Chương 80: Mê Đệ

Trượt Băng Nghệ Thuật Càng Thích Hợp Để Tôi Tham Gia Thế Vận Hội

Đăng vào: 12 tháng trước

.



Trước trận đấu, kỳ thực trên sân băng trượt lại một lần tiết mục của mình để điều chỉnh trạng thái trước khi thi đấu mà thôi, bài thi ngắn của Trương Giác từ trước đến giờ đều không khiến người khác bận tâm, ngay cả những người hâm mộ trượt băng cũng cảm thấy cá sấu nhỏ chưa bao giờ lật xe trong bài thi ngắn được.

Ạch, tuy rằng trước đó cũng phải sấp mặt mấy lần, nhưng không ảnh hưởng đến việc Trương Giác xuất chiến và sức mạnh để cậu đứng trên bục lĩnh thưởng.

Mà sau khi thăng tổ sẽ có một chút thay đổi, ví dụ như thời gian trượt băng tự do kéo dài lên bốn phút rưỡi (±10 giây), lượt nhảy cũng tăng từ bảy lượt lên tám lượt, cũng chính là năm lượt nhảy đơn, hai lượt nhảy liên tục hai cái, một lượt nhảy liên tục ba cái, tổng cộng 12 cú nhảy.

Việc tăng thời gian thi đấu và động tác kỹ thuật cũng là một trong những nguyên nhân khiến nhiều vận động viên trẻ không kịp thích nghi khi thăng tổ, thể lực của bọn họ không theo kịp.

Trương Giác không không có vấn đề gì về thể lực nhưng mà cậu rất hay dạo chơi, phải làm nhiều động tác hơn đồng nghĩa với việc không còn nhiều chỗ để dạo chơi, mặc dù cậu không có dạo chơi nhiều tại cúp mùa thu nhưng cuối cùng vẫn là lật xe, để cho nhóm huấn luyện viên phải rất lo lắng.

Cũng may trạng thái của Trương Giác đã được cải thiện ổn định một vài lần và mỗi một lần càng tốt hơn, hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi sự căng thẳng trước trận đấu và kiểm tra thuốc.

Khi Trương Giác đang tập luyện, McQueen tán gẫu với David cũng thi đấu trong nhóm cuối cùng: "Trạng thái của Trương vẫn luôn rất tốt, đặc biệt là lúc biểu diễn lực cuốn hút rất mạnh cho nên có một số anti-fan, cậu hiểu chứ, chính là cái đám người có đầu óc đen tối kia luôn nghi ngờ cậu nhóc đã uống chất kích thích để cho dễ xúc động đó.

"
David à một tiếng: "Nhưng cậu ấy trượt《 Adiós Nonino 》là kiểu ưu thương mà, những ca khúc không có cảm xúc mãnh liệt cũng rất tốt, hơn nữa nếu cậu ấy uống thuốc thì sẽ không biểu hiện được như thế ra bên ngoài.

"
Trên người Trương Giác hoàn toàn không hề có chút phấn khởi nào sau khi uống thuốc, trên thực tế thì không cần phải vào lúc tranh tay, cậu nhóc này chỉ cần không mở miệng ra thì sẽ biến thành một thiên sứ yên lặng rời xa thế tục.

Hơn nữa cậu cũng chẳng phình ra chút nào, nếu như dùng thuốc thì nhìn sơ quá là có thể thấy được cơ bắp, tuy rằng có thể nhìn thấy những đường bắp thịt trơn tru mà vận động viên nên có nhưng đường nét khuôn mặt thì nhu hòa tinh xảo, thậm chí đẹp đẽ đến mức nữ tính, mãi đến tận 15 tuổi cũng còn chưa phát triển lên.

Nếu đứa nhỏ như vậy mà dùng thuốc thì mấy cô gái trong đội thể dục dụng cụ Bắc Mỹ dùng thuốc mà nhìn như đàn ông còn xấu hổ hơn khi nhìn người ta, à, quên mất, cả đội người ta đều bị hen suyễn và bệnh tim, sau khi giao báo cáo thì đều là người dùng thuốc hợp pháp.

McQueen nhún vai: "Cho nên á, đứa nhỏ này quá là xinh đẹp, đám người kia liền mắng cậu nhóc là lady boy, cậu nhóc trượt tốt thì nghi ngờ là uống thuốc, nhưng trên thực tế những loại thuốc đó có thể gây ra những thay đổi về ngoại hình, nó có ảnh hưởng đặc biệt lớn đến những đứa trẻ có thân hình lớn.

