Chương 264: Bố con kết hợp hãm hại mẹ

Vợ Của Tổng Tài Không Dễ

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Cho dù cô có phải vợ đầu hay không, nhưng Đông Phùng Lưu hiện giờ cũng là người đã có vợ chưa cưới, cô lại mang con của hai người đến công ty, mà trong công ty lại có tai mắt của Doãn Thu Ngọc. Nghĩ đến điều này, Đường Tinh Khanh cảm thấy thời gian sắp tới chắc chắn sẽ không yên ổn!

Nếu Doãn Thu Ngọc biết chắc chắn sẽ đến tìm cô gây phiền phức, đến lúc ấy cho dù cô có giải thích ra sao thì cũng không thể giải thích nổi khuôn mặt giống hai người họ như tạc của Đường Ngũ Tuấn, vừa nghĩ đến chuyện có thể xảy ra, Đường Tinh Khanh đã cảm thấy đau đầu rồi.

Khó khăn lắm mới tới được tầng lầu làm việc, cuối cùng Đường Tinh Khanh cũng không cần phải chịu đựng vẻ mặt kinh ngạc của những nhân viên kia rồi.

Đường Tinh Khanh luôn giữ khư khư Đường Ngũ Tuấn cạnh cô, không cho thằng bé đi đâu. Nhưng không may Đông Phùng Lưu lại liếc thấy Đường Tinh Khanh ở quầy lễ tân nhỏ hẹp, anh nói với Đường Ngũ Tuấn: “Ngũ Tuấn này, vào phòng làm việc của chú đi, trong ấy vừa rộng rãi vừa thoáng mát, còn có đồ ăn nữa đó.”

“Thật sao? Vậy cháu đồng ý!” Để tránh ở lại cạnh Đường Tinh Khanh bị cô quở trách, Đường Ngũ Tuấn liền lộ ra vẻ mặt hớn hở.

“Đi thôi, qua đây…” Đông Phùng Lưu mỉm cười rồi vẫy tay với Đường Ngũ Tuấn, nhưng hành động ấy lại bị Đường Tinh Khanh lên tiếng ngăn lại.

“Đông Phùng Lưu! Đủ rồi đấy, rốt cuộc nó là con anh hay con tôi? Sao anh quản thúc nó còn nhiều hơn tôi vậy?” Đường Tinh Khanh nói với vẻ không vui.

Đường Ngũ Tuấn đứng giữa Đông Phùng Lưu và Đường Tinh Khanh ngó qua ngó lại, trong lòng thầm nghĩ “Con là con của cả hai người mà, đừng cãi cọ nữa…”

Đông Phùng Lưu khẽ bật cười, nói với giọng điệu đùa giỡn đầy ý tứ: “Nếu như có thể, anh lại rất muốn biến nó thành con của anh.”

Đến lúc ấy, em chính là của anh rồi.

Đường Tinh Khanh lườm anh một cái, đồ mặt dày!

“Ngũ Tuấn, qua đây với mẹ.” Đường Tinh Khanh nhìn Đường Ngũ Tuấn với ánh mắt uy hiếp rồi nói với thằng bé.

Không quản nổi bố, chẳng lẽ không nói được cả con ư?

Đường Ngũ Tuấn bước đi lưỡng lự, thật lòng, thằng bé không hề muốn qua đó.

Nhìn thấy dáng vẻ không cam tâm tình nguyện của Đường Ngũ Tuấn, Đường Tinh Khanh tức giận trừng mắt, quát: “Sao vậy, lẽ nào không thèm nghe lời mẹ nữa à?”

Có lẽ thằng bé cảm thấy dạo gần đây mình đùa nghịch quá nhiều, luôn khiến mẹ tức giận. Nên cuối cùng Đường Ngũ Tuấn nhận ra mình thật lòng muốn ở lại cạnh Đường Tinh Khanh.

Nhưng vừa cất bước đi thì đã bị Đông Phùng Lưu kéo tay lại.

Đường Ngũ Tuấn kinh ngạc ngước mắt nhìn bố mình, nhưng Đông Phùng Lưu chỉ đáp lại cậu một biểu cảm trấn an, sau đó anh nói với Đường Tinh Khanh: “Anh phải dẫn nó vào phòng làm việc của anh, đây là chỉ thị của tổng giám đốc. Nếu như em cảm thấy công việc ở ngoài này nhạt nhẽo thì em có thể đến làm việc tại phòng làm việc của anh.”

Dứt lời, Đông Phùng Lưu ngang nhiên kéo Đường Ngũ Tuấn vào phòng làm việc mà không thèm quay đầu lại nhìn.

“Này! Đông Phùng Lưu!” Đường Tinh Khanh tức tối đứng bật dậy, hét vọng theo bóng lưng của Đông Phùng Lưu. Nhưng Đông Phùng Lưu lại không hề quan tâm tới cô, không buồn ngoảnh đầu lại mà đi thẳng vào phòng làm việc, rồi không nói không rằng mà đóng cửa lại.

Đường Tinh Khanh trừng mắt nhìn cánh cửa, cô tức đến mức nghiến răng. Không chỉ có Đường Ngũ Tuấn, đến cả Đông Phùng Lưu cũng coi trời bằng vung rồi! Không hổ là bố con, đúng là giống nhau cả cái tính cái nết mà, không coi ai ra gì lại còn thích đùa giỡn với người khác nữa chứ. Cô sắp phát điên với hai bố con nhà này rồi!

Cô còn có chút địa vị nào không hả?

