Chương 142: Phía Trước

Trượt Băng Nghệ Thuật Càng Thích Hợp Để Tôi Tham Gia Thế Vận Hội

Đăng vào: 12 tháng trước

.



"Thua rồi.

"
"Đúng vậy, nếu như bài thi ngắn của con bé không mắc sai lầm thì lần này có thể thắng rồi, dù sao thì lợi thế kỹ thuật hay thể lực đều tốt như vậy, vốn là con bé có thể trở thành người thứ hai Châu Á lấy được huy chương vàng đơn nữ tại Thế vận hội, kết quả lần nhảy 3lz+3lo trong bài thi ngắn trở thành 2lo, việc all clean trượt tự do còn có ích gì nữa?"
"Đối với tuyển thủ Châu Á mà nói, có thể lấy được huy chương bạc đã là tốt lắm rồi, trọng tài tất nhiên muốn nâng tuyển thủ của mình lên, người kia không phải cũng all clean đơn nam mà chỉ có thể là vị vua không ngai thôi sao?"
Keiko ngồi ở kiss & cry, cúi đầu, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống váy, vị huấn luyện viên khai sáng của chị Kanoko là Mori Shumi, lại mang Keiko đến đấu trường Olympic cũng chỉ biết ôm lấy học trò mình.

"Keiko, đừng buồn, có thể từ hạng bảy bài thi ngắn đuổi tới huy chương bạc đã là tốt lắm rồi.

"
Shiro Keiko cúi đầu trầm mặc vài giây, lau khô đôi mắt, ngẩng đầu lên, miễn cưỡng nở nụ cười, cô và huấn luyện viên Mori Shumi ôm một cái.

"Chị Shumi, cảm ơn chị đã mang em tới đây, trước giờ gây cho chị nhiều phiền toái quá rồi, sau đó cũng mong chị tiếp tục chăm sóc nhiều hơn.

"
Trong mắt cô gái nhỏ tràn đầy ý chí chiến đấu: "Thế vận hội Mùa đông tiếp theo, em cũng sẽ tiếp tục cố lên!"
Nhìn cô bé nở nụ cười, Kanoko mang khẩn trang quấn khăn choàng ngồi ở khán ghế khán giả cũng ‌thở phào nhẹ nhõm.

"Cậu thoạt nhìn rất lo lắng cho con bé, nhưng nó vẫn rất kiên cường, cứ yên tâm đi.

"
Kanoko sợ hết hồn, quay đầu nhìn lại, phát hiện phía sau mình là một cậu thiếu nien kỳ quái đội mũ len đỏ, mặc áo khoác quân đội màu xanh lá, cổ áo bằng lông cao che nửa khuôn mặt, nhưng cho dù là hóa trang quê mùa như thế, cũng không che được sự soái khí bức người của cậu.

Kanoko ôm ngực thở dốc: "Cậu làm tớ sợ hết hồn, ngồi ở đây hồi nào thế?"
Trương Giác bất đắc dĩ: "Từ lúc bắt đầu tranh tài đơn nữ thì đã ngồi đây rồi, nói chớ chúng ta đã ngồi trước ngồi sau ba ngày liền, cậu thế nhưng không nhận ra sự tồn tại của tớ sao?"
Kanoko chỉ vào phía đối diện sân vận động: "Nhưng rõ ràng lúc khiêu vũ trên băng cậu ngồi ở bên kia! Tớ còn thấy cậu lao xuống hàng ghế khán giả ném hoa cho bọn Mi Jeong kìa.

"
Trương Giác: "Đầu tiên, tớ phải đính chính lại một chút, hoa là Quan Lâm ném, thứ hai, ngồi ở đó rất dễ bị người hâm mộ vây quanh, cho nên tớ mới đổi chỗ ngồi.

"
Choi Jeong Su bên cạnh nhấc tay: "Vé là tôi nhờ Salen mua đó.

"
Kanoko lại bị hắn làm cho sợ hết hồn: "Hóa ra cậu cũng ở đây à!"
Choi Jeong Su : "! Đúng vậy.

"
Ba người trẻ tuổi hai mặt nhìn nhau, cuối cùng dứt khoát rủ nhau đi ăn cơm, Kanoko đưa họ đến nhà hàng bên cạnh khách sạn mà họ ở‌, nhét thực đơn vào trong tay Trương Giác.

"Cậu chọn đi, đồ ăn ở đây cũng không tệ.

