Hào Môn Kinh Mộng II: Khế Ước Đàn Ukulele
Đăng vào: 11 tháng trước
Truyền thông Đức Mã.
Không khí trong phòng hội nghị vô cùng căng thẳng.
Trình Thiếu Tiên ngồi trên vị trí tổng giám đốc, đối diện vớ tất cả các cổ đông của công ty. Những ngày gần đây, thị trường chứng khoán rung chuyển, cổ phiếu của Đức Mã như nằm trong mưa gió. Tranh chấp quan hệ xã hội với Tiêu Duy mấy ngày trước giờ đây lại càng gay gắt hơn khiến vài vị cổ đông đã bị đặt trên đầu tuyến trước, ánh mắt của bọn họ như là tia x quang săm soi khắp nơi, không buông tha cho bất cứ việc nhỏ nhặt nhất nào, sau khi thảo luận hạng mục đối ngoại và tình thế cạnh trình thì vài vị cổ đông liền trực tiếp mang “sự kiện Trang Noãn Thần” ra để nói.
Chuyện này vố là việc nhỏ, theo như bình thường thì Trình Thiếu Tiên chỉ cần ra quyết định là được, nhưng do tình hình bên phía Bắc Kinh khiến các vị cổ đông trực tiếp nhúng tay vào, có thể thấy lần này hành động của Giang Mặc Viễn có bao nhiêu thâm hiểm. Nhìn chằm chằm cả phòng hội nghị, sắc mặt của Trình Thiếu Tiên cực kì khó coi, sao anh lại không biết đạo lý này chứ, sợ rằng chuyện Trang Noãn Thần làm vỡ kế hoạch hợp tác với Mỹ Á là giả, vài vị cổ đông kiêng kị thân phận của anh mới là thật.
Cho nên, lúc nhóm cổ đông mang đề tài Trang Noãn Thần ra nói thì anh liền nói năng rất thận trọng, ngồi một chỗ mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, vẻ mặt kín đáo, trợ lý ngồi bên cạnh anh luôn giữ im lặng ghi chép lời nói của nhóm cổ đông.
Lúc Trang Noãn Thần vội vã trở lại công ty đã là về chiều, đẩy cửa bước vào vừa vặn gặp Cao Oánh. Cao Oánh vừa nhìn thấy cô như trút đi được gánh nặng, vội vàng tiến lên giữ chặt cô, “Cám ơn trời đất rốt cuộc cô cũng quay lại rồi, sao gọi cho cô bằng cách nào cũng không được vậy? Có chuyện lớn rồi.”
“Có thông báo xuống dưới chưa?” Trang Noãn Thần vội vàng hỏi một câu.
Cao Oánh sửng sốt, “Cô biết chuyện này?”
Một dự cảm xấu tràn lên trong lòng.
Thấy cô nhíu mày, Cao Oanh chặn lại hỏi, “Nghe nói tổng bộ đã hạ quyết định nhưng Trình tổng lại nhất định kéo dào thời gian, tôi vừa mới hỏi nhỏ qua bộ phận nhân sự, hình như bọn họ nghe Trình tổng nói chuyện có thay đổi một chút.”
“Trình tổng ở đâu?”
“Ở phòng họp, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Ai, Noãn Thần…” không đợi Cao Oánh nói xong Trang Noãn Thần liền trực tiếp đi đến phía phòng họp.
Phòng họp Đức Mã.
Đợi các cổ đông nói xong ý kiến, Trình Thiếu Tiên vốn vẫn im lặng thản nhiên mở miệng, “Ý kiến của các vị tôi không còn gì khúc mắc ngoại trừ chuyện khai trừ Trang Noãn Thần.”
“Thiếu Tiên…” Trong đó có một vị cổ đông vẻ mặt khắc nghiệt, “Mỗi một vị ngồi đây đều rất rõ rằng Trang Noãn Thần chính là cấp dưới của cậu, cậu dạy thành tài, nếu cô ta cỉ là một nhân viên bình thường thì chúng tôi cũng sẽ không đi quá giới hạn can thiệp vào việc quản lý của Đức Mã, sao có thể khiến cổ đông của tổng bộ đến can thiệp vào vấn đề này chứ? Thân thế của cô ta đặc biệt, cô ta là phu nhân của Giang Mặc Viễn, cậu cũng hiểu rõ tình thế hiện giờ, quan hệ với Giang Mặc Viễn là chuyện riêng của hai người, nhưng đến chuyện công thì bất kể là thế nào cũng không tránh khỏi hiềm nghi.”
