Đăng vào: 1 năm trước
Hoắc Chấn Châu lúc này mới gật đầu, nếu không việc có thể ngửi thấy cơ hội kinh doanh khổng lồ này chỉ từ tin tức của một tạp chí, thì tài năng của Lý Thần quả thực quá đáng sợ và ảo diệu.
Nhưng dù vậy cũng đủ chứng minh khiếu kinh doanh của Lý Thần vượt xa người thường.
Phải biết, với tư cách là người đứng đầu nhà họ Hoắc, Hoắc Chấn Châu dương nhiên nắm trong tay rất nhiều thông tin nội bộ mà không ai khác có thể biết được, dù vậy Lý Thần chỉ cần dựa vào mấy thông tin để nắm được chân tướng.
Cái này người thường làm sao có thể làm được.
"Lựa chọn cuối cùng của mấy đứa cũng rất tốt.
Ông nội của Lý Minh Đường cũng được coi là đức cao vọng trọng.
Mấy năm qua, vì một số việc mà vẫn nợ ân tình với nhà bên đó, nên giờ nể mặt cậu ta, cũng coi như cần thiết".
Khi Hoắc Chấn Châu biết được Lý Thần không để Lý Minh Đường chó cùng rứt giậu mà chọn một trăm triệu nhân dân tệ để giải quyết, ông ấy đã hết lời khen ngợi.
"Đương nhiên, đối với Lý Thần cháu, cháu không cần báo đáp ân huệ của nhà họ Hoắc, nhưng sau này vẫn phải tạo dựng được chỗ đứng ở thành phố Hồng Kông.
Thành phố Hồng Kông khác với những nơi khác.
Rất coi trọng quan hệ giữa người với người.
Nếu đắc tội với nhà họ Lý, sẽ gây bất lợi cho sự phát triển sau này".
Lý Thần thờ ơ nói: "Cháu không nghĩ đến điều đó nhiều như vậy.
Sự tôn trọng là dựa trên việc mình làm ra, chứ không phải của bố thí của người khác".
"Cho nên thái độ của nhà họ Lý thật ra cũng không ảnh hưởng gì lớn đến cháu.
Cháu chỉ cảm thấy việc có được một trăm triệu kia rõ ràng là có lợi hơn là quỳ thôi".
Hoắc Chấn Châu cười nói: "Được, được lắm, chú dường như không cảm nhận được sự kiêu ngạo của người trẻ tuổi trong cháu, đặc biệt là một thanh niên thành đạt, phần lớn đều là cậy tài khinh người, nhưng cháu thì khác.
Khi nói chuyện với cháu, chú luôn có cảm giác như đang nói chuyện với đồng nghiệp vậy".
“Là chú Hoắc nâng đỡ, nể mặt cháu thôi ạ”, Lý Thần cười.
“Chú Hoắc, cháu mời chú một ly”, Lý Thần cười nâng ly.
“Haha, được”, Hoắc Chấn Châu cụng ly với Lý Thần, cười sảng khoái.
Nhìn Lý Thần và Hoắc Chấn Châu với vẻ mặt chán nản, Hoắc Hoàn Vũ trực tiếp ngắt lời họ.
"Bố, trước đó không phải nói về công ty giải trí, liên lạc cũng hòm hòm rồi mới nói bọn con đưa Lý Thần về sao?"
Hoắc Chấn Châu nghe xong liền gật đầu nói với Lý Thần: "Cháu cũng là may đấy, sau khi cháu đề cập với chú, chú đã phái người đi điều tra, phát hiện có hai công ty giải trí thực sự có ý định bán ra”.
"Theo yêu cầu của cháu, loại trừ một số công ty mới thành lập, sau đó loại trừ một số công ty có yêu cầu cao.
Cuối cùng, chú đã chọn giúp cháu một công ty".
"Công ty này là công ty phân phối phim top 5 khi các bộ phim điện ảnh về Thành phố Hồng Kông trở nên phổ biến ở châu Á vào những năm 1990".
Lý Thần hơi nhướng mày nói: "Chú Hoắc có phải đang nói về công ty điện ảnh Hoan Ngu không?"
Lần này, Hoắc Chấn Châu thực sự kinh ngạc.
"Làm sao cháu biết? Tin tức công ty điện ảnh Hoan Ngu sắp bán ra bây giờ, ngoài chú ra, không có đến năm người ở Hông Kồng biết đâu.
Lần này, cháu không thể đoán ra từ một tờ tạp chí, đúng không?"
Lý Thần cười nói: "Đương nhiên là không rồi, nhưng chú Hoắc, trước đây chú nói công ty này từng nằm trong top 5 công ty điện ảnh hàng đầu Hông Kồng, vậy thì mục tiêu giảm xuống chỉ còn năm công ty".
"Công ty điện ảnh Hoàn Á, EEG và National Star Movies đều không phải".
(EEG: là một công ty biểu diễn nghệ thuật và giải trí trực thuộc Tập đoàn Emperor)
"Có sự hỗ trợ của các đại gia Hồng Kông đằng sau công ty Hoàn Á sẽ không thiếu tiền".
"EEG là một tập đoàn lớn, ngành công nghiệp cốt lõi của nó là giải trí, vì vậy không thể xem xét việc bán tài sản của ngành giải trí được"..