"
Trương Giác ngửi một cái: "Nhà hàng này có phải mới sang sửa lại không? Mùi vị thật nặng.

"
Kanoko không rõ vì sao gật đầu, sau đó Trương Giác kéo cô và Choi Jeong Su đứng dậy, ra hiệu rằng sẽ đổi nhà hàng khác.

"Tớ nói nè cậu đi ăn vặt à, phòng ốc mởi được sửa sang lại sẽ có hàm lượng benzene rất cao, nếu lỡ như trúng độc benzene mãn tính, hệ thống tạo máu của cậu cũng sẽ bị ảnh hưởng, lúc trước cậu bị ung thư máu thì tốt xấu gì cũng để ý chút đi chớ?"
Trương Giác dạy dỗ Kanoko vài câu, dẫn cô đi đến một nhà hàng khác, cậu đã gọi vài món từ nấm, rau dưa và hải sản, những nguyên liệu này không chỉ phù hợp với vận động viên như Trương Giác và Choi Jeong Su có thể ăn, mà các loại thực phẩm từ nấm cũng rất giàu thành phần chống khối u, trong rau chưa vitamin có lợi cho bệnh nhân tiền ung thư, natri alginate có trong rong biển có thể kết hợp với chất phóng xạ stronti và đào thải ra khỏi cơ thế, Kanoko tiếp thụ qua xạ trị, ăn cái này sẽ rất tốt cho cơ thể.

Đời trước đã từng chăm sóc bệnh nhân ung thư, Trương Giác ở phương diện này khá là tâm đắc.

Thực ra khi gọi món ăn, Trương Giác cũng không nói những món này thích hợp với Kanoko, mà Kanoko lúc ở nhà cũng được chăm sóc như thế, đương nhiên nhìn thấu tâm tư của cậu.

Hai tay cô ôm má, cười híp mắt nói: "Nhắc mới nhớ, sau khi thi đấu đơn nữ kết thúc, trượt băng ở chu kỳ Sochi cũng coi như kết thúc luôn, chu kỳ Pyeongchang sắp bắt đầu, theo tớ được biết, thời kỳ đỉnh cao của đơn nam là từ 18 đến 23 tuổi, cho nên thời kỳ đỉnh cao của cậu sẽ đến trong chu kỳ này nha.

"
Vâng, Thế vận hội Mùa đông Sochi năm 2014 đã kết thúc, Thế vận hội Mùa đông Pyeongchang năm 2018 cộng với bốn năm trước kỳ Thế vận hội Mùa đông chính là chu kỳ Pyeongchang.

Trương Giác không rõ vì sao: "Ừm, tớ cảm giác được kỹ thuật của mình đang tăng lên, thân thể ngày càng có lực khi lớn lên‌, vậy thì sao?"
"Chỉ là muốn biểu đạt một chút, tớ rất mong chờ biểu hiện của cậu mà thôi, mặc dù trên mạng có nói cậu là vị vua không ngai của Thế vận hội Mùa đông, nhưng trong kỳ Thế vận hội Mùa đông tiếp theo, hẳn là cậu định đem danh hiệu này lấy xuống đúng không?"
Kanoko cong mắt: "Tama-chan, thời kỳ đỉnh cao của Hayato và Ilya cũng nằm trong chu kỳ Pyeongchang, coi như cậu đã xưng vương tại Sochi, thì cậu cũng không thể sơ suất nha.

"
Các môn thể thao cạnh tranh sẽ không ngừng phát triển, luôn sẽ có những người mới mạnh mẽ hơn xuất hiện, trong số hậu bối của Trương Giác có Alan Helge của Na Uy, Kelsen của Canada, Arthur Cohen của Mỹ, Harhasha của Kazakhstan! Trong cùng thế hệ còn có Hayato và Ilya.


Thân là một người bạn của Trương Giác, cô muốn nhắc nhở đối phương không nên khinh thường, vẫn phải tiếp tục tiến về phía trước, hơn nữa nếu như là cá sấu nhỏ, chỉ cần cậu kiên định đi tới, trượt băng nghệ thuật sẽ càng ngày càng xuất hiện nhiều tiết mục kinh điển, Kanoko là cựu vận động viên trượt băng, cũng ‌là người hâm mộ trượt băng, cô thật sự rất mong chờ Trương Giác có thể mang đến nhiều điều bất ngờ hơn cho môn trượt băng.

