Đăng vào: 12 tháng trước
Đông Phùng Lưu cũng không bơi ra xa, anh quay người bơi trở về, Đường Tinh Khanh chỉ mải ngắm nhìn khuôn mặt và cánh tay của anh mà đã quên không để ý xem là anh bơi như thế nào.
Vì vậy khi mà Đông Phùng Lưu quay về, hỏi cô có thể bơi được hay không thì Đường Tinh Khanh chỉ biết ngơ ngác mà lắc đầu.
“Ôi chao...” Đông Phùng Lưu nặng nề mà thở dài, ánh mắt nhìn Đường Tinh Khanh tràn đầy sự ghét bỏ: “Tôi chưa bao giờ gặp một người phụ nữ nào mà ngốc như vậy, ngay cả việc nhìn người khác bơi rồi học lỏm cũng không biết... Chúng ta đến chỗ nước sâu một chút rồi tôi sẽ dạy cô tập bơi.”
“A...” Đường Tinh Khanh sửng sốt, trong lúc nói chuyện thì Đông Phùng Lưu đã lôi cô ra chỗ sâu hơn.
Lúc đầu thì chân của Đường Tinh Khanh còn có thể chạm đất, nhưng dần dần thì mực nước đến ngực của cô, rồi đến cổ, sau đó là miệng và hai lỗ mũi...
Cuối cùng thì hai chân của Đường Tinh Khanh đã không thể chạm được đất, cô gắt gao ôm chặt lấy cánh tay của Đông Phùng Lưu, chỉ có như vậy mới không làm cho cô chìm xuống.
Hành động này của Đường Tinh Khanh đã lấy được lòng của Đông Phùng Lưu, làn da của hai người dán sát vào nhau, mặc dù còn có làn nước ở giữa nhưng Đông Phùng Lưu vẫn không nhịn được mà rung động, muốn có thể vuốt vẻ làn da non mịn này nhiều hơn nữa.
Nhưng Đường Tinh Khanh thì vẫn cứ ôm chặt lấy cánh tay của anh, hoảng sợ nhìn bốn bề xung quang, cô sợ là nếu không có cọc gỗ này thì cô sẽ chìm nghỉm.
Phản ứng này của Đường Tinh Khanh làm cho Đông Phùng Lưu cảm thấy buồn cười, muốn trêu đùa cô, vì vậy mà anh buông cánh tay đang nắm nắm Đường Tinh Khanh ra.
Ai mà biết được phản ứng của Đường Tinh Khanh lại kịch liệt như thế, cô giống như là có khả năng tiên tri vậy, khi thấy Đông Phùng Lưu có dấu hiệu muốn buông tay ra thì cô nhanh chóng ôm chặt lấy anh, giống như một con bạch tuộc vậy, lúc này thì sự rụt rè hàng ngày cũng biến mất, cô oang oang kêu to: “Đông Phùng Lưu! Đừng buông ra! Nếu anh dám buông tôi ra thì tôi sẽ hận anh cả đời!”
Đông Phùng Lưu nghe thấy vậy thì cười khẽ, nheo mắt nói: “Cô còn dám đe dọa tôi sao? Cô có tin là giờ tôi buông tay ra luôn không.”
Anh nói xong liền muốn lôi cánh tay đang ôm chặt lấy cổ anh xuống.
Đường Tinh Khanh cảm thấy Đông Phùng Lưu dùng sức thì sợ đến xanh mặt, cô liều mạng ôm chặt lấy Đông Phùng Lưu, lúc này thì cô không quan tâm gì đến mặt mũi nữa: “Đừng! Xin anh đừng làm như vậy! Hu hu hu... tôi sai rồi, xin anh đừng buông tay ra.”
Đường Tinh Khanh ôm chặt như vậy làm cho cơ thể không có mấy mảnh vải của cô dán sát vào người của Đông Phùng Lưu, anh thậm chí còn có thể cảm nhận rõ ràng cái nơi mềm mại của cô đang dán chặt trên người của anh.
Đường Tinh Khanh bởi vì khẩn trương mà cơ thể bắt đầu run rẩy, cái nơi mềm mại ở trước ngực cô cũng vì thế mà ma sát với lồng ngực của Đông Phùng Lưu.
Tư thế của hai người lúc này rất mập mờ, Đường Tinh Khanh đối diện với Đông Phùng Lưu, cả người cô đều ôm chặt lấy anh, hai tay ôm chặt lấy cổ của anh, ngay cả bắp đùi cũng treo ở trên người của Đông Phùng Lưu.
Cũng may là hai chân của Đông Phùng Lưu vẫn đang chạm đến mặt dất, nếu không thì anh nhất định sẽ không chống đỡ được trọng lượng của cả người Đường Tinh Khanh như lúc này.
Trong lồng ngực là một người đẹp đang hoảng sợ, làn da của hai người dán sát vào nhau, hai mắt của Phùng Đông Lưu tối sầm lại vì bộ phận nào đó của anh đã có phản ứng.
Đông Phùng Lưu đột nhiên nghĩ đến cách để trêu đùa Đường Tinh Khanh, anh nở một nụ cười tà mị, rồi nói: “Nếu cô đã biết lỗi rồi, thì phải làm gì đó để xin lỗi chứ?”
“Tôi... phải làm sao?” Đường Tinh Khanh nước mắt lưng tròng nhìn Đông Phùng Lưu, có phần không hiểu, ánh mắt này của cô làm cho Đông Phùng Lưu cảm thấy ngứa ngáy trong lòng.
