Đăng vào: 12 tháng trước
"Phải nói cho bác sĩ, bố con tỉnh rồi..."
Đường Tinh Khanh cũng chưa kịp quan sát kĩ đã lật đật chạy ra khỏi phòng bệnh. Mà Đường Ngũ Tuấn vẫn một mực nhìn chằm chằm ngón tay Đông Phùng Lưu thỉnh thoảng lại run rẩy một cái kia, trong lòng cũng vô cùng hồi hộp.
Nhất là Đông Phùng Lưu dường như đang giãy giụa vậy, ngay cả lông mi cũng hơi run run, càng khiến Đường Ngũ Tuấn cảm thấy mừng rỡ.
Bác sĩ chăm sóc Đông Phùng Lưu sau khi được Đường Tinh Khanh thông báo chuyện này xong vẫn bán tín bán nghi, bởi vì mức độ nghiêm trọng của bệnh tình Đông Phùng Lưu không phải như Đường Tinh Khanh nghĩ, làm sao có thể đột nhiên có thể cử động. Bác sĩ cảm thấy có lẽ là hai mẹ con nhà họ Đường nhớ chồng nhớ cha quá, vội vàng mà nhìn lầm rồi.
Có điều vì an ủi Đường Tinh Khanh, ông ta vẫn đến phòng bệnh khám một lần. Có điều khiến ông ta bất ngờ là, Đông Phùng Lưu thật sự có dấu hiệu hồi phục.
Bác sĩ sau khi biết được chuyện này chỉ có thể nói đó là kỳ tích, ông ta lập tức sắp xếp các thiết bị cần thiết cho quá trình hồi phục. Dây thần kinh trong não bị cục máu chèn ép không phải vấn đề nhỏ, cho dù trước mắt có thể tỉnh lại, chẳng những phải bảo đảm cho bệnh nhân an toàn, hơn nữa phải nhân cơ hội này khống chế bệnh tình.
Hết thảy đều tiến hành rất thuận lợi, nhưng lúc được thông báo Đông Phùng Lưu đã tỉnh lại, vị bác sĩ lại tới nói cho Đường Tinh Khanh và Đường Ngũ Tuấn một câu chuyện mỹ trung bất túc*.
(*) Mỹ trung bất túc: Ngọc có tỳ vết, thánh nhân cũng có lúc nhầm.
"Bất kể là trạng thái tinh thần hay thân thể của bệnh nhân lúc này đều không phải là rất lý tưởng, vì vậy cần phải tiến hành quan sát." Vị bác sĩ này nói chuyện lắp ba lắp bắp, khiến Đường Tinh Khanh cảm thấy có gì đó kỳ lạ.
"Lại xảy ra tình huống gì?" Đường Ngũ Tuấn cướp lời, hỏi, một đôi ánh mắt sáng ngời lấp la lấp lánh, vóc dáng nhỏ nhắn cũng hồi hộp đến run lên.
Bác sĩ quơ hai tay giải thích: "Hai người không nên quá căng thẳng, Đông Phùng Lưu đã hoàn toàn tỉnh táo lại, hơn nữa bệnh tình cũng đã được khống chế, chỉ có điều bây giờ cần điều dưỡng mà thôi."
Đường Tinh Khanh thất vọng nói: "Ý bác sĩ là chúng tôi bây giờ vẫn không thể gặp anh ấy sao?"
Bác sĩ lúng túng gật đầu một cái: "Không sai, là như vậy. Đây cũng là cân nhắc vì sức khỏe bệnh nhân, người có bệnh nặng mới khỏi nên cần được an tĩnh, hơn nữa chúng tôi nhất định phải xác nhận bệnh tình gần đây có còn tái phát hay không để tìm ra đối sách."
Bởi vì bệnh của Đông Phùng Lưu là rất khó trị tận gốc, nói chính xác là không thể nào trị được tận gốc, cho nên phương thức xử lý của bác sĩ cũng không gặp phải vấn đề gì.
Nhưng Đường Tinh Khanh và Đường Ngũ Tuấn bởi vì vội vàng muốn gặp Đông Phùng Lưu, vì vậy sẽ cảm thấy rất mất mát.
Bác sĩ thấy hai mẹ con tâm tình có chút sốt ruột, an ủi: "Tôi rất hiểu trong lòng hai người đang nghĩ gì, có điều chỉ cần đợi thêm một hai ngày nữa thôi, hai người ngày đêm chăm sóc cậu ấy cũng vất vả rồi, có thể nhân dịp hai ngày này nghỉ ngơi cho khỏe, sau này sẽ một nhà đoàn viên mà."
Đường Tinh Khanh chỉ đành gật đầu một cái, bất đắc dĩ không thể làm gì khác ngoài chuẩn bị dẫn theo Đường Ngũ Tuấn tạm thời rời bệnh viện, chờ đợi bệnh viện thông báo. Có điều trước khi đi cô đột nhiên quay đầu hỏi bác sĩ: "Anh ấy, anh ấy tỉnh lại không nói lời gì sao? Mà, trí nhớ của anh ấy đã khôi phục chưa?"
Thần sắc của vị bác sĩ thoáng không được tự nhiên, vừa dùng tay sờ đầu mình, vừa ấp úng nói: "Chuyện này, bởi vì bệnh nhân tạm thời vẫn không biểu đạt gì, cho nên cần chẩn đoán mới có thể biết được kết quả. Tóm lại Đường tiểu thư cứ an tâm về đi."
