Chương 90: Pha chế rượu và khiêu chiến (Thượng)

Tửu Thần (Âm Dương Miện)

Đăng vào: 12 tháng trước

.


Một tay cầm chắc bình pha chế rượu, ánh mắt Cơ Động thế nhưng lại hoàn toàn tập trung trên người Liệt Diễm, cũng không có nhìn xuống bình pha chế, tay phải của hắn cứ như vậy mà bắt đầu lay động.
Lần pha chế này, hắn hoàn toàn khác hẳn các lần pha chế rượu trước đây, trước kia khi hắn pha chế rượu, trong lòng hắn ngoài rượu ra căn bản không có thứ gì có thể lọt vào, thế nhưng lần này, bất luận là trong ánh mắt hay trong lòng hắn, cũng chỉ có mình Liệt Diễm mà thôi. Tay phải đang không ngừng lay động, hoàn toàn là điều chế theo bản năng mà thôi. Thế nhưng tại thời điểm này, tình cảm trong nội tâm hắn lại đạt đến một trình độ trước giờ chưa từng có.
Trong bình pha chế rượu bằng thủy tinh trong suốt, chất rượu dần dần trộn lẫn vào nhau, biến thành màu đỏ tươi. Bình pha chế rượu không ngừng lay động trong không trung, phát ra quang mang sáng trắng huyễn lệ, tạo thành vô số đường cong hư ảnh đầy màu sắc. Phất Thụy thấy Cơ Động bắt đầu pha chế rượu, cũng không khỏi quay đầu lại nhìn. Khi hắn phát hiện Cơ Động chỉ dùng có một tay để pha chế, trong lòng có chút thất vọng. Nhưng mà, rất nhanh, ánh mắt hắn đã ngưng đọng lại, nhịn không được phải thốt lên:
- Như vậy cũng được sao?
Màu đỏ do dịch rượu giữa không trung bắt đầu ngưng tụ lại thành hình. Tuy rằng chỉ dùng có một tay, nhưng động tác của Cơ Động cũng càng lúc càng trở nên nhanh hơn, mọi người chung quanh chỉ có thể nhìn thấy màu đỏ tươi của bình pha chế rượu chứ không thể nhìn thấy được cánh tay của Cơ Động nữa.
Đột nhiên, ánh mắt Cơ Động chợt sáng lên, động tác trên tay hắn cũng chợt trở nên nhanh hơn gấp đôi. Quang mang màu đỏ trong suốt giữa không trung không ngờ lại ngưng tụ thành hình. Cũng không phải hình thành một mặt trời mê hoặc lòng người, mà lúc này đây, màu đỏ trong suốt lại ngưng tụ thành hình trái tim màu đỏ thẫm. Dưới sự chiếu rọi của mấy ngọn đèn Lưu Ly Cung, trái tim màu đỏ thâm kia ngưng tụ lại trên đỉnh đầu của Cơ Động, không ngừng co rút, phóng to ra, giống như là trái tim thật sự đang đập mạnh mẽ vậy.