"
Chỉ cần nhìn vào sự yêu thương của Handsome Baby Trương trong truyền thuyết kia đối với Trương Giác là biết hắn tuyệt đối sẽ không bao giờ để Trương Giác uống thuốc.

Cho nên nhìn theo cách này, trạng thái tốt của Trương Giác hoàn toàn là do bản chất tâm lý quá tốt của vận động viên.

Kết thúc tập luyện, nhóm vận động viên đi ăn cơm trưa rồi đi nghỉ trưa, bốn giờ chiều, nội dung trượt băng tự do đơn nam chính thức bắt đầu.

Trương Giác bên trong mặc trang phục thi đấu, bên ngoài mặc áo khoác, dựa vào tường một chân bẻ lên trên đỉnh đầu, một chân đứng, Trương Tuấn Bảo đỡ eo cho cậu.

"Có thể duỗi thẳng chân thêm một chút nữa không?"
"Có thể, nhưng mà hơi đau đau.

"
Trương Giác cố gắng duỗi thẳng hoàn toàn chân đã nâng lên, độ mở của hai chân đã lên đến 180 độ, Thẩm Lưu dò hỏi: "Mức độ đau có tăng hơn lúc trước không?"
"Không có.

"
Thẩm Lưu gật đầu, ghi lại trong sổ ghi chú của mình: "Có thể, nói chung khi chúng ta lớn lên thì tính linh hoạt sẽ suy giảm, mà nhà chúng ta vẫn chưa bắt đầu suy giảm.

"
Thực ra ngay cả khi Thẩm Lưu không hỏi thì Trương Giác cũng biết tính dẻo dai của mình không hề suy giảm.

Dù sao cậu cũng là một người đàn ông hiếm thấy khi 24 tuổi rồi vẫn có thể bẻ chân qua đỉnh đầu, đây cũng là do một phần gen tốt của nữ sĩ Trương Thanh Yến.

Nữ sĩ Trương trời sinh cũng thuộc tuýp người linh hoạt mềm mại, tháng trước còn đi đăng ký một lớp yoga, có thể thực hiện động tác xoạc chân mà không cần luyện tập nhiều, phải biết nữ sĩ Trương năm nay 36 tuổi.

Hơn nữa trong trí nhớ của Trương Giác, đại khái là lúc cậu còn học tiểu học, nữ sĩ Trương từng gặp phải gặp phải một tên cướp chạy xe máy giật ví còn phóng quá tốc độ, dựa vào thần kinh và sức mạnh phản xa mạnh mẽ của mình, cô đã vươn tay giật mạnh cổ của tên cướp đang chạy xe, khiến cho vừa người vừa xe cùng nhau té nhào.

Dựa theo lời giải thích của Trương Tuấn Bảo, Trương Thanh Yến là một thiên tài thể thao với sự dẻo dai, sức mạnh và phản ứng, tố chất thân thể tốt đến mức có thể giáp lá cà với những vận động viên da đen, điều làm cho người ta hâm mộ nhất chính là rõ ràng cô không luyện tập nhiều, nhưng kể từ khi Trương Tuấn Bảo bắt đầu có ký ức, chị của hắn chưa một lần sinh bệnh, ngay cả bệnh viêm mũi thường xuyên của Trương Giác cũng chưa từng bị, thậm chí ngay cả cảm giác cảm lạnh và sốt là như thế nào cũng không biết.

Kết quả là với nền tảng tốt như vậy mà nữ sĩ Trương lại ghét bỏ làm vận động viên vì phải bị hạn chế ăn uống, vì vậy chạy đi học kế toán và làm khá tốt.

Cô là một sinh viên đại học những năm 1990, nếu không phải muốn rời khỏi nổi thương tâm sau khi ly hôn thì cô đã có một công việc rất tốt được nhà trường giới thiệu, nhưng nữ sĩ Trương cũng không từ bỏ nỗ lực, năm ngoài cô thi vào đại học và đậu kỳ thi CPA, năm nay đã thành công trúng tuyển thạc sĩ, nói tiếng Anh tốt hơn Trương Giác nhiều.

