Chương 92: Vương Phi Bảo Bối 17

Xuyên Nhanh Công Lược

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Trong thư phòng tối đen như mực ,nơi ánh đèn cầy le lói rọi sáng bé nhỏ như hạt đậu,phảng phất có thể tắt bất cứ lúc nào.Có một nam tử dáng người cao ráo thân mặc cẩm bào màu vàng,thêu hoạ tiết ngũ trão kim long sống động cực kì.Hắn đang đứng trước cửa sổ vân vê thanh chủy thủ đen bóng dài hơn bàn tay,lưỡi chủy thủ rất lạ,không phải một đường thẳng mà là gập ghềnh lên xuống,cong cong như lưỡi cưa.

Trên vai hắn là một con vẹt nhỏ toàn thân vàng tươi,cố tình trên đầu lại có một cái bờm xù kéo dài dến hết cổ trông cực kì xinh đẹp.Phảng phất như bờm sư tử vậy.

Cặp mắt tròn nhỏ trong veo thích thú nhìn chủ nhân của mình.

"Điện hạ,vì sao nhất thiết phải chọn Hàn Nhạc Y làm Thái Tử phi? huống hồ thiếu niên này còn là người trong mộng của hoàng thúc người,chẳng lẽ người không sợ trở mặt thành thù sao?" trong một góc u ám có người thấp giọng hỏi.

Mộ Dung Hạn dùng ngón trỏ lướt nhẹ qua lưỡi chủy thủ,cười khẫy nói "Người trong lòng? ngươi nghĩ trên thế gian này có kẻ thực sự sẽ làm hoàng thúc động lòng sao? tính cách thúc ấy không thích dài dòng,nếu thích thì đã sớm hạ sính thành thân đánh giấu chủ quyền rồi,sao lại để nhiều người tới cửa cầu thân như vậy?.Ca nhi này mặt mũi rất được...thúc ấy chẳng qua là ham chút mới lạ,đem ra chơi đùa mà thôi!"

Ngón trõ bị lưỡi dao sắc cắt thành vết hở,dòng máu đỏ tươi nhỏ giọt tí tách xuống sàn.

Người ẩn mình trong bóng tối kia lo lắng nói "Điện hạ!!"

"Không sao,chẳng qua bản thái tử thực sự tò mò,rốt cuộc ngoài dung nhan bậc nhất ấy ra, thì ca nhi kia còn thứ gì mà lại khiến hoàng thúc si mê như vậy! không tiếc đại khai sát giới diệt trừ Hàn gia"

Nói song liền thò tay vào trong ngực áo ,lấy ra một cái khăn bông bao lấy ngón trỏ mà lau sạch vết máu trên đó.Rồi tiện tay dùng chủy thủ đâm xuyên qua mà cắt thành mảnh vụn.

Mặc kệ thế nào thì chức danh thái tử phi này, chỉ có thiếu niên ấy là xứng đáng ngồi nhất.

"Ngày mốt là lễ hội săn bắn mùa thu đúng không? trưa mai ngươi lập tức phái người tới phủ thái phó giao canh thiếp cho Hàn công tử, lúc đi nhớ mang theo một dĩa lệ chi thượng hạng,thứ qủa cống phẩm này rất ngon chắc đệ ấy sẽ thích"

Người đứng trong bóng tối có chút khó mà hiểu được tâm tư của chủ tử, nhưng vẫn lập tức hạ giọng nói “vâng” rốt cuộc đã quen thấy chủ tử phẩy bút như thần, vậy nên lập tức kính cẩn rời đi.

___________

Mễ Lạc Tranh ngồi trên ghế dựa dưới gốc cây, hai chân bắt chéo im lặng hưởng thụ gió mát do mùa thu mang đến.

Tiểu mai người bên cạnh cẩn thận bóc từng qủa qúy,lột hết sơ trắng rồi đặt lên dĩa sứ xanh.Đằng sau cậu là một tiểu nô tì nhỏ tuổi được gia gia tặng đang phe phẫy quạt tre,Mễ Lạc Tranh vừa mới tắm song nên mái tóc đen dài còn vương mùi hoa hồng và bạc hà nhè nhẹ,mùi hương hỗn hợp tầng tầng lan ra như sóng nước, khiến người ta ngửi mà thấy vô cùng thoải mái.

"Công tử ,người đối cứng với Vương gia như vậy e là không hay cho lắm?"tiểu mai có chút khó hiểu,tiện tay cầm qủa quýt vừa bóc song đưa đến bên miệng Mễ Lạc Tranh.

Nàng thật sự lo lắng,lỡ như Nhiếp Chính Minh Vương nổi giận thì công tử phải làm sao đây?

"Vương phủ tuy sang trọng nhưng không phải nơi ở của chúng ta,chẳng bằng Từ gia này,tuy không lớn bằng nhưng ấm cúng tình thương" Cậu khép hờ hai mắt lạnh nhạt nói,hiện tại y vẫn cố chấp chuyện thiếp thất,xem ra phải chờ thêm đoạn thời gian nữa.