Cô thật sự không hề biết bơi, từ nhỏ đã không bơi được, đến khi lớn thì lại càng ít bơi, hơn nữa từ sau cái lần suýt chết đuối trong bồn tắm đó thì cô lại càng sợ hãi những nơi nước sâu không thấy đáy như thế này.
Cũng vì sợ hãi nên Đường Tinh Khanh mới cảm thấy hoảng loạn, làm cô lần đầu tiên chịu thua trước mặt Đông Phùng Lưu.
Mà điều này chính là điều mà Đông Phùng Lưu mong muốn, anh đã muốn chinh phục người phụ nữ này từ lâu rồi, cô giống như một con mèo hoang quật cường và giảo hoạt, cuối cùng thì cũng cho anh cơ hội để chộp lấy.
Đông Phùng Lưu nở một nụ cười xấu xa, anh nhướn mày với Đường Tinh Khanh, đùa cợt nói: “Cô hôn tôi một cái thì tôi nhất định sẽ không buông cô ra.”
“...”
Những lời này của Đông Phùng Lưu đã kéo Đường Tinh Khanh ra khỏi sự sợ hãi, cô nhìn Đông Phùng Lưu như đang nhìn một kẻ thần kinh, bất mãn nói: “Đông Phùng Lưu, anh đừng nên quá đáng quá! Rõ ràng là anh tự tiện kéo tôi đến đây, nay lại còn dám nói ra những lời vô liêm sỉ như vậy!”
Nhìn xem, con mèo hoang này lại bắt đầu nhe nanh múa vuốt rồi, nhưng đây không phải là thứ mà Đông Phùng Lưu mong muốn.
Anh ngạo mạn nhíu mày: “Ồ” Một tiếng, sau đó lại bắt đầy kéo cánh tay nhỏ bé của Đường Tinh Khanh xuống.
Lần này thì Đường Tinh Khanh sẽ không khinh địch mà thỏa hiệp như lần trước, cô cắn chặt răng, ra sức ôm chặt lấy anh, không để cho Đông Phùng Lưu kéo cô ra.
Nhưng mà một người không thích vận động như Đường Tinh Khanh thì sao có thể so với Đông Phùng Lưu, hai tay của Đông Phùng Lưu rất khỏe, lại không có ý muốn nhường nên chẳng bao lâu sau là cô dần dần cảm thấy đuối sức.
Đường Tinh Khanh vừa chửi Đông Phùng Lưu không biết ga lăng, vừa gấp đến mức phát khóc.
“Đông Phùng Lưu!” Giọng nói của Đường Tinh Khang dần dần mang theo tia khóc.
Đông Phùng Lưu nheo mắt lại, anh lại một lần nữa dụ dỗ cô: “Cô thật sự không tính hôn tôi một cái sao? Chỉ cần cô hôn tôi thì tôi sẽ cho phép cô bám trên người tôi, nếu như tôi vui vẻ thì sẽ đưa cô về bờ... Dù sao cũng chỉ cần hôn một cái, hơn nữa cô cũng không phải là chưa từng hôn qua thì sợ cái gì?”
Những lời này của Đông Phùng Lưu tràn ngập sự mê hoặc, Đường Tinh Khanh mới đầu còn rất kiên cường, cho dù có chết cũng không chịu hôn Đông Phùng Lưu, nhưng bây giờ anh đã kéo hai tay của xuống, và có thể buông ra bất cứ lúc nào.
Đường Tinh Khanh cắn chặt môi, cô lo lắng nhìn Đông Phùng Lưu, cẩn thận hỏi lại: “Chỉ một cái thôi?”
Cuối cùng cũng cắn câu!
Trong lòng của Đông Phùng Lưu đang vui như nở hoa, anh nở nụ cười gian trá: “Đúng vậy, chỉ một cái là được.”
“...” Đường Tinh Khanh có phần chần chừ, cô nhìn bốn phía xung quang chỉ thấy mênh mông biển nước thì nỗi sợ nước của cô đã chiến thắng sự đe dọa của Đông Phùng Lưu.
Đường Tinh Khanh nhắm mắt lại, nhận mệnh mà hôn nhẹ lên môi của Đông Phùng Lưu, sau đó nhanh chóng rời khỏi.
Nhưng ai biết là khi cô vừa rời khỏi thì cánh tay của Đông Phùng Lưu đã vòng qua gáy của cô, sau đó khẽ dùng sức làm cho môi của cô lại gần hơn, đôi môi của hai người quấn quýt lấy nhau, Đông Phùng Lưu khẽ cắn lên đôi môi của Đường Tinh Khanh.
Đường Tinh Khanh bỗng nhiên mở mắt ra, hung hăng trừng mắt nhìn Đông Phùng Lưu, trong lòng đang tức giận quát mắng: Tên khốn! Đã nói là chỉ hôn một cái thôi mà!
Bởi vì đang ở trong biển nên Đường Tinh Khanh không dám ra sức mà đẩy Đông Phùng Lưu ra, một là sẽ làm cô rơi xuống nước, hai là sẽ khiến cho hai người gặp nguy hiểm.
Đường Tinh Khanh vì rơi vào đường cùng nên chỉ có thể ôm chặt lất cổ của Đông Phùng Lưu, cố gắng để cho mình không ngã xuống.
Một tay của Đông Phùng Lưu thì ôm chặt lấy eo cô, một tay di chuyển trên lưng cô