Đăng vào: 1 năm trước
Lý Minh Đường nắm chặt tay, nhìn chằm chằm Lý Thần, không thèm để ý đến lời nói của Hoắc Hoàn Vũ.
Chỉ là nội tâm của anh ta đã chìm xuống tận đáy rồi.
Nếu một mình Hoắc Hoàn Vũ nói ra điều này, có thể không đại diện cho nhà họ Hoắc có ý gì, nhưng Hoắc An Lan cũng không phản đối, hiển nhiên nhà họ Hoắc sẽ hoàn toàn ủng hộ Lý Thần.
Khả năng này khiến Lý Minh Đường rất bất an.
“Lý Thần, đổi cách khác đi, bồi thường gì cũng được”, lời nói của Lý Minh Đường mang hàm ý cầu xin lòng thương xót.
Dù sao thì anh ta cũng định vượt qua cửa ải này trước, sau đó trả thù sau.
Thằng nhãi quê mùa trước mặt này, tạm thời cứ để hắn tự cao tự đại đi, chỉ cần mình nắm bắt được cơ hội, sẽ lấy được mạng của hắn!
“Đổi cái khác cũng được”, khóe miệng Lý Thần cong lên một vòng cung khiến cho người ta phải kinh hãi, nói.
Lý Minh Đường nghe thấy vậy như nhặt được vàng, trong lòng cười như được mùa, quả nhiên Lý Thần sợ rồi, không dám đắc tội với anh ta.
Trong mắt cũng hiện lên một chút khinh thường, Lý Minh Đường nói: "Nói đi, bao nhiêu".
Nhà quê cũng chỉ là nhà quê thôi, hiểu biết ít, vài đồng bạc là có thể giải quyết được rồi.
Xem ra hôm nay, chẳng qua là hắn may mắn mà thôi.
Lý Minh Đường trong lòng nghĩ.
"Quỳ xuống".
Khi hai chữ này truyền đến, Lý Minh Đường còn tưởng rằng mình đã nghe nhầm.
Ngay cả Hoắc Hoàn Vũ cùng Hoắc An Lan cũng đều trợn tròn mắt.
Quỳ xuống!?
Lý Thần bắt Lý Minh Đường quỳ xuống!?
Đối mặt với Lý Minh Đường đang trợn tròn mắt không tin, nụ cười trên khóe miệng Lý Thần càng lộ rõ: "Sao, anh không nghe rõ sao? Tôi bảo anh quỳ xuống".
Lý Minh Đường như từ thiên đường rơi xuống địa ngục, gầm lên: "Đừng mơ!"
Lý Thần lạnh lùng nói: "Được, có khí chất đấy, thế thì bò ra ngoài đi".
"Từ đây bò ra, còn bò một vòng trước mắt bao người hay là ở đây quỳ xuống trước mặt tôi, anh chọn đi".
Lý Thần ngồi ở trên sô pha, dùng ánh mắt cợt nhả nhìn Lý Minh Đường, nhẹ giọng nói: "Mau quyết định đi, tôi không có nhiều kiên nhẫn đâu".
Lý Minh Đường nghiến răng, thân thể nhẹ run lên, bàn tay nắm thành nắm đấm, gân xanh nổi lên cuồn cuộn.
Rõ ràng tâm trạng của Lý Minh Đường lúc này vô cùng căng.
Hoắc Hoàn Vũ thậm chí không dám thở mạnh.
Nói thẳng ra, hôm nay anh ta cuối cùng cũng đã được thấy cái gọi là ngông cuồng là như nào rồi.
Sự ngông cuồng của bản thân anh ta chả khác nào trò chơi con nít.
Ví dụ như đối mặt với Lý Minh Đường, Hoắc Hoàn Vũ không sợ nhưng anh ta cũng có chừng mực.
Anh ta thật sự không dám bắt Lý Minh Đường quỳ xuống trước mặt mình.
Nhưng bây giờ, Lý Thần lại làm thế.
Hoắc Hoàn Vũ đột nhiên cảm thấy những việc mình làm trước đây thật sự quá ngây thơ và nhàm chán.
Vô vị chán ngắt.
Làm người nên giống như Lý Thần chứ.
Ra vẻ rõ là oai phong lẫm liệt, giẫm lên nhà có thế lực ghê gớm nhất.
"Lý Thần".
Hoắc An Lan bước đến bên cạnh Lý Thần nói nhỏ: "Ông nội anh ta có quan hệ cũ với ông nội tôi từ thuở xưa, hơn nữa anh ta cũng là con ông cháu cha, hay là thôi cho qua đi?"
Lý Thần nhìn Hoắc An Lan, cau mày nói: "Cô đang xin thay cho hắn đấy à?"
Hoắc An Lan bất đắc dĩ nói: "Bỏ đi! Dù sao quan hệ giữa bốn đại gia tộc rất phức tạp.
Tương lai anh còn cần phát triển ở Hồng Kông.
Có một số việc không thể làm quá".
Lý Thần cau mày không nói gì.
Nhưng thật ra, trong lòng Lý Thần đang khen Hoắc An Lan.
Lý Minh Đường có quỳ gối hay không, theo quan điểm của Lý Thần, hoàn toàn không quan trọng.
Anh ta không quỳ, Lý Thần cũng chả mất gì.
Ngược lại, chỉ những lợi ích thiết thực nhất mới là thực tế.
Những lời của Hoắc An Lan đã gỡ rối cho tình hình.
"Đúng! An Lan nói đúng!", Lý Minh Đường thấy mọi chuyện đã có chiều hướng tốt hơn, cũng không quan tâm đến sự oán hận của mình đối với Lý Thần, vội vàng nói: "Mười triệu! Tôi sẵn sàng trả mười triệu! Chuyện này bỏ qua đi!".