Trong mắt Trương Giác, mẹ cậu vẫn luôn là một người phụ nữ sáng lấp lánh, luôn nỗ lực tiến về phía trước, trong mắt Trương Tuấn Bảo, tài năng thể chất của Trương Giác chỉ chiếm 50% thiên phú của mẹ cậu, tính dẻo dai rất mạnh nhưng không kế thừa được sức mạnh vượt trội của mẹ mình.

Nhưng cho dù như vậy thì thiên phú của cậu cũng thuộc hàng xuất sắc nhất thế hệ mới trong mắt nhiều vận động viên hàng đầu như McQueen.

Trương Giác hoạt động tiếp một phen rồi dừng vận động lại, ngoan ngoãn ngồi trên ghế, ngẩng đầu lên để cho ông cậu tùy ý giày vò khuôn mặt cậu.

Theo sự trôi qua của thời gian, lớp trang điểm đã trở nên hoàn thiện hơn, những người qua đường ngừng lại ngắm khuôn mặt của Trương Giác cũng càng ngày càng lâu hơn, David đứng bên cạnh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của cậu bạn nhỏ hồi lâu, lắc đầu một cái rồi quay sang nhìn McQueen lại phát hiện nhất ca người Ý lại đang ngồi trong góc nhắm mắt lại, trong miệng lẩm ba lẩm bẩm gì đó.

Hắn kinh ngạc một chút: "Thật không tin nổi, đứa nhỏ mới thăng tổ kia mà đã làm khơi dậy cảm giác nguy hiểm của McQueen sao?"
Đây vốn là thuộc sở hữu độc quyền của đám người Vasily, Sergei, Martin và các vận động viên hàng đầu đến từ Vancouver, ngay cả Thái tử Nga Ilya cũng không khiến McQueen căng thẳng.

Không, phải nói rằng thực ra bây giờ ai cũng đang lo lắng, kể cả bản thân David cũng như thế.

Hắn hít một hơi thật sau, quấn chặt băng quanh cổ tay, sửa sang lại trang phục thi đấu lần cuối rồi bước lên sân băng.

Tiết mục trượt băng tự do của David là《 Bài ca con thuyền tháng sáu 》của Tchaikovsky, đây rõ ràng là một giai điệu tao nhã, nhưng lại được hắn trượt ra thành cảm giác nguy hiểm và thần bí.

Giống như đang thám hiểm trong hang động đá vôi, con người luôn có những nổi sợ hãi không thể kiểm soát được khi đối mặt với bóng tối, nhưng cũng có niềm vui bất ngờ trong nhưng chuyến phiêu lưu, chẳng hạn như những chủng vật mới thường gặp trong hệ sinh thái hang động mong manh.

《 Bài ca con thuyền tháng sáu 》này được hắn chuyển thể thành một bài thơ phiêu lưu theo phong cách Gothic, làm cho người xem cảm thấy mới mẻ và vô cùng khác biệt.

Thế hệ người hâm mộ trượt băng sau này từng đánh giá —— Phong cách cá nhân của David Bisulei vô cùng đặc biệt, chỉ có bản thân hắn mới có thể trượt ra được mùi vì đó trong tiết mục của mình, bởi vì trừ hắn ra, không có người nào có được phong cách sống như thế.

Hắn là một vị tuyển thủ không có cách nào mô phỏng được!
Quan trọng nhất là, vị tuyển thủ này ngoại trừ mùa giải mới thăng lên tổ kia, lúc sau vẫn luôn bị bị vỡ nhảy bốn vòng, thành tích không lên nổi nhưng lại không cam lòng mà rời khỏi hạng mục này, cũng chính là lâm trạng thái "Hội chứng năm thứ hai" mà người hâm mộ trượt băng vẫn thường nói.

Nhưng mà từ đầu mùa giải này, cú nhảy 4T trong tranh tài của David vẫn luôn thành công, bất kể chất lượng cú nhảy ra sao thì hắn đều tiếp băng, GOE đều là ở mức khả quan!

Helena sờ cằm: "Chà, xem ra cậu ấy đã thoát khỏi tình trạng khó khăn, có thể trước mùa giải Sochi làm được điều này, cậu đã tập luyện rất nỗ lực.

"
Mà sau lượt David, chính là nhất ca người Ý McQueen.

