Chương 65: Tranh chấp trên triều 2

Trưởng Công Chúa

Đăng vào: 11 tháng trước

.

"Vâng", Lý Dung quỳ trên đất, trấn định đáp, "Ở ngoại thành, sau khi bị người tập kích đồ sát, xác bị ném nơi hoang dã. Nhi thần cực khổ điều tra đã lâu cuối cùng mới có thể tìm ra thi thể của họ. Phụ hoàng, hiện tại nhân chứng đã không còn, nếu tiếp tục để người Tần gia ở Hình bộ, nhi thần không yên tâm"


"Cho nên ý của Điện hạ là, hiện tại nhân chứng đều đã chết, khẩu cung cũng không có khả năng sửa lại, nhân chứng vật chứng đã đủ cả, tội danh của Tần gia, không thể thay đổi"


Tạ Lan Thanh chậm rãi lên tiếng, "Tội danh của Tần gia không thể thay đổi, Điện hạ lại một mực tin rằng bọn chúng vô tội cho nên hiện tại muốn bảo vệ chúng. Vậy xin hỏi Điện hạ, Người rốt cuộc là vì lý do gì mà nghĩ như thế? Hiện tại Người đã có chứng cứ gì chưa?"


"Bất kì một vụ án nào", giọng Lý Dung rất bình tĩnh, "Nhân chứng đều bị giết sạch thì vụ án đó không có vấn đề sao?"


"Người này do ai giết?", Tạ Lan Thanh nâng cao giọng, tựa như đang nhắc nhở gì đó. Lý Dung quay đầu sang, lạnh lùng nhìn ông ta. Tạ Lan Thanh lại cười nói, "Điện hạ, thứ thần nói một câu bất kính, nhân chứng đều chết cả rồi, có thể là vụ án có vấn đề nhưng cũng có thể vụ án không có vấn đề"


Tạ Lan Thanh còn chưa nói xong, Lý Dung đã hiểu được ý của ông ta. Một quan viên trẻ tuổi tựa hồ nghi hoặc lẩm bẩm, "Sao lại nói vụ án không có vấn đề được chứ?"


Câu hỏi này đã kéo theo một trận cười lớn của một vị quan khác. Âm thanh người đó không lớn không nhỏ, như đang nói thầm nhưng vừa vặn để mọi người đều nghe được, "Trương đại nhân không hiểu rồi, một vụ án nếu nhân chứng đều chết hết nhìn sao cũng thấy có vấn đề. Nhưng lỡ như thật sự không có vấn đề, có chút người lại cố ý khiến vụ án không thể kết thúc thì sao?"


Người cũng chết rồi, mọi thứ đã biến thành một dấu chấm hỏi. Nếu Lý Dung vẫn kiên quyết vậy trong tình huống không có bất kì chứng cứ gì, vụ án này sẽ bị kéo dài đến vô thời hạn.


"Cho nên Điện hạ, nhân chứng đã chết không thể chứng tỏ được điều gì. Dù cho nhân chứng chết rồi, chứng cứ vẫn còn, thư của Dương Liệt là thật, số vàng nhận hối lộ cũng tìm được ở Tần gia. Những vật chứng này Ngự sử đài, Hình Bộ, Đại lý tự đều đã kiểm tra hết thảy, Điện hạ cảm thấy Tam ti sẽ dối gạt Người sao?"


Tạ Lan Thanh nói xong liền cười lạnh, "Điện hạ, Người vừa thành hôn, tốt nhất vẫn đừng tham dự vào triều chính. Người hãy quay về lo việc những nữ tử nên làm như may vá, đọc kinh, tu thân dưỡng tính sẽ tốt hơn"


Tạ Lan Thanh vừa dứt lời, văn võ bá quan trên triều cũng thấp giọng phụ họa theo.


Lý Dung quỳ trên đất, vờ như không nghe thấy gì.


Người trong thiên hạ này đều đối xử với nữ tử như vậy, dù cho xuất thân cao quý thế nào, chỉ cần làm sai một chuyện nhỏ nhặt thôi thì thân phận chính là nguồn gốc tội lỗi.


Lý Dung thời còn niên thiếu khi nghe những lời trên sẽ cảm thấy phẫn nộ, thường nghĩ muốn khẳng định gì đó. Hiện tại, dù vẫn như cũ bất bình nhưng nàng vô cùng bình tĩnh.


Lý Dung chỉ hỏi, "Nếu Tam ti cảm thấy không có vấn đề vậy tại sao khi ta muốn đi lấy hồ sơ, xem chứng cứ, thẩm vấn phạm nhân đều bị làm khó làm dễ?"