"Công tử ,phủ thái tử phái người đưa thiếp canh qua e là có dụng ý riêng,trước nay công tử là người đầu tiên được điện hạ đích thân viết thiếp canh mời đấy" nha hoàn tiểu xuân ở đằng sau cười mỉm kính cẩn nói.

"Chỉ sợ là thích công tử của chúng ta rồi đó haha.." Hai nàng tinh nghịch đánh vai đùa giỡn với nhau.

"Xem như vậy đi" Mễ Lạc Tranh gật nhẹ một cái, miệng không ngừng nhai nhưng quýt hơi chua, chân mày khẽ cau, nhưng ngại hai nha đầu nên không dám phun ra ngoài.

________

Ngay hôm sau khi trời còn tờ mờ sáng,tiếng gà gáy vừa vang được vài vụ thì nha hoàn tiểu mai đã vội đánh thức Mễ Lạc Tranh.

"Công tử người mau dậy đi,địa điểm săn bắn ở tận ngoại thành không chuẩn bị xuất phát sớm sẽ muộn mất." tiểu mai tay cầm chậu rửa mặt kèm khăn đặt lên bàn nhỏ giọng nói.

"Ừm..." cậu khó chịu ngái ngủ ,song nằm lăn qua lăn lại một hồi mới chịu đứng dậy rửa mặt thay đồ.

Do là y phục nhằm thích hợp với chạy nhảy nên khác hẳn ngày thường,lược bỏ váy áo súng xính.Thay vào đó toàn thân nam trang màu đỏ rực bắt mắt,thắt lưng chiết eo bằng da mềm màu đen,chân đi giày da cổ cao cùng màu.Mái tóc đen dài được buộc lên cao,cố định bằng một sợi vải đỏ,phần mái thả hai cái ria tôm tăng thêm phần đáng yêu hoạt bát.Tổng thể chói mắt vô cùng,hơn nữa màu đỏ cực kì kén người mặc,không phải ai cũng thích hợp ,vì đôi khi cố chấp mặc vào sẽ chỉ khiến bản thân tăng thêm lố bịch mà thôi.

Nhưng đó là người khác,riêng cậu lại thích thử thách cam go,những thứ càng khó càng khiến nhiều người trốn tránh thì Mễ Lạc Tranh sẽ xung phong lao vào đầu tiên.

Chỉnh trang song xuôi thì cùng tiểu mai nối đuôi nhau ra ngoài,trên vai cô nàng đeo cái tay nãi chứa y phục phòng hờ xảy ra chuyện ngoài ý muốn,hai tay ôm theo cái tráp bự ba tầng đựng điểm tâm.Vừa ra tới đại môn đã thấy bốn vị biểu ca đứng chờ sẵn,hàn huyên dặn dò vài câu liền leo lên xe ngựa xuất phát ngoại ô săn thú.

Lúc này sương mù vẫn chưa kịp tan,ánh mặt trời còn chưa rọi xuống thì dân chúng đã tấp nập thức dậy,người thì sắp xếp bàn ghế ,người thì bày biện trái cây....dân chúng an cư lập nghiệp đã phần nào thể hiện rõ sự cai trị anh minh,có hiệu qủa của Đế Vương và bá quan văn võ .

_________

Thanh thế đi săn lần này rất lớn,nguyên do vì Hoàng Đế cực kì hào hứng, lần đầu tiên sau 15 năm huynh đệ Mộ Dung gia mới có cơ hội sát cánh bên nhau.Thời tiết vào thu là thời điểm thích hợp nhất để săn hưu nai,Mộ Dung Chấn từ nhỏ tuy tài bắn cung cưỡi ngựa không bằng y nhưng không để tâm qúa nhiều,vừa nghe tin tức do thám truyền về là có gấu lại càng thêm vui vẻ,thúc giục mọi người nhanh lên.Chỉ chờ mùa săn bắn bắt đầu là chuẩn bị thể hiện tài nghệ.

Xe ngựa bốn vị biểu ca lần lượt đi ở bên cạnh xe của Mễ Lạc Tranh,để ý bảo vệ không dám lơ là,kể từ sự cố xảy ra lần trước mà bọn họ đã bị gia gia phạt 50 mươi trượng và qùy từ đường ba ngày,đau nhưng họ không oán không hận, chỉ trách bản thân không đủ quan tâm đến biểu đệ mà thôi.Dĩ nhiên chuyện bị phạt trên dưới Từ gia đã thống nhất ý kiến,rằng sẽ giấu cậu tránh việc cho nảy sinh cảm giác tội lỗi không đáng có.

Chẳng hiểu vô tình hay cố ý, mà cái lều trướng của Mễ Lạc Tranh lại bị hai vị Nhiếp Chính Minh Vương và Đông Cung Thái Tử vây ở giữa,đám nô tài cung nữ các cung tất bật ra vào hầu hạ chủ tử nhà mình.Binh lính,cảnh vệ và ngự lâm quân chia thành từng tiểu đội nhỏ thay phiên canh gác tuần tra.