Tức giận thì cũng chỉ là tức giận thôi, Đường Tinh Khanh có thể làm gì được Đông Phùng Lưu chứ? Hiện giờ, cô tung ra bất cứ kế gì cũng bị tên mặt dày Đông Phùng Lưu này cản lại, Đường Tinh Khanh vốn không thể nghĩ biện pháp giải quyết. Phải làm sao đây? Lẽ nào cô luôn phải ở trong thế bị động như vậy ư?

Đường Tinh Khanh nghĩ nguyên một buổi sáng cũng không tìm ra kế sách gì hay ho. Đến giờ ăn trưa, Đông Phùng Lưu mới dẫn Đường Ngũ Tuấn ra ngoài.

Không biết bọn họ đang nói chuyện gì, nhưng nhìn có vẻ quan hệ giữa hai người họ đã tốt hơn rất nhiều, cũng giống một cặp bố con hơn. Điều này khiến người mẹ đã nuôi nấng Đường Ngũ Tuấn năm năm là cô đây tức giận tới mức nghiến răng nghiến lợi. Con trai cô sắp bị người ta cướp đi rồi!

Đông Phùng Lưu dẫn Đường Ngũ Tuấn tới quầy tiếp tân, anh vờ như không nhìn thấy vẻ mặt đầy lửa giận của cô mà hời hợt nói rằng: “Em tức giận suốt cả buổi sáng rồi, đói bụng rồi phải không? Đi thôi, chúng ta đi ăn thôi.”

Đường Ngũ Tuấn vui vẻ phối hợp với câu nói của Đông Phùng Lưu, thằng bé hớn hở nói: “Mẹ à, đi thôi, đừng giận dỗi nữa mà. Nếu mẹ cứ tức giận như vậy sẽ có lúc biến thành bà lão đầy nếp nhăn mất. Đi thôi, đi thôi, chú nói sẽ mời chúng ta một bữa thịnh soạn đấy ạ.”

“…”

Đường Tinh Khanh giận dữ trừng mắt nhìn hai bố con họ. hai người này còn biết cô đang tức giận cơ à? Biết vậy mà còn không ngoan ngoãn chút đi, còn cái giọng điệu coi cô như trẻ con này là sao đây! Đừng nhầm lẫn tình hình nhé! Này!

Đương nhiên hai người kia không hề nghe thấy lời gào thét trong lòng cô, bởi họ đã đi đến trước cửa thang máy và đang đứng đợt cô qua đó rồi.

Đường Tinh Khanh hít một hơi thật sâu, cố gắng khiến bản thân bình tĩnh trở lại, nếu không sớm muộn gì cũng có ngày cô bị hai bố con nhà này làm tức chết mất. Cô phải lựa chọn không thèm nhìn bọn họ, chỉ đành không để ý đến bọn họ, dù sao bọn họ cũng không thể gây ra sóng to gió lớn gì.

Tiếp theo đó, cô nghĩ sao làm vậy, chỉ cần không tiếp tục để ý đến hành động và lời nói của hai người họ thì bản thân cô cũng không bức bối nữa. Xem ra làm ngơ cũng là một trình độ, hiểu được chân lí ấy, Đường Tinh Khanh cố gắng phát huy tối đa năng lực làm ngơ của mình.

Không biết có phải Đường Ngũ Tuấn sinh ra là để giày vò cô không? Trong lúc cô lựa chọn không thèm để ý đến hai người họ thì Đông Phùng Lưu và Đường Ngũ Tuấn lại đối xử với cô rất chu đáo. Trong bữa ăn, hai người họ ra sức gắp đồ ăn cho cô, lại còn quan tâm hỏi han cô có ngon miệng hay không nữa?

Kết quả chính là...

“Được rồi được rồi, hai người muốn làm gì thì làm đi. Nhanh ăn đi, không cần quan tâm đến tôi nữa!” Đường Tinh Khanh không nhịn được la lớn.

Nghe vậy, vẻ mặt Đông Phùng Lưu và Đường Ngũ Tuấn liền hiện ra một chút thắng lợi. Lúc hai người họ ở trong phòng làm việc, rảnh rỗi quá bèn đánh cược với nhau, họ cược xem ai là người có thể đập tan cơn giận của Đường Tinh Khanh sớm nhất. Bây giờ xem ra hai người họ cùng thắng rồi.

Đường Tinh Khanh thấy vậy, biết mình lại bị bọn họ tính kế rồi, không khỏi ngửa mặt lên trời thở dài.

Trời ơi, rốt cuộc cô đã tạo ra nghiệt gì hả?

Bữa cơm này còn tưởng sẽ bình yên, nhưng thật không ngờ đúng lúc ấy, mưa rền gió dữ đang dần dần kéo về hướng ba người họ…

Tục ngữ nói, tức mãi tức mãi cũng thấy quen thôi, từ lúc dùng bữa xong cho đến khi quay về công ty, Đường Tinh Khanh đã quen với việc hai con người có tính cách xấu xa giống nhau kia giày vò cô. Cô hoàn toàn coi họ là không khí, mặc họ giày vò.

Mỗi khi có sự bất đồng về quan điểm, Đường Tinh Khanh thường lựa chọn im lặng, bởi cô biết rằng hai con người có cùng quan điểm kia nhất định sẽ kết hợp lại dạy dỗ cô.

Đường Tinh Khanh cảm thấy vị trí của mình trong lòng Đường Ngũ Tuấn đã thay đổi rồi, một tay cô nuôi thằng bé khôn lớn, vậy mà không bằng một người bố mới gặp mặt hai ngày.

Cô muốn khóc ngất mất thôi.

Ba người họ quay về công ty, dọc theo đường đi, nét mặt của mấy người nhân viên có chút kì quái, nhìn có vẻ như họ đồng tình, cũng có vẻ hả hê mà phần nhiều là nét mặt thích hóng chuyện.