Đăng vào: 12 tháng trước
“...” Đường Tinh Khanh không biết nói gì mà nhìn Phương Minh, sau khi gặp lại thấy cô rất ít cười, một Phương Minh như vậy, khiến cô cảm thấy có chút xa lạ.
Nhưng sự quan tâm của Phương Minh dành cho cô lại chân thật đến vậy.
Đợi trong lòng nhét đầy là quần áo, Phương Minh mới dừng lại việc chọn lựa, vẫy tay đẩy Đường Tinh Khanh vào phòng thử đồ.
“...”
Đường Tinh Khanh vừa thử đồ, vừa nghĩ ngợi linh tinh, như vậy không hề giống như cô tưởng tượng.
Phương Minh sao vậy? Tại sao lại giống như biến thành một người khác vậy?
Đợi khi thử được vài bộ quần áo, sau khi thấy Phương Minh vẫn bày bộ mặt không vừa ý lắc đầu, Đường Tinh Khanh trong phòng thử đồ, kìm không được mà đem những nghi vấn trong lòng ra hỏi: “Phương Minh...cậu sao vậy? Có phải là vẫn canh cánh không quên chuyện sáu năm trước tớ bỏ cậu đi?”
Đường Tinh Khanh đã nghĩ rất lâu, có thể khiến cho Phương Minh đối xử với cô như vậy chỉ có thể là hiểu nhầm sáu năm trước vẫn chưa được giải thích rõ ràng.
Phương Minh bên ngoài phòng thử đồ đang chọn quần áo cho Đường Tinh Khanh bỗng dừng tay lại, cô quay người, không vui nhìn về phía phòng thử đồ, rất lâu mới thấp giọng “Ừm” một tiếng.
Quả nhiên!
Nếu chuyện này không làm rõ ràng, Phương Minh sẽ luôn xa lạ, lạnh lùng như vậy cho đến khi bạn chủ động giải thích cho cô ấy nghe mới thôi.
Nhiều năm như vậy, vẫn là Đường Tinh Khanh hiểu cô, Đường Tinh Khanh thay xong bộ quần áo, bước ra từ phòng thử đồ, cô đi đến trước mặt Phương Minh, với khuôn mặt hối lỗi, thấp giọng nói: “Tớ xin lỗi...năm đó là vì tớ bị tổn thương quá lớn sau cái chết của anh Vinh Hiển, tớ sợ Đông Phùng Lưu cũng gây bất lợi với cậu, vì vậy năm đó tớ mới bỏ cậu, lên xe của Đông Phùng Lưu...”
Ngay sau đó, Đường Tinh Khanh đem suy nghĩ, lo lắng của bản thân năm đó nói hết cho Phương Minh, đến cuối cô còn vui mừng kéo tay Phương Minh, vẻ mặt thần bí rồi nói: “Cậu biết không! Thật ra anh Vinh Hiển vẫn chưa chết, vụ tai nạn xe năm đó tất cả là anh ấy đã tự sắp đặt! Tớ cũng mới biết gần đây, hơn nữa...”
Đường Tinh Khanh đứng trong cửa hàng quần áo, kéo tay Phương Minh, đem những chuyện Phương Minh biết và không biết nói ra hết tất cả, nói đến cuối cùng, cô nhìn Phương Minh với vẻ mặt kỳ vọng, hi vọng có thể nhìn thấy biểu cảm động lòng của cô trên khuôn mặt.
Nghe xong câu chuyện của Đường Tinh Khanh, vết thương tồn tại rất lâu trong lòng Phương Minh mới có thể biến mất, cô thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt không biết phải làm sao.
Xong nét mặt đó chỉ xuất hiện trong chớp mắt, ngay sau đó một lực rất mạnh đẩy cánh tay Đường Tinh Khanh đang nắm chặt tay cô, khuôn mặt lạnh lùng nói: “Được rồi, được rồi, tớ biết cả rồi, thấy bộ dạng uất ức của cậu, người ta không biết lại tưởng tớ bặt nạt cậu đó!”
“Hihi...” mặc dù Phương Minh vẫn nghiêm nghị như vậy, nhưng Đường Tinh Khanh biết cô đã tha thứ cho mình, không kìm được vui mừng.
Phương Minh thấy cô như vậy, nét mặt có chút không thoải mái, cô nhét quần áo trong tay vào lòng Đường Tinh Khanh, lúng túng mà nói: “Cậu mau đi thử quần áo đi! Mặc gì mà tồi tàn đến vậy, cũng không biết cậu đã sống như thế nào trong suốt 6 năm qua!”
Ngữ điệu tuy là trách móc nhưng lại mang ý quan tâm và ý cười.
Đường Tinh Khanh tuy đã hiểu, gặp được Phương Minh cuối cùng có thể hóa giải được hiểu lầm trong quá khứ, cô cũng đã gỡ bỏ được tảng đá nặng trong lòng, bây giờ trong lòng cô đã cảm thấy nhẹ nhàng hơn rất nhiều ngay cả khi đi bộ cũng thấy lâng lâng như nhảy múa.
Bộ quần áo lần này tuy là Phương Minh tiện tay đưa cho cô, nhưng Đường Tinh Khanh vẫn rất vừa ý, cô bước ra phòng thử đồ cũng muốn để Phương Minh ngắm lại nhưng không ngờ rằng Phương Minh lại không vui nhìn về một hướng nào đó.
Đường Tinh Khanh vừa muốn hỏi cô đã xảy ra chuyện gì, nhưng khi cô nhìn theo hướng mà Phương Minh đang nhìn, liền nhìn thấy hai người mà không nghĩ có thể gặp họ ở đây.
