Chương 177: Anh thật sự rất nhớ em

Vợ Của Tổng Tài Không Dễ

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Lúc đó cô nhẹ nhàng đẩy anh ra, thấp giọng nói: “Giám đốc La, hôm nay thật sự đã quá làm phiền anh rồi, lên lầu tôi có thể đi được, không cần anh đưa lên đâu...”

Nhưng, Đường Tinh Khanh muốn từ chối, La Vinh Hiển lại nhất quyết không nghe, không nói lời nào kiên quyết bế cô lên phòng.

Buổi tối nay được nhiều lần ôm trong lòng, Đường Tinh Khanh cảm động vô cùng lại cảm thấy không biết nên phải làm sao, trong lòng thầm thờ dài, tâm trạng cô có chút buồn tủi.

La Vinh Hiển đối tốt với cô như vậy, cô lại giấu diếm thân phận của mình không nói cho anh, về tình về lý đều không thể nói ra, hơn nữa đã tốt như vậy, cho dù trong quá khứ giữa hai người có ân oán thù hận gì thì tất cả đều đã qua rồi.

Điều đáng mừng chính là anh không chết, anh vẫn còn sống, Đường Tinh Khanh cô đây đã có một tình bạn tốt đáng trân trọng, nếu đã như vậy, thì còn điều gì cấm kỵ đây?!

Nhưng...trong lòng có chút quấn quýt nhỏ...

Sau khi lên lầu, La Vinh Hiển đặt cô xuống trước cửa nhà, giọng nói nhẹ nhàng quan tâm: “Anh tiễn em đến đây thôi, vết thương của em nhớ là đừng để chạm vào nước, không được ăn đồ ăn quá kích thích, em... anh đi đây, em tự chăm sóc mình nhé...”

Nói rồi, La Vinh Hiển nhìn Đường Tinh Khanh gật đầu quay người mới rời đi.

Nhìn bóng dáng La Vinh Hiển bước về phía thang máy, cổ họng Đường Tinh Khanh như bị thứ gì đó chặn lại, miệng mở ra lại đóng, đóng rồi lại mở. Cuối cùng, khi cửa thang máy mở, La Vinh Hiển phải bước vào trong, Đường Tinh Khanh kìm nén không nổi mà nhẹ giọng gọi.

“Anh Vinh Hiển...”

Giọng nói thấp mà nhỏ, trong không gian yên tĩnh, La Vinh Hiển đứng không xa vẫn có thể nghe thấy rõ tiếng gọi của Đường Tinh Khanh.

La Vinh Hiển khựng lại, từ từ quay đầu nhìn về phía Đường Tinh Khanh, nhưng trong lúc này anh đã bước vào thang máy, hơn nữa cửa thang máy lại vừa đóng, La Vinh Hiển mới quay lại một nửa người liền bị cửa thang máy từng chút từng chút che lấp.

“...”

Đường Tinh Khanh bất lực dựa vào cửa, cả hành lang chỉ còn lại mình cô nên có chút trống trải.

Yên tĩnh không một tiếng động.

Sự trống trải của Đường Tinh Khanh chỉ kéo dài ba mươi giây, sau ba mươi giây thang máy lại một lần nữa đi lên, bóng dáng La Vinh Hiển xuất hiện trong đó. Cửa thang máy vừa mở, anh bước nhanh về phía Đường Tinh Khanh, ôm chặt cô trong lòng.

Giọng nói nhẹ nhàng gọi cô: “Tinh Khanh...”

Đường Tinh Khanh bị anh ôm trọn trong lòng không chút đề phòng, trên người anh vẫn phảng phất hương thơm bạc hà đó, cái ôm lần này chặt hơn rất nhiều so với mọi cái ôm khác, dường như sợ Đường Tinh Khanh biến mất trong tức khắc vậy.

La Vinh Hiển ôm chặt Đường Tinh Khanh, trong cái ôm này có biết bao sự lưu luyến, đau lòng và còn có cả tình ý sâu sắc nữa.

Rất lâu rất lâu, Đường Tinh Khanh mới lấy lại ý thức sau sự kinh ngạc khi La Vinh Hiển quay lại, cô âm thầm cảm nhận cái ôm của La Vinh Hiển, hai tay cô duỗi thẳng, không có sự đáp trả.

Anh Vinh Hiển... vẫn nặng tình với cô như vậy.

“Tinh Khanh, Tinh Khanh, cuối cùng em cũng nhận anh rồi...” La Vinh Hiển không kìm được cảm xúc.

Đường Tinh Khanh ngạc nhiên, thì ra, La Vinh Hiển không phải là tùy ý đối tốt với người phụ nữ anh mới gặp qua hai lần như vậy, mà anh sớm đã biết, cô, chính là Đường Tinh Khanh.

La Vinh Hiển lặng lẽ ôm Đường Tinh Khanh rất lâu rồi mới thở dài nói: “Thật ra, từ sau cái hôm ở phòng trà, khi nhìn thấy em bên cạnh Đông Phùng Lưu, lúc đó anh đã nhận ra em, anh luôn đợi em đến tìm anh, nhưng không ngờ em không những không đến tìm anh mà còn bặt vô âm tín. Càng không ngờ rằng, tối nay lại gặp được em thế này... anh rất nhớ em...”

