Đăng vào: 12 tháng trước
Màu đỏ trong không trung đột nhiên giống như thủy triều rất nhanh rút đi. Lôi Đế Phất Thụy chăm chú nhìn lại, chỉ thấy sau lưng Chu Tước, một trong Thập Đại Thiên Can Thần Thú không phải chính là Tiểu sư đệ Cơ Động của mình sao? Lúc này tuy rằng nguy cơ đã biến mất, thế nhưng hắn vẫn không khỏi trợn mắt há mồm nhìn. Cố gắng thu liễm ánh mắt lại, hắn vẫn như trước không thể nào tin được những chuyện xảy ra trước mắt mình. Chẳng lẽ tiểu sư đệ đã thu phục được Chu Tước làm tọa kỵ hay sao?
- Cơ Động!
Lam Bảo Nhi đã sớm từ trong hôn mê tỉnh lại, lúc này cũng đang ngồi trên lưng Tử Lôi Diệu Thiên Long, hưng phấn vẫy vẫy tay về phía Cơ Động.
Cái này gọi là nghé con không sợ hổ, Lam Bảo Nhi cũng không có nhận ra con trước mặt nàng chính là Bính Hỏa Thần Thú Chu Tước. Trong lòng nàng, Lôi Đế đã là chiến thần vô địch. Đối mặt với bất cứ địch nhân nào, có mặt hắn cũng không cần phải e ngại gì cả. Trên đường tiến vào khu trung tâm của Địa Linh Sơn, nàng đã nhìn thấy rất nhiều ma thú cường đại đã bị chẻ đôi dưới Lôi Đình Chiến Phủ của Lôi Đế.
Cơ Động cũng phất phất tay về phía Lam Bảo Nhi, đồng thời nói với Chu Tước:
- Là sư huynh của ta đến tìm ta. Con của ngươi cũng đã ấp nở thành công rồi, ta cũng nên đi thôi. Rất vui khi quen biết ngươi, ngươi là một người mẹ hết sức khả kính.
Thanh âm Chu Tước ôn nhu vang lên:
- Ngươi cũng là một nhân lại hết sức khả kính. Ta còn chưa kịp cảm tạ ngươi nữa.
Cơ Động mỉm cười:
- Ta không cần bất cứ cảm tạ gì cả, chỉ cần ngươi chiếu cố hài tử của ngươi tốt một chút là được rồi.
Chu Tước quay đầu nhìn về phía Cơ Động, tựa hồ như muốn khắc ghi thật sâu dung mạo của hắn trong trí nhớ vậy. Chín sợi Phượng Vỹ nhiều màu sắc chợt từ trong sơn động bay ra, dừng trước mặt Cơ Động.
- Tên của ngươi là Cơ Động phải không, ta sẽ luôn luôn nhớ kỹ. Không nên từ chối, chín sợi lông đuôi này ta tặng cho ngươi làm kỷ niệm. Bằng hữu, ta tin rằng một ngày nào đó chúng ta còn có thể gặp lại. Nếu chúng ta gặp nhau sớm hơn ba ngàn năm, lúc ta còn chưa có hài tử, ta nhất định sẽ lựa chọn ngươi làm đồng bọn ký kết khế ước. Bất quá ngươi kế thừa chính là hai Đại Quân Vương Chi Hỏa, cùng với thuộc tính của ta cũng không có hoàn toàn tương thích. Ta tin rằng, tương lai sau này ngươi nhất định sẽ có một tọa kỵ rất tốt. Hẹn gặp lại, bằng hữu, ngươi vĩnh viễn là bằng hữu của Chu Tước.
Lần này Cơ Động cũng không có cự tuyệt, đem chín sợi Phượng Vỹ thu vào trong Chu Tước thủ trạc của mình.