Trương Giác ngừng nhảy dây và đứng trong khu vực chờ lên sân khấu, chăm chú nhìn nhất cử nhất động của McQueen, giống như một con cá sấu ẩn nấp trên sông nhìn chằm chằm vào con mồi.

McQueen quay đầu lại liếc cậu một cái, ném một nụ hôn gió, cũng không biết đó là thân thiện hay là đang khiêu khích.

Nhưng Thẩm Lưu nhìn thấy hàng động này của McQueen thì lại bật cười: "Thi đấu với đàn em mà còn nghiêm túc như vậy.

"
Bọn họ nói nghiêm túc rốt cuộc là có ý gì, Trương Giác không thể ngộ ra được cái tầng thâm ý này, bởi vì trước đây cậu ít xem McQueen thi đấu tại hiện trường, nhưng khi những giai điệu cổ điển trong《 Turandot 》vang lên, khí chất của McQueen đã thay đổi.

Vị vận động viên số một thế giới đời trước đã thể hiện thực lực của mình trước mặt Trương Giác.

《 Turandot 》là một trong những tác phẩm có tầm ảnh hưởng lớn nhất của nhà soạn nhạc người Ý Puccini, kể về cau chuyện tình yêu của công chúa Turandot của triều đại nhà Nguyên và hoàng tử Calaf bị lưu vong Tatar, tất nhiên đó chỉ là câu chuyện tưởng tượng của phương Đông và phương Tây, nhưng nó vẫn thuộc về bản nhạc mà nhiều vận động viên trượt băng nghệ thậut phương Đông lựa chọn.

Ví dụ như ông cậu hồi còn trẻ cũng từng trượt《 Turandot 》.

Trương Giác vốn tưởng rằng với phong cách của McQueen thì tiết mục này do hắn trượt phải là những lời yêu thương trìu mến nhất của hoàng tử Calaf dành cho Turandot.

Nhưng sự thật không phải là như vậy.

Thời lượng trượt băng tự do chỉ có bốn phút rưỡi, âm nhạc trong tiết mục đương nhiên sẽ được chỉnh sửa biên tập và không thể hoàn chỉnh như một vở opera, nhưng phần âm nhạc mà McQueen cắt vào trong tiết mục là tiết tấu chắt chẽ nhất của《 Turandot 》, thoạt nhìn còn mạo hiểm và kích thích.

"Cảm thấy thế nào? Kỹ thuật của cậu ấy vô cùng thành thục, chất lượng vô cùng tốt, quan trọng nhất chính là cậu ấy biết cách thể hiện sự quyến rũ và thần thái của một người đàn ông trưởng thành với khán giả.

"
Trương Giác quay đầu lại, nghiêng đầu mặt lộ vẻ không rõ: "Thần thái?"
Thẩm Lưu ngồi xổm xuống giảng dạy: "Phong cách biểu diễn của mỗi vận động viên đều khác nhau, em giống như một người theo chủ nghĩa trải nghiệm, chuyên về cảm thụ cảm xúc của âm nhạc, mà McQueen chính là một điển hình của phương pháp, cậu ta dùng tất cả các phương pháp để đắp nặn định hình bản thân gần nhất với nhân vật mà cậu ta muốn diễn dịch, em xem từng động tác và chi tiết nhỏ của cậu ấy đều là gấp rút phù hợp vớ tiết mục, đem chính bản thân mình biến thành Calaf như cậu ta tưởng tượng.

"
"Phong cách trình diễn của người Ý rất mềm mại, loại chi tiết về phương diện đắp nặn nhân vật này đáng để em học tập, những thứ khác thì em đừng học theo.

"
Thẩm Lưu ho khan một tiếng: "Ngươi em muốn lùa con gái khắp nơi về nhà như cậu ta, anh sợ mẹ em sẽ đập vỡ đầu của em đó.

"
Trương Giác lập tức bật cười ra tiếng, Trương Tuấn Bảo cốc cậu một cái: "Đừng có không coi là việc gì to tát, nếu như mà con ở bên ngoài học xấu, đừng nói con, ngay cả cậu và Thẩm Lưu cũng chạy không thoát, toàn bộ chúng ta đều phải vào bệnh viện một chuyến.