“Trang Noãn Thần không phải là người không biết phân biệt chuyện công chuyện tư, tôi không chấp nhận việc cô ấy không làm gì sau mà phải nhận lấy kết quả là rời khỏi cương vị đang công tác. Chỉ đơn giản cô ấy là phu nhân của Giang Mặc Viên? Rất buồn cười! Chẳng lẽ bố tôi cũng cho là như vậy?” Giọng nói Trình Thiếu Tiên nghe hơi lạnh lùng, mắt sáng như đuốc.
“Đây là quyết định của đại hội cổ đông, bố cậu dù sao cũng không thể không tôn trọng ý kiến của chúng tôi!”
Gương mặt Trình Thiếu Tiên lộ vẻ lãnh phúng (lạnh lùng và trào phúng), “Sư xuất đi dù sao cũng phải nổi danh? Các người tình toán làm cách nào để khai trừ tôi ra khỏi vị trí Tổng giám đốc?”
“Trang Noãn Thần làm hỏng hoạt động của Mỹ Á, tạm thời không nói đến truyền thông Đức Mã tổn thất bao nhiêu, chỉ tổng bộ mà nói thì danh dự cũng đã tổn thất với phía dư luận rồi, chừng đó cũng đủ lý do để cho Trang Noãn Thần tạm rời khỏi vị trí.”
Trình Thiếu Tiên nhìn chằm chằm mỗi khuôn mặt trong phòng họp, con ngươi chớp chớp, hí mắt, “Chuyện này, cùng với Trang Noãn Thần không có liên quan gì hết, tôi đã điều tra ra ai ở sau lưng giở trò rồi.”
Các cổ đông sửng sốt, hai mắt nhìn nhau.
Trình Thiếu Tiên gật đầu, “Tài liệu trong tay tôi chính là chứng cứ.” Anh cầm lấy văn kiện màu đen bên cạnh, lại nhìn về phía các cổ đông nói, “Tôi sẽ lập tức bảo trợ lý sao chép tài liệu này rồi đưa cho các vị. Các vị sẽ không còn lý do để khiển trách Trang Noãn Thần!”
“Thiếu Tiên, chúng tôi nói nửa ngày như vậy mà cậu không hiểu sao? Hoạt động Mỹ Á chỉ là cái cớ, chúng ta đẩy Trang Noãn Thần đi chính là mục đích chính…”
“Rầm…” Lời nói của vị cổ đông kia còn chưa nói xong thì cửa phòng họp bị mở ra, cùng lúc đó Trang Noãn Thần gấp gáp cất tiếng, “Trình tổng!”
Trang Noãn Thần ngoài ý muốn xuất hiện khiến tất cả mọi người đều im lặng. Trình Thiếu Tiên ngẩng đầu, ánh mắt ngạc nhiên chống lại ánh mắt của cô….
“Đây là toàn bộ tài liệu chính xác.” Trong văn phòng, Trình Thiếu Tiên giao một tập văn kiện màu đen trong tay cho Trang Noãn Thần.
Hội nghị cổ đông vì Trang Noãn Thần xuất hiện bất ngờ mà tạm dừng. Trình Thiếu Tiên thấy sắc mặt cô khác thường, ban đầu còn tưởng là cô đã biết quyết định của tổng công ty cho nên đưa cô về văn phòng, nhưng anh lại không đoán được cô lại dứt khoát hỏi về chuyện Hạ Lữ.
Xem ra Tề Viện Viện chẳng những tìm anh mà còn tìm cả cô.
Trang Noãn Thần nhận lấy tập văn kiện kia, mở ra, bên trong là một vài giấy tờ và ảnh chụp. Nhân vật chính trong toàn bộ các ảnh chụp đều là Hạ Lữ, Lục San và Từ Hiểu Kỳ… Trừ lần đó ra còn có những lần gặp khác được ghi chép lại đầy đủ, Hạ Lữ từng gặp qua người nào, cùng với đối phương giao dịch bao nhiêu tiền cũng đều rất rõ ràng.