Bình bịch, bình bịch, bình bịch… Thanh âm trái tim đang đập thật sự xuất hiện, cùng với mỗi một lần trái tim lóe lên, co rút và phóng to. Thanh âm trái tim đập nhanh vang lên khắp cả lễ đường. Những người đang khiêu vũ giữa sân nhảy lúc này đã hoàn toàn ngừng lại, ngẩng đầu nhìn về phía đỉnh đầu Cơ Động. Lam Bảo Nhi lúc này đã dùng tay che lấy miệng mình. Trong lòng nàng ta chỉ còn một suy nghĩ duy nhất, nếu mà trái tim này có thể vì mình mà đập mạnh, nàng đã vô cùng thỏa mãn rồi.
Bất quá, cũng chỉ có Lam Bảo Nhi và Cơ Dạ Thương đang đứng bên cạnh mới có thể nhìn ra, thanh âm của trái tim đang nhảy kia, chính là do Cơ Động dùng mũi chân điểm nhẹ vào vách gỗ của quầy rượu mà sinh ra. Nhưng mà, thanh âm kia vang lên hết sức hài hòa với tần suất co đập của trái tim bên trên. Cái này đúng như lời Cơ Động nói vậy, đây là ly rượu mà hắn chưa từng điều chế qua, mà ngay cả thủ pháp này hắn cũng là vừa mới nghĩ ra mà thôi. Thủ pháp này nếu so sánh với thủ pháp Nghệ Xạ Cửu Nhật hay Cửu Thiên Huyền Nữ giáng trần thì còn xa mới bằng. Thế nhưng về mặt ý nghĩa thì nó lại vượt xa hai thủ pháp kia.
Hai mắt Liệt Diễm lúc này đã trở nên sáng rọi như ánh trăng, vẻ mặt vẫn nhu hòa mỉm cười. Tay nàng cũng theo bản năng nắm chặt tay của Cơ Động.
Đúng lúc này, đột nhiên một đạo quang mang màu vàng nâu lặng lẽ bay tới, xuyên thẳng qua trái tim màu đỏ tươi trên đỉnh đầu của Cơ Động. Một tiếng vỡ giòn tan vang lên, trái tim kia lập tức vỡ tan, dịch rượu màu đỏ tươi đổ ào xuống, mang theo băng khối do Lam Bảo Nhi ngưng tụ, đổ đầy lên đầu, lên mặt Cơ Động.
Tất cả mọi người ở đây nhất thời đều ngẩn ngơ, không hẹn mà cùng quay lại, ánh mắt hướng về phía luồng quang mang màu vàng nâu kia phóng tới, kịp thời nhìn thấy Cơ Dật Phong đang chậm rãi hạ tay xuống.
Gương mặt vốn anh tuấn của Cơ Dật Phong lúc này thoáng có chút vặn vẹo, ánh mắt tràn ngập quang mang ghen tị, oán giận, đủ lại cảm xúc.
Lúc Dạ Tâm bỏ đi, cả người hắn đã ngây dại ra đứng đó. Lúc Cơ Động pha chế rượu, hắn cũng bị hấp dẫn, nhìn lại, Nhìn thấy Liệt Diễm, đẹp hơn không biết bao nhiêu lần so với Dạ Tâm, lúc này đang mỉm cười với Cơ Động. Hắn nhớ lại chuyện lúc nãy giữa mình và Dạ Tâm, sự ghen tị trong tâm trí hắn nhất thời bốc lên đến đỉnh điểm, rốt cuộc nhịn không được, ra tay phá hủy một màn hoàn mỹ trước mắt kia. Luồng hoàng quang khi nãy đúng là do hắn phát ra.
- Khốn kiếp.
Phất Thụy giận dữ quát lớn một tiến, bước tới một bước, đã vọt thẳng tới chỗ của Cơ Dật Phong.