"
Màn trình diễn của McQueen thật sự rất đặc sắc, hơn nữa so với vẻ bề ngoài là một đứa trẻ như Trương Giác thì nhưng người hâm mộ trượt băng càng quan tâm đến vẻ ngoài nam tính trưởng thành của hắn hơn, cho nên những fan nữ đã hưởng ứng nhiệt liệt với màn trình diễn của hắn, Trương Giác rất có thể hiểu được, dù sao thì chỉ riêng McQueen đã đóng góp hơn 75% lượng khán giả có mặt ở phân trạm Mỹ, rất nhiều người hâm mộ trượt băng đã tới đây vì hắn.

Thế nhưng trong nửa sau của tiết mục, hắn vẫn là không hoàn thành được một cú nhảy liên tục 3A+2T.

Thẩm Lưu tiếc nuối thở dài: "Thằng nhóc này lại trượt ngã 3A, nếu không am hiểu thì trong tiết mục nhảy một cái 3A là được rồi, sao cứ bao nhiêu năm trôi qua rồi mà không rút ra bài học! Trời đất, sao mà ngay cả 3S cũng bị ngã? Cậu ta dạo chơi quá nhiều rồi hay sao?"
Trương Tiểu Ngọc cảm thấy bản thân mình không thể giải thích được ý nghĩa trong câu nói đo le lưỡi, lặng lẽ tránh sang một bên.

Cũng may việc ngã hai cú nhảy không ảnh hưởng nhiều đến sự cuồng nhiệt của người hâm mộ trượt băng, sau khi tiết mục kết thúc thì trên sân băng rơi xuống một trận mưa ho, nhiều đóa hoa được bọc nhựa ném sân băng, thế nhưng tất cả đều là hoa hướng dương.

Nghe đâu đây là loài hoa mà McQueen thích nhất, cho nên những người hâm mộ trượt băng của hắn dã mua tất cả hoa hướng dương từ các cửa hàng hoa xung quanh trước khi trận đấu bắt đầu.

Dương Chí Viễn ngồi xổm xuống, nặn nặn cẳng chân Trương Giác: "Tiểu Ngọc, tình trạng thân thể lần này của con rất tốt, một chút chấn thương cũng không có, ăn uống đầy đủ, đã đến lúc phải thể hiện cho thật tốt rồi, đối thủ của con đã kết thúc, chuẩn bị thi đấu thôi.

"
Trương Giác lưu loát cởi áo khoác ra, rùng mình một cái: "Có chút lạnh.

"
Trương Tuấn Bảo dắt đứa nhỏ đến lối vào sân băng: "Di chuyển một chút sẽ không lạnh nữa, hãy bung xõa đi, con xem màn trình diễn của McQueen đặc sắc như vậy, nếu màn trình diễn của con mà buồn tẻ thì người hâm mộ sẽ ngủ gà ngủ gật đó.

"
Tiểu thiếu niên được ông cậu thành thạo đẩy một cái, tiến đến trên mặt băng.

Lúc này những bó hoa trên sân băng đã được băng đồng dọn dẹp sạch sẽ, Trương Giác là người biểu diễn cuối cùng của trượt băng tự do đơn nam, ở trên sân băng trượt một vòng rồi mới dừng lại chính giữa.

Trang phục thi đấu trượt băng tự do của thiếu niên có nền trắng, được các hạt châu màu xanh lục nhạt bao quanh, kim cương giả, bụi gai và dây leo được tạo thành bởi các hoa văn tối màu, càng đến phần eo thì những bụi gai và dây leo này càng âu, phụ kiện buộc tóc thành chùm có màu trắng giống như gai, đeo nó trên đầu có cảm giác không thể giải thích được giống như chiếc sừng hươu với cấu trúc phức tạp trên đầu.

Nhà thiết kế cho biết trong quá trình thiết kế, chủ đề mà cô đặt cho bộ trang phục thi đấu này là "Thần mùa xuân", cô hy vọng rằng sau khi Trương Giác mặc bộ trang phục này vào thì cậu sẽ trông giống như một vị thần nhỏ bé trong thần thoại dân tộc đang nghỉ ngơi dưới ánh nắng của khu rừng mùa xuân, mang theo sự sâu lắng và quyến rũ của núi non, còn có sự ấm áp và du dương của mùa xuân.

Để có được vẻ ngoài này, Frans Miller đã trực tiếp đưa cho Trương Giác một hộp highlighter màu bạc, hướng dẫn cho Trương Tuấn Bảo khi trang điểm cho cháu trai thì chạm nhẹ vào đuôi mắt cũng như tô màu môi cho Trương Giác càng nhẹ càng tốt.