Hai nha hoàn tiểu Mai,tiểu Xuân và gã sai vặt Xuyên tử bên cạnh Mễ Lạc Tranh,lại thể hiện rõ sự thân thiết với bọn họ hơn so với những người khác. Nô tài chính là như vậy, chủ tử đối với người khác thế nào, đương nhiên mối quan hệ giữa các nô tài cũng như thế.

Nhiếp Chính Minh Vương không mang theo nha hoàn,chỉ có hai gã sai vặt tiểu Trùng tử và tiểu Sênh tử,là hai cái tên rất thú vị.Người cũng rất thông minh lanh lợi, có thể làm nô tài bên người Nhiếp Chính Minh Vương hào quang rực rỡ, đương nhiên phải có chút bản lĩnh.

Giờ ngọ ba khắc vừa điểm ,thì Chợt nghe cách đó không xa truyền đến tiếng kèn báo hiệu mạnh mẽ ,và tiếng reo hò săn bắn ầm ĩ khiến lòng người rung động.

Hoàng Đế phấn khích cầm dùi gõ lên chiếc trống khủng bằng da trâu,cao giọng nói "Bất kể giống loài bất kể số lượng,lễ hội săn bắn mọi người cùng vui" tiếng hét vừa dứt tất cả nam nhân liền phấn khích thúc ngựa dẫn theo tùy tùng chạy vào bãi săn.

Nhóm gia quyến ca nhi và nữ nhân thì ở lại khu lều,sai nô bộc về lấy bàn ghế ,thoại bản và trà bánh ngon ra cùng nhau tụ tập nói chuyện thiên hạ,ngày thường đều loanh quanh ở nhà rất hiếm khi được ra ngoài chơi nên háo hức là điều khó tránh.

Điều kì lạ là tuy tất cả nói chuyện có vẻ hoà ái, nhưng đối với Mễ Lạc Tranh lại mang theo sợ hãi cung kính,một người thì có lẽ lầm, đằng này tất cả đều như thế khiến cậu đâm ra hơi mất tự nhiên.Nhưng rất nhanh bọn họ liền phát hiện, hoá ra vị mỹ nhân này không hung ác điêu ngoa như nhân gian đồn thổi...vậy là tất cả lại cùng nhau vui vẻ cười đùa.

Hơn nửa ngày trôi qua, một ngày săn bắn kết thúc,mọi người dần dần trở về cùng kiểm kê con mồi.

Qủa không hổ danh là người khởi sướng,Hoàng Đế làm việc không kiêng mễ ai,gã săn được rất nhiều mười mấy con nai, mười mấy con hươu, cáo, còn có sói! Chồng lên giống như một ngọn núi nhỏ. Ngoại trừ tiếc nuối vì chưa săn được gấu ra thì còn lại đều hài lòng,không sao còn hai ngày nữa mà lo gì.

Người nhiều nhất là Nhiếp Chính Minh Vương Mộ Dung Huyền,số lượng con thú khiến ai cũng phải giật mình,cũng phải thôi...y quanh năm ngồi trên lưng ngựa ,số lần cầm cung bắn tên chỉ sợ còn nhiều hơn bọn họ ăn cơm đi.

Sau hai người chính là Đông Cung Thái Tử Mộ Dung Hạn,chỉ kém đúng một con hưu duy nhất mà thô,số lượng còn nhiều hơn cả Đế Vương, nhận được sự khen ngợi của ông.Vị trí thứ tư thuộc vệ Tân khoa Võ trạng nguyên Từ Thành, nai ít một chút nhưng đổi lại một con lợn rừng,các hoàng tử và thế gia công tử khác cũng thu về rất nhiều chiến lợi phẩm.

Buổi tối là tiệc rượu chúc mừng rôm rã,số thịt săn được đồng loạt chia đều cho tất cả mọi người,khiến tiệc rượu càng thêm phong phú. Toàn thân hươu đều là những chỗ quý giá, nhung hươu, thịt hươu, máu hươu, tiên hươu đuôi hươu... Chính là những dược phẩm bổ thận tráng dương của nam nhân,riêng những phần này gia quyến không được phép động vào.

Trong bữa tiệc Hoàng Đế thưởng rượu ấm pha máu hưu cho tất cả vương công đại thần,các cận vệ và lính gác cũng có phần,gọi là rượu pha nhưng thực chất chỉ chiếm 1/4.Còn lại hầu hết là máu hưu tầm mắt xuyên qua đám người,dừng ở chiếc chén máu lớn trên tay y mà kinh hãi không thôi,sắc mặt không đổi nâng chén uống cạn.

Đồng thời dâng lên lo lắng,uống thứ thập toàn đại bổ này thực sự chịu nổi sao?

Vừa hồi thần đã thấy tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn về phía mình,cậu ngẫng đầu lên... hoá ra là tại hai thúc cháu Mộ Dung Huyền và Mộ Dung Hạn đang chắn trước mặt câu,trên tay cả hai đều cầm theo dĩa thịt thỏ nướng đã xé miếng sẵn,khoé môi Mễ Lạc Trang khẽ giật nhẹ.Này là muốn khiến cậu khó xử sao?