Chương 181: Nét đẹp vô hạn

Vợ Của Tổng Tài Không Dễ

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Trong lòng cũng hơi cảm động, nhưng Đường Tinh Khanh vẫn chưa hoàn hồn lại từ sự kinh hoảng vừa rồi, cộng thêm toàn thân mình đang trần như nhộng, xấu hổ ở trước mặt một người đàn ông, khiến cô không biết đối diện với Đông Phùng Lưu như thế nào, cô lập tức đẩy Đông Phùng Lưu, hét to: “Đi ra ngoài! Anh mau ra ngoài cho tôi!”

Người phụ nữ này… Anh cứu cô mà cô còn hung dữ với anh như vậy…

Đông Phùng Lưu có chút bất đắc dĩ mà thở dài, nghĩ đến vết thương trên chân Đường Tinh Khanh, biết là không cách nào yên tâm để cô tiếp tục một mình tắm trong phòng tắm, vậy nên đưa tay ôm lấy cả người Đường Tinh Khanh, đi thẳng ra ngoài phòng tắm.

“Á! Anh làm gì thế! Mau buông tôi ra!” Toàn thân không mặc gì cả lại bị người ta ôm như thế, Đường Tinh Khanh cảm thấy xấu hổ muốn chết, cô không ngừng dùng sức vỗ vào lồng ngực Đông Phùng Lưu, cố gắng để anh thả mình xuống.

Nhưng Đông Phùng Lưu chỉ thoáng không vừa ý mà cúi đầu nhìn cô, giọng nói không kiên nhẫn: “Đừng ầm ĩ! Lẽ nào em còn muốn bị chết đuối trong bồn tắm một lần nữa sao?”

Giọng nói của Đông Phùng Lưu mang theo sự uy nghiêm không thể chống lại, nghe vô cùng chân thành và nghiêm túc, cộng thêm hành vi vừa rồi anh cứu mình, Đường Tinh Khanh đã bị Đông Phùng Lưu quát cho im phăng phắc, cô ngây ngẩn người để Đông Phùng Lưu ôm ngang, im lặng ngoan ngoãn không thốt lên một tiếng nào.

Mà trong lòng Đông Phùng Lưu thì lại khác, anh vừa cúi đầu trực tiếp nhìn thấy nét đẹp vô hạn trên người Đường Tinh Khanh, cổ họng anh không nhịn được, thân thể đột nhiên có cảm giác.

Trên đường đi tới phòng của Đường Tinh Khanh, trong lòng là một người phụ nữ khỏa thân, làn da mỏng manh, thân thể mềm mại mượt mà, cánh tay ôm cơ thể cô cũng không nhịn được mà hơi dùng lực một chút, nắm chặt làn da mịn màng trong tay.

Bất giác khiến thân thể Đông Phùng Lưu không nhịn được mà nổi lên ham muốn, con dã thú trong lòng kêu gào, muốn quá!

Vừa rồi vội vã cứu người cho nên anh không suy nghĩ nhiều như vậy, bây giờ là lúc rảnh rỗi, trong lòng lại có một bảo vật như thế khiến người ta không thể không có tâm tư gì khác.

Đông Phùng Lưu cố nén ham muốn trong cơ thể, khó khăn lắm mới đi tới phòng của Đường Tinh Khanh, thả mạnh cô xuống, hai tay vừa định rời đi lại không cẩn thận đụng trúng bờ ngực mềm mại của Đường Tinh Khanh.

“Chết tiệt!”

Đông Phùng Lưu không nhịn được cúi đầu mắng một tiếng, chỗ đụng chạm trên đầu ngón tay khiến anh không nhịn được sự ham muốn trong cơ thể, con dã thú trong lòng chợt phá lồng sắt mà ra, gào thét nhào về phía con mồi của mình.

Đường Tinh Khanh nằm trên giường cũng cảm nhận được sự khác lạ của Đông Phùng Lưu, cô có chút sợ hãi mà kéo chăn che lấy người mình, khiến ánh mắt của Đông Phùng Lưu không còn nhìn chằm chằm mình một cách nóng bỏng như vậy nữa.

Nhưng tất cả đều đã muộn, miệng Đông Phùng Lưu mắng một tiếng xong thì thân thể anh đã đột nhiên đè lên, nặng nề ép lên thân thể mềm mại của Đường Tinh Khanh, Đông Phùng Lưu hôn lên cánh môi anh đào của Đường Tinh Khanh.

Nụ hôn này vội vã lại nóng bỏng, Đường Tinh Khanh hoàn toàn không chống đỡ được, cô muốn đẩy Đông Phùng Lưu ra nhưng lại bị đè lên người, bản thân cô ở thế yếu, càng chưa nói đến dùng sức của phụ nữ để đối kháng với sức đàn ông.

Đông Phùng Lưu nhanh chóng tấn công Đường Tinh Khanh, nụ hôn nóng bỏng của anh nhanh chóng khiến cô từ bỏ chống cự, thuận theo anh, nghênh đón anh.

Đường Tinh Khanh không biết bởi vì xuất phát từ sự cảm kích vừa rồi Đông Phùng Lưu đã cứu cô, hay là do đầu óc chưa tỉnh táo lại mà cô lại chủ động choàng lên cổ Đông Phùng Lưu, kéo anh gần lại mình.