Ngồi trước ti vi, Frans nhìn thân ảnh Trương Giác, thoả mãn vỗ tay cái bốp.

"Mình thực sự là một thiên tài trang điểm mà, phong cách này quá tuyệt.

"
Hắn dám khẳng định, hiện tại ở hiện trường sẽ có rất nhiều người đang nhìn Trương Giác chăm chú không hề chớp mắt đó!
Sự thực đúng như hắn dự đoán, bên trong sân vận động thể thao băng tuyết lớn nhân quận Kent, rất nhiều người đang nhìn khuôn mặt Trương Giác.

Arthur Cohen nuốt một ngụm nước bọt: "Đẹp quá à! "
Trương không hổ danh được giới truyền thông ca ngợi là vận động viên trượt băng nghệ thuật đẹp nhất thế giới! Tạo hình trượt băng tự do năm nay quả thực rất tuyệt vời!
Bóp tiền của tiểu thiếu niên đã rục rà rục rịch, chỉ chờ ba ba chính thức ra áp phích quảng cáo của Trương ở mùa giải này, nhóc nhất định phải mua cho bằng được ahhhh!
Đài CCTV-5, Triệu Ninh liếc nhìn kịch bản.

"Được rồi, ra sân bây giờ chính là tiểu tướng Trương Giác của đất nước chúng ta, tiết mục trượt băng tự do của cậu ấy là《Aprils love story》, phiên dịch sang tiếng Trung là《Chuyện tình tháng tư 》, Trương Giác lúc tiếp nhận phỏng vấn trước đây đã từng nói qua, Love ở đây đơn thuần là tình yêu trong sáng, mà không phải là tình yêu nam nữ.

"
"Tiểu tướng của chúng ta năm nay vẫn không biểu diễn một câu chuyện chủ đề tình yêu.

"
Giang Triều Thăng: "Nghe nói bản nhạc trượt băng tự do lần này do chính cậu ấy cắt nối biên tập, nghe đâu nguyên tác là ba ca khúc khác nhau, biên đạo là cựu vũ công ba lê Mia Rosibayeva, bà ấy từng là một nghệ sĩ ba lê hiện đại đẳng cấp thế giới, lần này bà ấy đã đặc biệt biên đạo một điệu nhảy mới cho Trương Giác, sau đó đổi thành tiết mục biểu diễn trên băng.

"
"Đáng nhắc tới chính là, Trương Giác đã sử dụng điệu nhảy này trước đó và giành huy chương vàng bảng B tại cuộc thi ba lê thanh thiếu niên tại Magic City vào tháng 9 năm nay.

"
Mặc dù nói rằng trượt băng nghệ thuật là ba lê trên băng, nhưng thật sự như Trương Giác, chỉ có một số vận động viên trượt băng nghệ thuật giành được huy chương vàng trong các cuộc thi khiêu vũ hàng đầu trong nước.

Giang Triều Thăng là người của Magic City, thời điểm Trương Giác tranh tài thì hắn, Trần Trúc và Thạch Mạc Sinh cùng nhau đi đến địa điểm tranh tài, cuối cùng kinh ngạc phát hiện Trương Giác thế như là người tài ba nhất trong số những tuyển thủ trẻ trong cuộc thi.

Đứa nhỏ này không chỉ lợi hại về trượt băng nghệ thuật mà múa ba lê còn rất xuất sắc, hơn nữa đặc biệt am hiểu dùng ngôn ngữ cơ thể để biểu đạt cảm xúc của mình, khả năng điều khiển sân khấu cũng rất tuyệt vời, một thân ảnh nho nhỏ đứng trên sân khấu nhưng độ tồn tại mạnh đến khó mà tin nổi, quả thực là một vũ công solo trời sinh.

Không có gì ngạc nhien khi ngay cả một người phụ nữ khắc nghiệt ngạo mạn như Mia Rosibayeva sau khi về hưu vài năm cũng nhận cậu làm học trò thân truyền của mình, thậm chí còn đích thân biên đạo cho đứa nhỏ, dẫn cậu đi gặp những lão sư ba lê xuất sắc nhất ngoài cuộc thi, chắc hẳn là cực kỳ yêu quý cậu học trò nhỏ này.