Hai người đó cũng nhìn thấy Đường Tinh Khanh, đi thẳng về phía cô, lịch sự chào: “Đường tiểu thư, không ngờ lại có duyên đến vậy, có thể gặp được cô ở đây. Sao hả, Nam Cường Thịnh không đi cùng cô sao?”
Đông Phùng Lưu không ngờ rằng hôm nay dạo phố cùng Doãn Thiên Nhã lại có thể gặp được người phụ nữ xinh đẹp tối qua ăn tối cùng Nam Cường Thịnh, mà hình như người phụ nữ này cũng đến đây mua quần áo, khi cô mặc bộ quần áo của cửa hàng bước ra từ phòng thử đồ, ánh mắt của Đông Phùng Lưu đã bị cô thu hút ngay từ giây đầu tiên.
Đẹp, đẹp quá, Đông Phùng Lưu chỉ có thể dùng từ tuyệt vời để miêu tả người phụ nữ này.
Tối qua gặp cô, vẫn là bộ quần áo trưởng thành mang dáng vẻ người phụ nữ, đến hôm nay gặp, đổi thành bộ quần áo tươi trẻ xinh đẹp, nhìn cô giống như một thiếu nữ ngượng ngùng vừa tròn 20 vậy, đã vậy còn có một loại khí chất đáng yêu và tinh nghịch khác thể hiện trong cô.
Hai thần thái khác biệt lại có thể xuất hiện trên cùng một cô gái, thêm vào đó là thân hình chữ S của Đường Tinh Khanh, Đông Phùng Lưu quả thật là đã bị vẻ đẹp hoàn mĩ của Đường Tinh Khanh thu hút mất rồi.
Đường Tinh Khanh hơi bất ngờ khi Đông Phùng Lưu chủ động chào cô, biết là anh mất trí nhớ không nhận ra bản thân, nhưng vì phép tắc, Đường Tinh Khanh vẫn là lịch sự trả lời một câu: “Đông Phùng Lưu, chào anh, lâu rồi không gặp, Nam Cường Thịnh hôm nay anh ấy có việc, cho nên không bên cạnh tôi được.”
Đâu mà lâu rồi không gặp, rõ ràng là buổi chiều hôm nay vừa gặp qua.
Nhìn thấy Đường Tinh Khanh như vậy, Doãn Thiên Nhã không hề vui vẻ, lần đầu tiên cô ta nhìn thấy Đông Phùng Lưu nhìn một người phụ nữ với ánh mắt như vậy, anh chưa từng nhìn cô ta với ánh mắt không rời nửa giây như vậy.
Tối qua khi gặp Đường Tinh Khanh, cô đã có ý ganh ghét, hôm nay còn mặc trên mình bộ đồ trẻ trung xinh đẹp như vậy, còn hút hồn Đông Phùng Lưu thì sự ganh ghét của Doãn Thiên Nhã càng mạnh mẽ hơn.
Người phụ nữ này, sinh ra đã là tình địch của tất cả phụ nữ!
Không đợi Doãn Thiên Nhã nói chút gì, Đông Phùng Lưu lại lên tiếng: “Đường tiểu thư ra ngoài một mình sao?”
“Không phải, tôi...” Đường Tinh Khanh vẫn chưa nói hết câu, liền bị cắt ngang bởi một giọng nói trong trẻo.
“Không! Cô ấy đi cùng tôi!”Phương Minh sải bước nhanh về phía họ, chắn giữa Đường Tinh Khanh và Đông Phùng Lưu, hai tay chống eo, nhìn chằm chằm Đông Phùng Lưu với đầy ác ý.
Ánh mắt đặt trên người Đường Tinh Khanh bị chặn bởi người phụ nữ ở giữa, đối mặt với Phương Minh đầy ác ý, Đông Phùng Lưu kẽ cau mày, không hiểu gì nhìn về phía Đường Tinh Khanh, hỏi: “Đây là...”
Chết rồi!
Trong lòng Đường Tinh Khanh có chút bất an, chuyện Đông Phùng Lưu mất trí nhớ cô vẫn chưa kể cho Phương Minh, dựa theo ác cảm mà Phương Minh đối với Đông Phùng Lưu, không biết chừng có thể gây nhau ở đây!
Trong lúc đó Đường Tinh Khanh kéo Phương Minh về phía mình, lắc đầu với cô, dùng ánh mắt ra ám thị cô không được hành động hấp tấp.
Vẻ mặt nghiêm trọng của Đường Tinh Khanh, ánh mắt quá nghi ngờ, Phương Minh mặc dù không hài lòng, nhưng với ám thị của bạn thân cô vẫn là nghe theo.
Thế là Phương Minh chỉ đành cắn răng, đứng cạnh Đường Tinh Khanh không thèm nhìn Đông Phùng Lưu đến nửa con mắt.
Điều này khiến cho Đông Phùng Lưu càng ngượng ngùng.
Đường Tinh Khanh chỉ cảm thấy phiền phức, trong lòng tuy rất không muốn để ý đến Đông Phùng Lưu nhưng vì không muốn làm mất thể diện của Nam Cường Thịnh vẫn là miễn cưỡng nở nụ cười, nói với Đông Phùng Lưu: “Cô ấy là bạn của tôi, tính cách có chút kỳ quái, anh không cần để ý đến cô ấy, vậy, chúng tôi đi trước đây.”
Nói xong, kéo Phương Minh đi thanh toán.
“Đợi chút!”
Lời tạm biệt của Đường Tinh Khanh nói xong, khi mọi người đều không có ý kiến gì, Doãn Thiên Nhã đứng bên cạnh Đông Phùng Lưu bỗng nhiên lên tiếng.