Nói xong, La Vinh Hiển càng ôm chặt cô hơn, thâm tình nói: “Tinh Khanh... sáu năm rồi, anh thật sự rất nhớ em!”

“Nhiều năm như vậy, anh vì em mà đến bây giờ anh vẫn chưa kết hôn, cho dù biết em đã ra nước ngoài, anh vẫn luôn đợi em, đợi em trở về, bởi anh biết em nhất định sẽ quay lại! Em sẽ không từ bỏ đất nước của em, em cũng không thể quên những hồi ức đẹp đẽ chúng ta đã có ở nơi đây, Tinh Khanh, em là người luôn nhớ về quá khứ, thì sao em lại có thể nhẫn tâm rời đi được? Hơn nữa anh cũng tin rằng, chỉ cần anh đợi thì em nhất định sẽ trở về, sau đó hai ta sẽ bên cạnh nhau.”

“Tinh Khanh... em trở về rồi, thật tốt!”

“Anh Vinh Hiển...” Đường Tinh Khanh khẽ gọi tên anh, lại không hề có chút phản ứng gì với tình cảm của anh.

Nhiều năm như vậy, La Vinh Hiển vẫn nặng tình với cô như trước, cô có thể làm thế nào đây?

Trái tim Đường Tinh Khanh đã rất mệt mỏi rồi, không thể chị đựng được tổn thương hơn nữa, cô không thể bên cạnh La Vinh Hiển, cũng không thể cho anh một lời hứa, cô đã quá mệt rồi, không thể yêu thêm bất kỳ ai.

Hai người cứ như vậy rất lâu La Vinh Hiển mới lưu luyến buông cô, trong nụ cười của anh có chút miễn cưỡng, cười nói: “Tinh Khanh, em có thể trở về là rất tốt.”

Anh nói nhiều như vậy, Đường Tinh Khanh cũng không có một lời em cũng rất nhớ anh, điều này đã chứng minh rõ ràng lập trường của cô, thật không ngờ rằng, nhiều năm như vậy, người ưu tiên nhất của cô vẫn không phải là anh.

Có điều vẫn tốt, ít nhất cũng không phải là Đông Phùng Lưu, bởi Đông Phùng Lưu của bây giờ đã mất trí nhớ rồi, anh không quan tâm cô xuất hiện bên cạnh Đông Phùng Lưu là với mục đích gì, anh đều tin tưởng lựa chọn của cô.

Đường Tinh Khanh cũng cười, hai người đã lâu không gặp, lại thêm chuyện cho rằng anh đã chết, nên bây giờ có rất nhiều chuyện cũ muốn nói.

Đường Tinh Khanh nghĩ một lúc, cười nói: “Đứng ngoài cửa thế này không hay cho lắm, chúng ta vào nhà trước đã.”

Nói xong, cô lấy ra chìa khóa mở cửa đi vào.

Sau khi vào nhà, Đường Tinh Khanh lại nói: “Anh ra sofa ngồi trước, em đi rót cho anh cốc nước.”

“Không, đừng!” La Vinh Hiển chặn đường cô, anh thân thiết nói: “Em ra sofa ngồi đi, mấy chuyện rót nước rót trà này cứ để anh làm, bây giờ chân em đang đau, không được đi lại nhiều.”

“Chuyện này...” có làm phiền anh quá không, Đường Tinh Khanh cúi đầu nhìn chân đau của mình, đến dép cũng không xỏ vào được, cuối cùng vẫn phải thỏa hiệp: “Được rồi, vậy làm phiền anh nhé.”

“Với quan hệ của hai ta, có gì mà phiền với không phiền.” La Vinh Hiển khẽ lắc đầu cười, anh không nói không rằng bế bổng Đường Tinh Khanh lên bước về phía sofa, đặt cô ngồi xuống, sau đó mới quay người đi vào nhà bếp.

Chuyện này...

Trong lòng Đường Tinh Khanh không kìm nổi mà thở dài, anh đối tốt với cô như vậy, lại vô cùng chu đáo trách nhiệm.

Trong tức khắc, có chút quấn quýt xuất hiện trên khuôn mặt Đường Tinh Khanh.

La Vinh Hiển rất nhanh từ nhà bếp đi ra, anh rót cho bản thân và Đường Tinh Khanh một cốc nước, ngồi xuống sofa bên cạnh cô, đưa cốc nước trong tay đến trước mặt cô, nói: “Muốn uống nước không?”

Mệt mỏi cả buổi tối, Đường Tinh Khanh cũng khát rồi, nhìn cốc nước trong tay La Vinh Hiển, cô nhận lấy rồi nói cảm ơn.

Thấy Đường Tinh Khanh nói vậy, La Vinh Hiển có chút hụt hẫng, anh nói với giọng không quá cao: “Em vẫn luôn khách sáo với anh như vậy, em đã gọi anh là một tiếng anh, lẽ nào anh chăm sóc em, một người anh chăm sóc em mình cũng không được sao?”

“...”