Trương Giác trợn tròn cái: "Yên tâm, tớ chắc chắn sẽ không coi thường bất cứ người nào, chờ Sochi kết thúc, tớ sẽ nói huấn luyện viên giúp tớ lập kế hoạch tập luyện mới, nhanh ăn đi, không đói bụng sao?"
Kanoko: Cũng đúng nha, cá sấu nhỏ này vẫn luôn suy nghĩ chu toàn, có lẽ trước khi mình nhắc nhở cậu ấy, nói không chừng cậu ấy đã cân nhắc tìm cách chuẩn bị cho Thế vận hội Mùa đông tiếp theo rồi.

Cô cầm chiếc nĩa lên, cắm một miếng nấm nhét vào miệng, không nhịn được cau mày.

Aaaa, quả nhiên cô rất ghét mùi vị của nấm! Mà sao cá sấu nhỏ phía đối diện ăn ngon lành thế, Kanoko sau khi trải qua ung thư thì khẩu vị ăn uống cũng giảm xuống hiếm thấy có cảm giác thèm ăn, ngoại trừ nấm cô đã ăn hết các món ăn còn lại.

Ngày thứ hai, Trương Giác đang nỗ lực chăm chỉ học tập, nhân viên của ban tổ chức thi đấu đã đến thăm.

"Cái gì ? Muốn tôi làm vũ công chính trong biểu diễn múa quần thể sao?"
Trương Giác chỉ mình: "Ilya và Dalia không được à?"
Các vị quan chức có chút lúng túng: "Savshenko không có huy chương, cho nên dù cậu ấy có là tuyển thủ của chủ nhà, cũng không thể tạm thời đảm nhiệm vị trí số một này, còn chấn thương ở chân của Sertekov quá nghiêm trọng, lúc đó chỉ có thể đứng trên băng nói mấy câu, sau lễ bế mạc phải về Moscow làm phẫu thuật.

"
Về phần Dalia, cô bởi vì chứng kén ăn mà tinh thần uể oải suy sụp, sau khi lấy được chức quán quân đơn nữ thì một bộ dạng âm u đầy tử khí, không dễ để phía ban tổ chức dụ dỗ cô tham gia buổi tập luyện biểu diễn trượt băng nghệ thuật.

Trên thực tế không phải bọn họ không tìm Ilya, nhưng thằng nhóc đó nói nếu không có huy chương thì sẽ không là vũ công chính, sống chết không chịu hợp tác với họ, mà Vadim thì thật sự không dùng được, mà làm quán quân Vasily ‌thật sự bị thương nặng đến mức không có cách nào trượt băng, cho nên người múa dẫn đầu nội dung đơn nam trong bốn nội dung trượt băng nghệ thuật vào ngảy 23, chỉ có thể do á quân Trương Giác đảm nhận.

Vấn đề này vẫn là do lão tiên sinh Boris đề nghị.

"Hiện tại Vasily chắc chắn không làm được, nếu như các người không muốn cá sấu nhỏ trở thành vũ công chính, chẳng lẽ muốn để McQueen lên sao?"
McQueen là đối thủ của Vasily, mỗi lần đến Nga thi đấu đều phải bị người hâm mộ Đại Nga ngổ ngáo la ó một trận, nếu quả thật để cho hắn làm vũ công chính, nhân viên công tác trước tiên sẽ không vui.

Cho nên bọn họ vẫn là mặt dày tới đây tìm Trương Giác.

Trương Giác than thở khép bài tập lại: "Tôi biết rồi.

"
Vốn dĩ cậu phải tham gia diễn tập, bây giờ còn còn phải trở thành vũ công chính, xem ra số phận của cậu là không có cách nào yên ổn làm bài tập rồi.

Ngày 23 tháng 2, buổi biểu diễn trượt băng Thế vận hội Mùa đông Sochi chính thức bắt đầu.

Sáu vận động viên đứng đầu trong bốn nội dung trượt băng nghệ thuật sẽ được mời tới tham gia biểu diễn trượt băng, mọi người chỉ cần đi lên sân khấu hoàn thành màn trình diễn mà mình đã chuẩn bị, sau đó cùng nhau nhảy quần vũ khi kết thúc là xong.

Màn trình diễn được chia thành nửa đầu và nửa sau, mỗi 50 phút, Trương Giác được xếp vào nửa thứ hai.

Dù chỉ có thể tranh tài ở nửa sau mùa giải, nhưng Trương Giác vẫn là rất nghiêm túc sắp xếp tiết mục mới của mình, bản nhạc biểu diễn trượt băng được lấy từ phiên bản điện ảnh《 Kiêu hãnh và định kiến 》năm 2005, đây cũng là lần xuất hiện đầu tiên của tiết mục này.