Một tầng hồng quang đậm đặc nâng đỡ thân thể hắn tung bay lên, hướng về phía Tử Lôi Diệu Thiên Long. Mãi cho đến lúc này, Tử Lôi Diệu Thiên Long vẫn còn gầm gừ bất an khe khẽ, nhìn luồng Bính Hỏa vờn quanh Thần Điểu, trong mắt biểu lộ vài phần tôn kính. Chu Tước hiển lộ uy nghiêm, tuy rằng chỉ trong một khoảng ngắn ngủi thôi, nhưng cũng đủ để uy hiếp đầu cự long cấp tám này rồi.
Cơ Động nhẹ nhàng rơi xuống, được Bính Hỏa Hồng Quang đưa đến trước mặt của Lôi Đế Phất Thụy, thanh âm du dương êm tai của Chu Tước lại vang lên:
- Ngươi đã là bằng hữu của Cơ Động, việc từ tiện xâm nhập lãnh địa của ta hôm nay coi như bỏ qua. Cơ Động, Địa Linh Sơn bất cứ lúc nào cũng hoan nghênh ngươi đến làm khách. Chỉ cần ngươi cầm theo sợi Phượng Vỹ của ta, sẽ không có bất cứ ma thú nào dám can đảm xâm phạm.
Cơ Động dừng lại trước người Lôi Đế, Phất Thụy vội vàng đón lấy hắn, để cho hắn ngồi xuống phía trước yên rồng, cùng một chỗ với Lam Bảo Nhi.
Cơ Động khẽ phất phất tay về phía Chu Tước, cao giọng nói:
- Ngươi mau trở về đi, Con ngươi còn đang chờ ngươi đó. Nó còn khá yếu ớt, cần ngươi bảo hộ nó.
Chu Tước gật gật đầu nhìn về phía Cơ Động, hóa thành một đạo lưu quang màu đỏ bay về phía Chu Tước huyệt động. Lúc nó bay đến cửa động, còn ngừng lại một chút, quay đầu nhìn nhìn về phía Cơ Động đang ngồi trên Tử Lôi Diệu Thiên Long, sau đó mới chui vào trong huyệt động biến mất không thấy.
Mãi đến khi Chu Tước hoàn toàn biến mất, Phất Thụy mới cảm thấy áp lực xung quanh thân thể mình biến mất. Tuy rằng hắn cũng không quá kinh sợ, đối mặt với bất cứ địch nhân nào cũng có dũng khí kháng cự. Thế nhưng nếu nói đối mặt với Chu Tước, một trong Thập Đại Thiên Can Thần Thú mà không có khẩn trương, tuyệt đối là không có khả năng.
- Tiểu sư đệ, xem ra ngươi đã gặp họa mà được phúc a!
Phất Thụy ha hả cười, mãi đến lúc này, hắn vẫn có chút không thể tin được những chuyện vừa mới xảy ra trước mắt.
Lam Bảo Nhi thì trực tiếp xoay người lại:
- Cơ Động, ngươi không sao chứ?
Cơ Động lắc lắc đầu:
- Sư huynh, chúng ta còn cần tiếp tục sơ khảo nữa không?
Phất Thụy ha ha cười:
- Còn tiếp tục cái quái gì nữa? Tuy rằng các ngươi tham gia thực chiến cũng không nhiều lắm. Nhưng so sánh với việc từng bước đi liệp sát ma thú còn tốt hơn rất nhiều. Huống chi, những gì các ngươi thu hoạch đã sớm vượt qua yêu cầu của sơ khảo rồi. Chúng ta rời khỏi nơi này trước rồi tính sau. Khu vực trung tâm của Địa Linh Sơn cũng không phải là nơi có thể nói chuyện được. Tiểu sư đệ, ngươi còn thiếu ta một lời giải thích đó.
Cơ Động sau khi trợ giúp được Chu Tước ấp trứng thành công, tâm tình lúc này cũng rất tốt, ha hả cười:
- Sư huynh yên tâm, bất luận là ngươi có thắc mắc gì, chờ đến khi chúng ta rời khỏi nơi này, ta sẽ nhất nhất nói hết cho ngươi biết.