“Người đàn ông trong ảnh chụp là ai?” Cô cầm lấy một tấm ảnh, nhìn chằm chằm nửa ngày mới hỏi một câu.
“Hắn là người giao dịch trực tiếp với Hạ Lữ, hắn phụ trách giao tiền cho Hạ Lữ.” Trình Thiếu Tiên vừa nói vừa quan sát vẻ mặt Trang Noãn Thần. Sắc mặt của cô rất khó coi, càng xem những cớ kia sắc mặt càng thêm tái nhợt. Anh không thể không rõ tình bạn giữa Trang Noãn Thần và Hạ Lữ, cho nên anh rất sợ cô xem xong mấy thứ này sẽ bị đả kích.
Sự thật chứng minh, điều anh lo lắng không phải là dư thừa.
Bộ dạng của Trang Noãn Thần giờ phút này khiến người khác cực kỳ lo lắng.
“Tôi không tin…” Cô nghe thấy giọng nói của mình trở nên vô lực.
“Sau khi tôi nhận được những chứng cứ này có điều tra lại nguồn gốc của chúng, quả nhiên là lúc trước Hạ Lữ có bảo Tề Viện Viện làm một cố chuyện. Sau đó Tề Viện Viện lại lật lọng nên Hạ Lữ lại trộm lấy camera. Tề Viện Viện bị bắt rời khỏi vị trí công tác quả thực là vì Hạ Lữ không muốn người khác biết chuyện.” Trình Thiếu Tiên sao lại không xót xa chứ? Không thể không thừa nhận Hạ Lữ là một nhân tài, làm việc cũng rất hiệu quả, chỉ tiếc là cô đã làm sai quá rồi.
Trang Noãn Thần rốt cuộc mệt mỏi mã ngã ngồi ở trên sô pha, tập tài liệu trên tay rơi xuống trên thảm.
“Noãn Thần?” Trình Thiếu Tiên không nhịn được đi đến bên cạnh cô, nhặt tài liệu lên rồi ném sang một bên, ngồi xuống, “Chuyện này tôi vốn không định để cho cô biết.”
“Sớm muộn gì rồi cũng sẽ biết….” Môi cô khẽ run, thì thào nói.
Trình Thiếu Tiên im lặng.
“Sao cậu ấy ;ại tìm Từ Hiểu Kỳ?” Đây là điểm Trang Noãn Thần không tài nào nghĩ ra được, vì sao Từ Hiểu Kỳ lại giúp cô?
“Tôi chỉ có thể hiểu là có cùng mục đích.” Trình Thiếu Tiên có chút đăm chiêu, “Về phần Hạ Lữ Và Từ Hiểu Kỳ đã thỏa thuận như thế nào thì chúng ta không thể biết được. Dựa trên ảnh chụp thì không khó nhìn ra bọn họ tiếp xúc với nhau không phải một hai lần. Ngày Mỹ Á diễn ra hoạt động là Hạ Lữ xin vắng?”
Trang Noãn Thần chậm rài gật đầu.
“Là để tránh bị nghi ngờ….” Trình Thiếu Tiên thở dài bất đắc dĩ.
Sự lạnh lẽo bắt đầu lan tràn trong lòng cô.
Thật lâu sau….
“Tề Viện Viện nhận rất nhiều lợi ích?” Cô hạ mắt, vô lực hỏi một câu.
Trình Thiếu Tiên cười khổ, “Tiền có thể giải quyết mọi vấn đề khó không thể giải quyết.
Trang Noãn Thần giương mắt nhìn anh, trong lúc nhất thời trong lòng như là bình ngũ vị bị rơi vỡ, rất không vui. Nhẹ nhàng gật đầu. Đúng vậy, tiền có thể giải quyết mọi vấn đề khó không thể giải quyết, cho nên, Hạ Lữ ngay cả tình bạn cũng dùng tiền để giải quyết.
“Hiện giờ mọi chuyện đã được điều tra rõ, Noãn Thần, tôi sẽ thuyết phục các cổ đông.” Trình Thiếu Tiên đặt tay lên vai cô, nhẹ nhàng vỗ hai cái, tiếng nói trầm thấp hữu lực an ủi, “Cô vô tội, không nên vì người khác mà chịu oan.”