Ngay thời khắc này, trong ánh mắt của tất cả các đệ tử Âm Dương Học Đường đều toát ra vẻ tức giận cùng với luyến tiếc. Cho dù là những người bình thường có giao tình khá tốt với Cơ Dật Phong cũng không ngoại lệ. Thủ pháp pha chế rượu của Cơ Động, trong mắt bọn họ cũng hoàn mỹ giống như Liệt Diễm vậy, tận mắt chứng kiến sự hoàn mỹ này lại bị kẻ khác phá tan, bọn họ làm sao lại không căm phẫn cơ chứ? Huống chi, cái này là Cơ Động pha chế rượu cho Liệt Diễm, cũng không đụng chạm hay có quan hệ gì tới Cơ Dật Phong cả.
Một bức tường đá thật lớn đột nhiên xuất hiện, hoàn toàn ngăn cách Cơ Dật Phong và Phất Thụy. Thanh âm lạnh như băng của Cơ Dật Phong vang lên:
- Phất Thụy, ngươi đừng quên, Học viện không cấm khiêu chiến, nhưng lại cấm tiến hành thi đấu riêng. Ngươi dám đụng đến ta, đừng nói là ngươi chịu không nổi, cho dù là Chúc Dung Đổng sự có muốn bênh vực ngươi cũng không nổi đâu. Ta chẳng qua chỉ phá vỡ một bình pha chế rượu mà thôi.
Oanh… Bức tường đá dày hơn một thước kia trước mặt Lôi Đế Phất Thụy chẳng khác nào một mảnh giấy vậy, ầm ầm vỡ tan:
- Ta mặc kệ cái gì mà nội quy học viện, Cơ Dật Phong, ta chướng mắt ngươi lâu lắm rồi. Đừng tưởng rằng ngươi là cháu nội đích tôn của Đương kim Trung Thổ Đế Quốc Hoàng Đế là ta không dám làm gì ngươi. Cùng lắm là ta xử lý ngươi xong sẽ thoát ly Thiên Can Học Viện.
Trong không gian rộng lớn, Lôi lực khủng bố điên cuồng ngưng tụ, toàn bộ các ngọn đèn Lưu Ly Cung đều đã bắt đầu lóe lên. Mặc dù bản thân nó không phải là do lôi điện đốt sáng, thế nhưng dưới sự ảnh hưởng của ma lực Lôi nguyên tố cuồng bạo, không ngờ bọn chúng cũng sinh ra tình trạng ma lực không ổn định.
- Sư huynh, dừng tay lại.
Đúng lúc này, một thanh âm trầm thấp mà lạnh như băng, tựa như thanh âm phát ra từ địa ngục đột nhiên vang lên.
Phất Thụy lúc này đã phóng xuất ra Dương Miện Lôi Thuộc tính sáu quan của mình, thế nhưng nghe được thanh âm này, hắn cũng dừng lại động tác của mình. Ánh mắt của Phất Thụy cùng với Cơ Dật Phong đồng thời quay lại nhìn về phía nơi phát ra thanh âm kia.
Đầu, mặt dính đầy rượu màu đỏ tươi, Cơ Động nhìn qua hết sức chật vật. Lúc này hắn đã buông tay Liệt Diễm ra, bởi vì hắn sợ rượu trên người mình đổ xuống sẽ làm dơ tay của Liệt Diễm.
Nếu nói khi pha chế rượu, ánh mắt của hắn là nóng bỏng như lửa, như vậy, hiện tại lúc này, ánh mắt hắn giống như là khối băng vĩnh cửu từ thời thượng cổ vậy, tràn ngập hàn ý vô tận.
- Tiểu Cơ Động…
Liệt Diễm nhẹ nhàng kêu hắn một tiếng.
Cơ Động quay đầu lại, miễn cưỡng nở một nụ cười với Liệt Diễm, ra vẻ không có việc gì. Sau đó hắn kiên quyết, dứt khoát xoay người, sãi bước hướng về phía Cơ Dật Phong.
Liệt Diễm thoáng ngẩn người một chút. Những chuyện phát sinh tối nay, hết thảy nàng cũng không có ngờ tới. Nàng không thể tin nổi, chính mình lại làm cho Cơ Động kích động đến như vậy, càng không thể nào ngờ được, chính mình cùng hắn tham gia vũ hội, lại làm cho lòng mình hưng phấn đến như vậy, cũng không nghĩ ra Cơ Động sẽ bày ra thủ pháp pha chế rượu như thế.
Lúc mà Cơ Động dứt khoát, kiên quyết xoay người bước về phía Cơ Dật Phong, Liệt Diễm phát hiện ra, chính mình tựa hồ càng ngày càng không khống chế Cơ Động được nữa. Từ sau chuyện của Chu Tước, Cơ Động tựa hồ như không còn nghe lời nàng như đệ tử nghe lời sư phụ nữa. Nhưng mà, càng như thế, nàng lại càng dễ dàng bị sự bá đạo của Cơ Động thu hút nhiều hơn.