Những chuyện khác không nói, chỉ riêng chuyện Phất Thụy biết khu vực trung tâm Địa Linh Sơn này hiểm nguy trùng trùng như vậy, mà vẫn không do dự xông vào cứu mình, chỉ một phần nhân tình này thôi, cũng đủ để Cơ Động quyết định không giấu diếm hắn gì nữa. Đương nhiên là ngoại trừ chuyện của Liệt Diễm ra.
Tay phải phóng ra một đạo điện quang, giống như là xé rách không gian vậy, Phất Thụy thu hồi thanh Lôi Đình Chiến Phủ của mình, hai tay phân biệt nắm bả vai của Cơ Động và Lam Bảo Nhi, chính mình rời khỏi yên rồng, đem hai người đặt lên phần cố định trên yên, vỗ nhẹ đóng khóa lại, sau đó mới ngồi lại phía sau bọn họ, thúc Tử Lôi Diệu Thiên Long bay đi.
Tử Lôi Diệu Thiên Long sớm đã không muốn ở lại địa phương tràn đầy áp lực như thế này, hai cánh rung lên một cái, nháy mắt tăng tốc, tựa như một đạo lôi điện kinh thiên vậy, phóng thẳng về phía xa xa.
Lại cùng với Lam Bảo Nhi ngồi một chỗ, Cơ Động rất tự nhiên ôm nhẹ lưng Lam Bảo Nhi. Lam Bảo Nhi lần này cũng không giống như lần trước, thân thể cứng ngắc, ngược lại còn chủ động dựa vào ngực Cơ Động nữa. Phất Thụy đã sớm đem quá trình chiến đấu của Cơ Động sau khi nàng té xỉu kể hết lại cho nàng nghe. Tuy rằng lần sơ khảo này chỉ ngắn ngủi có vài ngày, thế nhưng, cách nhìn của nàng về Cơ Động đã xảy ra biến hóa long trời lở đất rồi.
Rất nhanh, Tử Lôi Diệu Thiên Long đã mang theo bọn họ bay ra khỏi khu vực trung tâm của Địa Linh Sơn. Vẻ mặt Phất Thụy cũng đã trầm tĩnh lại, vỗ vỗ bả vai Cơ Động:
- Tiểu sư đệ, ta hiện tại muốn biết nhất, chính là hai loại cực hạn song hỏa kia của ngươi vì sao mà có?
Cơ Động mỉm cười nói:
- Nếu ta nói với ngươi là, đây là do trời sinh mà có, ngươi có tin không?
Phất Thụy gật gật đầu, cười nói:
- Đương nhiên ta tin. Ngoại trừ cách giải thích này ra, ta thật sự không nghĩ ra nguyên nhân nào khác nữa. Khó trách ngươi có thể dưới tình huống thể chất Âm Dương Cân Bằng lại có thể ngưng tụ được . Lần sơ khảo này, ngươi tuyệt đối là sáng tạo ra một truyền thuyết trong Thiên Can Học Viện, thậm chí là trong cả Âm Dương Học Đường của chúng ta nữa.
Cơ Động nói:
- Nếu so sánh với sư huynh, ta còn kém xa lắm.
Phất Thụy nói:
- Sự chênh lệch của chúng ta, chỉ là do giới hạn tuổi tác mà thôi. Ta tin rằng, đến khi ngươi bằng tuổi ta, nhất định sẽ mạnh hơn ta rất nhiều. Huống chi thực lực hiện tại của ta cũng không mạnh lắm. Vừa rồi là Bính Hỏa Thần Thú Chu Tước phải không? Ta luôn tự hào là thực lực không tệ, vậy mà khi đối mặt với Bính Hỏa Thần Thú, lại có cảm giác căn bản không thể chống lại. Khó trách sư phụ từng nhắc nhở ta, không được tùy tiện tiến vào khu vực trung tâm của Địa Linh Sơn. Hóa ra là trong đó có một con Thiên Can Thần Thú trấn giữ.