. Em mau đi thu thập hành lý."
Ngô Xuân Mai gật gật đầu: "Cảm ơn anh." Nói xong xoay người vào ký túc xá.
Ký túc xá nữ sinh ngày thường nghiêm cấm nam sinh ra vào, hôm nay nghỉ, liền không có lệnh cấm. Uông Ngạn Quân đi theo cùng. Ngô Xuân Mai đã dọn chăn bông đến nhà Cao Lương, chỉ dư lại một ít đồ dùng thiết yếu, cũng không tính là quá nhiều. Uông Ngạn Quân giúp cô thu thập một chút: "Đồ vật em rất ít."
"Dạ." Ngô Xuân Mai rất ít nói, nhìn ra được khoogn quá vui vẻ.
Uông Ngạn Quân hỏi: "Em thi thế nào?"
Cổ họng Ngô Xuân Mai nghẹn ngào một chút, sau đó mới nói: "Em cũng không biết, cảm giác khá ổn. Nhưng nghe nói năm nay tỉ lệ trúng tuyển sẽ rất thấp, em cũng không biết có đậu không nữa."
Uông Ngạn Quân ngây ngốc một chút: "Không thể nào, còn ít hơn so với năm trước."
Ngô Xuân Mai lắc đầu: "Sự kiện phát sinh lần trước ở Bắc Kinh, chủ yếu là sinh viên tham dự, năm nay quốc gia khẳng định sẽ giảm bớt danh ngạch tuyển sinh."
Uông Ngạn Quân vừa nghe, trong lòng hiểu rõ, chỉ đành an ủi cô: "Không có việc gì, em yên tâm đi, khẳng định có thể thi đậu. Đi thôi." Nói xong nhấc túi và thùng của Xuân Mai lên.
Ngô Xuân Mai cầm theo quần áo đuổi kịp, cái mũi vẫn nhịn không được lên men. Đồ vật có hơi nhiều, Uông Ngạn Quân để Ngô Xuân Mai cầm theo hành lý nhẹ nhàng ngồi xe buýt, chính mình cầm theo sách của cô trở về. Uông Ngạn Quân lái xe đi đường tắt, còn tới nhà Cao Lương trước, thấy Ngô Xuân Mai còn chưa tới, liền tới điểm dừng xe buýt đón người.
Lúc Ngô Xuân Mai từ trên xe xuống lệ rơi đầy mặt, Uông Ngạn Quân hoảng sợ: "Ngô Xuân Mai, em không sao chứ?"
Ngô Xuân Mai vừa xuống xe, liền ngồi xổm ven đường vùi đầu khóc lớn, vừa rồi cô ở trên xe nghe người ta thảo luận thi đại học giảm danh ngạch tuyển sinh, hoàn toàn chọc trúng nỗi sợ hãi trong lòng cô, cô vất vả nỗ lực này hơn một lại là bọt nước, cho nên càng nghĩ càng sợ hãi, càng nghĩ càng thương tâm, một đường khóc lóc trở về.
Uông Ngạn Quân thấy cô khóc, chân tay luống cuống, đành phải ngồi xổm an ủi: "Em đừng khổ sở, anh cảm thấy em có thể thi đậu, em so với em gái Uông Lị Na anh còn giỏi hơn nhiều, con bé còn có thể thi đậu, em tuyệt đối có thể thi đậu."
Ngô Xuân Mai vừa nghe lời này, khóc càng thêm thương tâm. Uông Lị Na đều có thể thi đậu, cô lại thi không đậu, lời này của Uông Ngạn Quân rốt cuộc là đang an ủi cô hay đang k1ch thích cô đây.