Giống như củi khô gặp lửa vậy, hai người nhanh chóng nóng lên, không ngừng đòi hỏi đối phương, đều muốn được càng nhiều hơn, rất nhanh thì…

Đông Phùng Lưu cảm thấy rất hưng phấn đối với việc lần đầu tiên Đường Tinh Khanh chủ động với mình như vậy, anh càng ra sức lấy lòng Đường Tinh Khanh…

Nhưng…

Đường Tinh Khanh ý loạn tình mê nhìn Đông Phùng Lưu ngồi trên người mình đang vội vã cởi quần, chuẩn bị bước cuối cùng lại đột nhiên tỉnh táo lại… Đợi đã!

Cô đang làm gì vậy?

Chết tiệt!

Trong nháy mắt, trong đầu Đường Tinh Khanh nổ tung, cô bỗng nhiên tỉnh cả người lại!

Không đúng! Không thể! Cô không thể cứ như vậy mà xảy ra quan hệ với Đông Phùng Lưu! Hai người bọn họ là kẻ thù! Cô hận Đông Phùng Lưu! Hận thấu xương! Dựa vào đâu mà chỉ vì anh cứu cô một lần thì cô lại phải dâng hiến thân thể cho anh?

Đồng thời, Đông Phùng Lưu cũng đã cởi quần áo xong, anh cúi người đang định tiếp tục, gần như là cùng lúc đó Đường Tinh Khanh đá một cú tới, sắc mặt Đông Phùng Lưu thay đổi hẳn, đột nhiên cúi người xuống ôm lấy bụng mình, vẻ mặt đau đớn và không thể ngờ được nhìn về phía cô.

“Em…”

Còn Đường Tinh Khanh thấy mình đã thành công ngăn cản Đông Phùng Lưu thì vội vã kéo chăn lên che mình lại, sau đó chợt nhảy xuống giường, cảnh giác giữ một khoảng cách nhất định với Đông Phùng Lưu.

Đông Phùng Lưu nghiến răng nghiến lợi, gầm nhẹ nói: “Em làm gì vậy!”

Đường Tinh Khanh nhìn anh chằm chằm, đồng thời quát ngược lại: “Tôi mới phải hỏi anh muốn làm gì! Anh thế này là sao, lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn sao!”

“…”

Đông Phùng Lưu chán nản, người phụ nữ đáng chết này!

Đường Tinh Khanh vừa thấy anh như thế lập tức mở tủ quần áo tìm cho mình một bộ, sau đó cầm quần áo chạy ra khỏi phòng.

Sau khi thay đồ xong, cô tự giác đi đến ghế sofa làm tổ, nghĩ thầm tối nay không cần ngủ nữa, trong nhà có một tên khốn kiếp, cô phải đề phòng bất cứ lúc nào.



Lại nói bên phía Đông Phùng Lưu, đợi đến khi khó khăn lắm anh mới bình thường lại được thì tối sầm mặt lại, anh hoàn toàn không ngờ được người phụ nữ kia lại dám đá mình, trước đó còn chủ động hưởng thụ như vậy, hóa ra là trêu đùa anh phải không?

Đông Phùng Lưu tức giận đến sắp muốn giết người rồi! Người phụ nữ đáng chết này!

Anh đảo mắt qua, nhìn thấy một bộ quần áo quen thuộc treo trong tủ quần áo, anh nhíu mày lại đi tới nhìn, phát hiện chính là bộ mà hôm đó trong trung tâm thương mại đã nhìn thấy Đường Tinh Khanh mặc thử.

Nghĩ đến người phụ nữ đẹp như tiên trên trời kia, tâm trạng của anh càng nặng nề hơn, tại sao Đường An Kỳ lại có bộ quần áo mà người phụ nữ kia mua?

Bởi vì hôm đó Doãn Thu Ngọc và Đường Tinh Khanh tranh cãi vì bộ quần áo này, cho nên anh mới có ký ức khá rõ về bộ quần áo này!

Cầm quần áo trầm tư một hồi, Đông Phùng Lưu để lại vị trí cũ, như có điều suy nghĩ…

Một mình Đông Phùng Lưu nằm trên giường ngủ, tức đến mức nghiến răng nghiến lợi, anh không ra ngoài nhìn Đường Tinh Khanh lấy một cái, anh sợ mình không cẩn thận một chút sẽ một phát đập chết người phụ nữ này.

Thử hỏi có ai lại đá một cước vào chỗ… của đàn ông ngay vào lúc đó không! Người phụ nữ đáng chết này!

Anh nhất định sẽ không bỏ qua cho cô!



Hôm sau lúc tỉnh dậy, Đông Phùng Lưu nhìn thấy Đường Tinh Khanh ngủ trên ghế sofa ở phòng khách, suy nghĩ một chút, vẫn nên trở về phòng cầm chăn ra đắp cho Đường Tinh Khanh, sau đó rời khỏi căn hộ.

Lúc Đường Tinh Khanh tỉnh dậy, phát hiện trên người mình đắp chăn, cô xoa xoa đôi mắt cho tỉnh ngủ, mơ màng nghĩ lại trước khi mình ngủ không cầm chăn ra theo mà, chẳng lẽ là…

Nghĩ đến đây, Đường Tinh Khanh nhảy dựng lên, bởi vì quá kích động mà không cẩn thận đụng phải cái chân bị thương, “Ôi chao” một tiếng, Đường Tinh Khanh lại cẩn thận ngồi xuống ghế.