Đăng vào: 12 tháng trước
Mà sắc mặt Trần Đức Bảo thì không nhìn ra vui buồn hờn giận, chỉ thấy ánh mắt anh ấy lóe lên sự vui vẻ.
“Tuy chuyện có hơi phức tạp một chút, nhưng Tổng giám đốc Thành hoàn toàn có thể xử lý được.” Trần Đức Bảo không tiện nhiều lời mấy chuyện liên quan đến công việc này, nhưng những lời này cũng khiến Vũ Linh Đan yên tâm.
Mặt Vũ Linh Đan hơi đỏ lên, cô không để ý gật đầu, cũng không hỏi lại, chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống mà thôi.
“Cô Linh Đan còn chuyện gì nữa à?” Trần Đức Bảo thấy Vũ Linh Đan muốn nói rồi lại thôi nên chủ động hỏi.
Vũ Linh Đan lại xấu hổ lần nữa.
Hỏi cũng không ổn, không hỏi cũng không ổn, sau khi do dự một chút thì cô nói: “Tôi muốn hỏi trợ lý Bảo một chút, trong khoảng thời gian này, có phải Tổng giám đốc Thành…”
“Còn một đoạn video nữa, chắc là do Tổng giám đốc Thành xử lý…”
Vũ Linh Đan cũng không nói thẳng ra, dù sao cô cũng không biết Trần Đức Bảo có cảm kích hay không.
Nhưng không ngờ cô lại ăn nói lắp bắp, ngay cả câu cũng nói không trọn vẹn, thế mà Trần Đức Bảo lại gật đầu mà không hề nghĩ ngợi gì cả.
Trần Đức Bảo cũng không có ý định giấu giếm chuyện này, sau khi gật đầu thì cười nói: “Chuyện này đúng là do Tổng giám đốc Thành đích thân làm.”
Vũ Linh Đan thở dài một hơi, sau khi biết mình không đoán sai thì trong lòng có hơi tiếc hận, nếu cô có thể đến sớm một chút để nói lời cảm ơn là được rồi.
Vũ Linh Đan đã báo cho Trần Tuyết Nhung là tối nay mình không về, Trần Tuyết Nhung cũng không hỏi gì nhiều.
Nghe giọng bà ấy qua điện thoại có vẻ không ổn lắm, khi nói còn mang theo giọng mũi nữa.
Nhớ đến chuyện phóng viên lúc trước, Trần Tuyết Nhung cũng không kìm được mà thút thít, nỉ non.
Nhất là khi trả lời phỏng vấn về quãng đời thơ ấu của mình, Trần Tuyết Nhung đau đến mức nấc nghẹn.
Khi đó, Vũ Linh Đan nghe thấy tất cả.
Nhưng khi ấy, cô chỉ có thể giả bộ như không phát hiện, nếu không chỉ càng làm Trần Tuyết Nhung thêm khó chịu mà thôi.
Bây giờ có lẽ bà ấy đã ổn hơn nhiều rồi.
Vũ Linh Đan cúp điện thoại, sau đó cô thở dài một hơi, cơ thể dần chìm vào làn nước ấm.
Thời gian dần trôi qua, mi mắt của cô ngày càng nặng nề, sau khi cử động một chút thì không còn biết gì sau đó nữa..