"Điện hạ nói đùa rồi", Tạ Lan Thanh bình tĩnh đáp, "Hình bộ vốn quen làm việc theo quy tắc, không hề cố ý khó dễ bất cứ ai"


"Tạ đại nhân không hổ là hai đời nguyên lão, vững vàng ngồi trên vị trí Thượng thư Hình bộ", Lý Dung chống một tay lên gối, chậm rãi đứng dậy. Tạ Lan Thanh nhíu chặt mày, thấy Lý Dung quay người lại nâng mắt nhìn mình, bình tĩnh nói, "Rất biết nói sao để lòng người lung lay. Không làm được gì nên hồn nhưng miệng lưỡi lại vô cùng lợi hại"


"Điện hạ hiện tại vì bị lão thần nói trúng tim đen nên thẹn quá hóa giận?"


"Giận, ta đương nhiên giận, Bổn cung sao có thể không giận?!", Lý Dung quát lớn, "Ngươi đường đường là Thượng thư Hình bộ, gặp được vụ án nghi vấn trùng trùng như thế mà lại không lo nghĩ cách điều tra, không lo tìm ra chân tướng mà chỉ biết mưu toan quyền lực, xem mạng người như cỏ rác. Ngươi nói xem, sao Bổn cung có thể không giận?!"


"Bổn cung lập Đốc tra ti, mấy người các ngươi...", Lý Dung nâng tay, lần lượt chỉ về phía các triều thần, "Chỉ biết ngày đêm nghĩ cách tranh quyền đoạt lợi, nghĩ cách để Bổn cung biết khó mà lui. Bổn cung muốn rút hồ sơ, Hình bộ trước sau làm khó, người đùn ta đẩy, chạy vạy cả một buổi chiều cũng không lấy được lệnh phê chuẩn. Bổn cung không bất chấp xông vào, sao có thể lấy được hồ sơ đây?"


"Chứng cứ của Hình bộ đến nay vẫn như cũ dây dưa, một mực không cho ta xem, Bổn cung sao biết là thật hay giả?"


"Ngươi câu nào câu nấy đều là lưu trình, pháp luật, nếu ai điều tra án đều phải chờ một tháng sau mới lấy được lệnh cho phép xem chứng cứ của quan chủ thẩm, ta thấy Hình bộ các ngươi cũng không cần nữa, dỡ xuống xây lại đi!"


"Đám người vô tích sự, ngay cả nhân chứng cũng không bảo vệ nổi, chỉ biết gây cản trở người khác làm việc như các ngươi, Bổn cung gọi ngươi một tiếng đại nhân đã nể mặt lắm rồi, ngươi còn muốn Bổn cung phải lột mặt ngươi xuống giẫm đạp một phen mới được sao?"


Qua một tràng quát rống của Lý Dung, sắc mặt Tạ Lan Thanh trầm xuống. Một vị quan trong Hình bộ bước ra, la lớn, "Điện hạ, nơi này là Đại điện, không phải là nơi Người có thể làm xằng làm bậy, Người..."


"Lui xuống!", Lý Dung nhìn vị quan đó phẫn nộ hét lớn, "Ngươi tính là thứ gì cũng dám ăn nói như vậy với Bổn cung?!"


"Các ngươi muốn làm gì, Bổn cung rất rõ ràng"


Lý Dung nhìn quanh một vòng, "Nhưng Bổn cung hôm nay cũng muốn nói cho các ngươi biết, các ngươi có thể khiến người Tần gia hàm oan chết đi, bọn họ không chỉ là vài triều thần, không chỉ là vài mạng người, bọn họ còn là bức tường nơi biên cương, là xương sườn của Đại Hạ ta! Hiện tại thứ các ngươi hủy hoại là giang sơn Đại Hạ, là tương lai Đại Hạ! Hôm nay, tại đây, Bổn cung tuyệt đối sẽ không vì thế mà nhún nhường!"


"Nhưng Tần gia có tội", thần sắc Tạ Lan Thanh trấn định, "Điện hạ không lấy ra được chứng cứ, bọn họ chính là có tội"


"Bọn họ có tội hay không, ta và ngươi đều biết rõ!", thanh âm của Lý Dung ngập tràn lửa giận, "Tạ Lan Thanh, chuyện của các vị Bổn cung sẽ không nhắc trên triều, nhưng ta muốn hỏi các ngươi một câu, các ngươi không hổ thẹn với lương tâm sao? Dù cho tiếng khóc than của bách tính chốn biên cương không truyền đến được tai của các ngươi, máu tươi của Tần gia nhị cô nương còn lưu trước cổng lớn phủ Công chúa ta, các ngươi cũng không thấy sao?! Hôm nay các người ức hiếp Tần gia, chẳng qua vì họ là gia tộc hàn môn, vô quyền vô thế, dễ ức hiếp mà thôi! Nhưng các ngươi chưa từng nghĩ đến, nếu hiện tại Tần gia cứ thế hàm oan mà biến mất, ngày sau ai còn dám tận trung, tận trách chốn biên cương? Mà ngày sau trên triều, phải chăng cứ ai có xuất thân hàn môn đều có thể bị các ngươi nhục nhã đến trình độ này?"