Không biết là trùng hợp hay cố ý, bất kể là thứ tự ra trận của Trương Giác, hay là độ quan tâm của khán giả, các loại đãi ngộ đều không khác gì một quán quân.

Tôn Thiên nhìn mà không khỏi cảm thán "Thằng nhóc này thiệt là! Ngoại trừ không có huy chương vàng trong tay, những thứ khác đều không khác gì quán quân.

"
Trương Tuấn Bảo chỉnh lại mái tóc bị rối cho‌ Trương Giác: "Được rồi, hưởng thụ màn trình diễn đi, đi thôi.

"
Trương Giác ôm hắn một cái, quay người bước lên sân băng.

Thiếu niên mặc một chiếc áo sơ mi dài tay bằng lụa trắng, tay áo khi trượt thì hơi phồng lên, rồi sau khi Trương Giác dừng giữa sân băng thì tự nhiên rũ xuống.

Trang phục biểu diễn tưởng chừng chỉ có một màu trắng, nhưng thực tế thì kiểu dáng, đường may, chất liệu, những chi tiết nhỏ của những hạt kim cương và hạt cườm đính trên đó, đều lột tả được mức giá không rẻ của bộ trang phục này.

Thiếu niên đứng yên trên sân băng, khi tiếng nhạc của《Liz On Top Of The World》vang lên, cậu mở mắt ra ra, nhìn về phía trên cùng của sân vận động.

Thời khắc này, cậu giống như một hoàng tử nhỏ đứng giữa trung tâm của cả thế giới.

Trương Tuấn Bảo dựa vào tấm chặn bảng, Thẩm Lưu đứng phía sau hắn.

"Chu kỳ mới đã bắt đầu, Trương Giác nói muốn chinh phục nhiều cú nhảy bốn vòng hơn, hôm qua đã thảo luận với chúng ta là cú nhảy bốn vòng nào tốt, tôi chỉ là huấn luyện viên nhảy, anh là người cần kiểm soát danh sách tập luyện của vận động viên sau khi được đưa ra, anh nghĩ sao?"
Trương Tuấn Bảo quay đầu lại nở nụ cười: "Trương Giác muốn leo lên ngọn núi cao hơn, vậy cứ để cho nó leo đi, cho dù nó có muốn leo đến độ cao này, chức trách của huấn luyện viên chúng ta, chính là giúp nó đi lên!"
Lúc này, bối cảnh âm nhạc rõ ràng ưu mỹ mà triền miên, nhưng tinh thần chiến đấu mới cũng được khơi dậy trong mắt các huấn luyện viên.

Kết thúc buổi biểu diễn trượt băng, tất cả các vận động viên tham gia buổi quần vũ bước lên sân băng, tạo thành hai hàng một nam một nữ, khi âm nhạc《 Love story 》vang lên, Dalia đưa tất cả các cô gái trượt sang phía bên kia của sân băng, xoay người lại làm ra động tác khiêu vũ mời gọi.

Trương Giác đứng ở vị trí C của phương trận nam, mang theo phương trận nam hướng về phía trước.

Khi bọn họ hội hợp, Trương Giác hơi khom người vươn tay về phía Dalia, Dalia mỉm cười đặt tay vào lòng bàn tay cậu, cùng với những vận động viên tìm bạn nhảy khác cùng nhau khiêu vũ.

Người Slav có nhận thức độc đáo về nghệ thuật, điệu nhảy tập thể này khiến các vận động viên giống như những tinh linh trên băng.

Cho đến khi kết thúc nửa đầu của phần quần vũ, ánh đèn đỏ chiếu rọi trên người họ, tạo thành một hình trái tim, tiếp đó là nửa sau của buổi quần vũ, âm nhạc sục sôi lên, cá vận động viên cả bốn nội dung trượt băng nghệ thuật lại được chưa thành bốn nhóm, bọn họ lần lượt thực hiện các bước các loại động tác nhảy đơn, xoay tròn, nâng người trên băng.

Cuối cùng, Choi Jeong Su trượt đến màn hình có lá cờ Hàn Quốc, các vận động viên khác đưa tay về phía hắn.

Âm nhạc đột ngột dừng lại, rất nhiều vận động viên chưa có ý định giải nghệ đều cười rộ lên.

Thế vận hội Mùa đông tiếp theo, tại Pyeongchang!