"Ngay cả trước đây tình huống tồi tệ như vậy cũng chống đỡ được, bây giờ tỉnh lại còn sợ gì nữa? Có điều quả thật là đã được cùng mọi người chứng kiến một kỳ tích, thật ra thì đoàn bác sĩ chúng tôi đều cho rằng tỷ lệ Đông Phùng Lưu tỉnh lại chỉ là không phẩy mấy phần trăm, nhưng là không nói cho hai người thôi."
Đường Tinh Khanh hé miệng cười, trong đầu nghĩ thầm người này thật đúng là phúc lớn mạng lớn. Có điều Đường Tinh Khanh cũng oán thầm trong lòng, bất kể Đông Phùng Lưu thay đổi thế nào, tính chiếm hữu của anh ấy vẫn là mãnh liệt như vậy, vừa nghe đến mình muốn cùng Đường Ngũ Tuấn rời đi thì lại thật sự tỉnh lại.
Đường Ngũ Tuấn ở bên cạnh vẫn không lên tiếng, có điều cứ nhìn chằm chằm vị bác sĩ kia nửa ngày, bởi vì cậu bé cảm thấy biểu cảm của ông ta dường như không được tự nhiên.
“Ừm... Xin hỏi chú có thể cho cháu số điện thoại được không? Cháu muốn được biết tình hình của cha.” Đường Ngũ Tuấn chớp mắt ti hí, ngẩng đầu ngây thơ hỏi.
Thầy thuốc thấy đứa trẻ ngây thơ hiếu thuận như vậy tự nhiên cũng không có cách nào từ chối, vì vậy liền cho Đường Ngũ Tuấn số điện thoại của mình.
Sau đó Đường Tinh Khanh liền dẫn Đường Ngũ Tuấn tạm thời đi đến nhà của Nam Cường Thịnh, lúc đó Nam Cường Thịnh còn chưa có về, đoán chừng là đuổi theo Phương Minh, hai người bây giờ có lẽ đã gạt bỏ hiểu lầm.
Truyện được cập nhập trên app mê tình truyện mỗi ngày!
Đường Tinh Khanh cuối cùng có thể yên ổn ngủ một giấc, hơn nửa tháng nay mỗi một ngày cô dường như đều vượt qua trong đau khổ, bây giờ cuối cùng đã có thể thở phào.
Nhưng Đường Ngũ Tuấn không buông lỏng như vậy như vậy, cậu bé cảm thấy biểu hiện của bác sĩ kia có chút kì lạ, vô cùng không bình thường. Đường Tinh Khanh đang chìm đắm trong niềm vui Đông Phùng Lưu đã tỉnh lại cho nên không nhận ra, Đường Ngũ Tuấn tỉnh táo mới có thể để mắt thấy.
Có điều muốn biết vị bác sĩ đó rốt cuộc che giấu tình trạng gì của Đông Phùng Lưu cũng dễ thôi, chỉ cần đơn giản điều tra một chút là được.
Bởi vì biết được số điện thoại của vị bác sĩ kia, hacker cao thủ Đường Ngũ Tuấn rất đơn giản liền xâm nhập được vào điện thoại của ông ta, vừa về đến nhà liền mang tai nghe bắt đầu nghe lén.
Nhưng khiến Đường Ngũ Tuấn để ý là, bố căn bản cũng không có bất kỳ điều gì khác thường, từ các cuộc đối thoại trong ngành xem ra, Đông Phùng Lưu quả thực đã tỉnh lại, hơn nữa hết thảy biểu hiện đều rất bình thường. Cũng chính là vị bác sĩ kia không tận lực giấu giếm chuyện gì.
Chẳng lẽ biểu hiện kì lạ của vị bác sĩ đó là mình nhìn lầm sao?
Đường Ngũ Tuấn thở dài, trong đầu nghĩ thầm gần đây sợ rằng mình giúp Nam Cường Thịnh xử lý chuyện của tập đoàn Đông Phùng nhiều quá, chuyện hơi có chút khác thường cũng nhìn thành âm mưu.
Thật đúng là thần hồn nát thần tính mà! Đường Ngũ Tuấn trút bỏ lo lắng, cũng trong nháy mắt rơi vào mộng đẹp.
Ngày thứ hai Đường Tinh Khanh cùng Đường Ngũ Tuấn hai người không hẹn mà cùng dậy thật sớm, đơn giản sửa sang một chút, tinh thần phấn chấn lên đường đến bệnh viện.
Đến bệnh viện tra hỏi phòng bệnh hiện tại của Đông Phùng Lưu, vị bác sĩ ngày hôm trước xuất hiện lần nữa, còn mang cho Đường Ngũ Tuấn và Đường Tinh Khanh một tin tức vô cùng kỳ quái.
"Anh Đông Phùng vừa mới làm thủ tục xuất viện, hai người tới trễ mất rồi." Bác sĩ kia hơi khom người một cái, giống như muốn xin lỗi Đường Tinh Khanh vậy.
Đường Tinh Khanh vẫn chưa thật sự tỉnh táo lại, cô hỏi lại lần nữa để xác nhận: "Ông nói Đông Phùng Lưu xuất viện?"
Bác sĩ lại lần nữa áy náy mỉm cười.
"Sao có thể... Không đúng, anh ấy xuất viện tại sao ông không liên lạc với tôi?" Đường Tinh Khanh luôn cảm thấy chỗ nào đó có vấn đề, theo lý mà nói, Đông Phùng Lưu sau khi tỉnh lại, bất kể đối với cô là yêu hay hận, cũng hẳn sẽ đi tìm cô.