Trang Noãn Thần nhìn anh, khóe môi nhếch lên, “Anh muốn làm thế nào?”
“Cô ta không thể ở lại công ty.” Ánh mắt Trình Thiếu Tiên chuyển thành nghiêm khắc, “Dựa trên những chứng cứ này cũng đã đủ cấu thành tội phạm thương mại cho cô ta rồi!”
“Còn bao nhiêu thời gian?” Trang Noãn Thần cúi đầu, nhẹ giọng hỏi.
Mi tâm nhíu lại.
Tổng công ty ra mặt muốn tôi phải rời đi, tôi biết anh một mực bênh vực rôi. Trình tổng, quyết định của các cổ đông đã vậy liệu anh có thể kéo dài bao lâu?”
Qua vài giây ngắn ngủi. Trình Thiếu Tiên nghi hoặc nhìn cô, “Noãn Thần, chuyện này đâu phải là kéo dài cái gì, cô vô tội mà.”
“Tôi muốn tìm Hạ Lữ nói chuyện.” Cô bất ngờ nói một câu.
“Còn cần thiết sao?” Trình Thiếu Tiên cau mày hỏi một câu.
“Cần thiết.” Trái tim Trang Noãn Thần băng giá đến cực điểm, cố nén run rẩy, “Cậu ấy là bạn tốt nhất của tôi, tôi muốn hỏi cô ấy sao lại có thể nhẫn tâm hại tôi như vậy!”
Trình Thiếu Tiên suy nghĩ, sau một lúc lâu mới gật đầu, “Được, tôi cho cô thời gian hôm nay, sáng mai tôi sẽ trực tiếp giao Hạ Lữ ra.”
Trang Noãn Thần gật đầu, trong lòng lại đau đến một chút sức lực cũng không còn.
*****
Khách sạn.
Sinh nhật của bà Mạnh được tổ chúc rất sinh động. Các gia đình thượng lưu đến chúc mừng không ít, quà tặng cũng chồng chất như núi.
Cuối cùng Hạ Lữ vẫn không thể tránh thoát được sự ma quái của Mạnh Khiếu, xử lý xong công việc liền đi theo anh tham gia tiệc sinh nhật. Sinh nhật bà Mạnh tổ chức rất long trọng, cô không thể tưởng tượng được lại có thể hoang phí đến như vậy, nhưng mà những người đến chúc mừng cũng không phải là bình thường, quà tặng ra tay cũng thực hào phóng.
Hôm nay Mạnh Khiếu ăn mặc thật nghiêm túc, không giống như kiểu ăn mặc tùy tiện như thường ngày. Cả người nhìn qua già giặn trầm ổn, vẻ cà lơ phất phơ và kiêu ngạo ngày thường đã biến mất không còn một mảnh. Mà Hạ Lữ mặc trên người một bộ lễ phục ngắn, đứng cùng một chỗ với Mạnh Khiếu rất hợp nhau, lại càng tăng thêm sức mạnh, rất có phong vị trai tài gái sắc.
Từ đường đi cho đến lúc vào bàn, trong lòng Hạ Lữ chưa lúc nào được thả lỏng. Mạnh Khiếu dắt tay cô, ngạc nhiên phát hiện trong lòng bàn tay cô đã đổ đầy mồ hồi, ướt nhẹp liền không nhịn được cười, “Đừng căng thẳng như vậy, cứ làm giống như là theo anh xuống hố lửa vậy, yên tâm đi, anh ở bên cạnh em mà.”
“Ba mẹ anh có nghiêm khắc không?” Hạ Lữ lo lắng không phải là giả. Hôm nay Mạnh Khiếu cố ý kéo cô vào cuộc sống gia đình anh.
“Không đâu, hai người họ đều rất hiền hòa, vừa nghe nói hôm nay anh dẫn em tới đều rất vui mừng. A, bọn họ ở đằng kia, đi, đưa em qua giới thiệu một chút.” Mạnh Khiếu cúi đầu hôn xuống trán cô một cái để cổ vũ cho cô, kéo tay cô đi về phía hai vị thân sinh.