"Điện hạ nói quá lời rồi", Hữu tướng Tô Mẫn Chi nhíu mày, "Thẩm án hay định án, đều cần có chứng cứ. Điện hạ đã có lập trường lại hành xử theo cảm tính thế này, còn đâu là công chính?"


Mấy lời này của Tô Mẫn Chi rất có lý, trong mắt các lão thần đều ngập tràn vẻ tán đồng. Nhưng bọn họ không phát giác được, trong nhóm quan viên trẻ tuổi trên triều, đã có người có chút xúc động.


Những lời trần thuật đầy nhiệt huyết này, Lý Dung đương nhiên không phải nói cho mấy lão hồ li kia nghe. Trên triều không chỉ có những chính khách đã tắm mình trong quyền lực đã lâu mà còn có các thần tử lòng lo cho thiên hạ; không chỉ có những danh môn trăm năm mà còn có những sĩ tử xuất thân từ những hàn môn thấp kém.


Sau một phen nhắc nhở, Lý Dung thấy mục đích đã đạt thành, ánh mắt nàng mới chuyển về phía Tô Mẫn Chi, bình tĩnh đáp, "Đúng, Tô tướng nói không sai, làm việc gì cũng cần có chứng cứ. Vậy hiện tại toàn bộ nhân chứng đều bị giết, có phải có thể chứng minh, vụ án này có nghi vấn?"


"Có liên quan nhưng không thể tuyệt đối chứng minh điều Người nói là đúng", Tô Mẫn Chi bình tĩnh đáp, "Điện hạ, Người đã điều tra rất lâu rồi, vụ án Tần gia này vốn đã nên định án, là Người kiên quyết lật lại bản án. Hiện tại Người lại chẳng tra ra được điều gì, không thể chỉ vì niềm tin của Người mà cứ kéo dài vụ án này mãi được. Vẫn mong Điện hạ đem người của Tần gia trả về Hình bộ, trao lại quyền cho Bệ hạ, nên thưởng nên phạt, theo luật xử lý"


"Tô tướng lo lắng Bổn cung sẽ mượn danh điều tra vụ án này mà kéo dài thời gian hành hình người Tần gia? Vậy chi bằng chúng ta mỗi người nhượng một bước", Lý Dung nhìn chằm chằm Tô Mẫn Chi, "Bổn cung không kéo dài thời gian thụ hình của Tần gia, nhưng trước đó, bọn họ phải đến phủ Công chúa, do người của ta bảo vệ, bất kì ai cũng không được thẩm vấn. Người của Bổn cung cũng sẽ tiếp tục điều tra, chỉ cần tìm ra được chứng cứ Tần gia bị oan liền lật lại bản án"


Tô Mẫn Chi nghe thế có chút do dự, Tạ Lan Thanh lại một mực phản đối, "Không được, Bệ hạ đã cho Điện hạ quá nhiều cơ hội rồi, Điện hạ vẫn cứ như cũ đến gây rối với Hình bộ. Vấn đề cần thảo luận hôm nay, căn bản không phải là vụ án Tần gia mà chính là nên xử lý chuyện Điện hạ nhiều lần xông vào Hình bộ thế nào!"


"Trách nhiệm của việc bất chấp xông vào Hình bộ ta sẽ gánh vác!", Lý Dung hét lớn, "Ta chỉ muốn biết, các người có dám để người Tần gia ở phủ ta không, vụ án Tần gia các ngươi có dám để ta điều tra không? Nếu nói nhân chứng chết hết chẳng thể chứng minh vụ án Tần gia không có nghi vấn, vậy các ngươi còn sợ ta điều tra cái gì?"


"Vi thần không phải sợ Điện hạ điều tra vụ án", Tạ Lan Thanh một bước không nhường nói, "Vi thần là sợ Người gây chuyện!"


"Vậy ngươi muốn thế nào?"


Lý Dung nhìn chằm chằm Tạ Lan Thanh, "Vụ án Tần gia ta nhất định phải tra"


"Điện hạ cũng nhất định phải bị phạt"


Tạ Lan Thanh lạnh giọng đáp lại, "Vi thần cũng là Thượng thư của Hình bộ, không thể chịu được việc có người chà đạp vương pháp nhường này. Dù Điện hạ có là Công chúa đi chăng nữa cũng nên tuân thủ phép tắc của Thiên tử"


"Được", Lý Dung gật đầu, "Tạ đại nhân, ta sẽ làm theo mong muốn của ngươi"


Vừa dứt lời, Lý Dung phất mạnh tay áo, xoay người khấu đầu về phía Lý Minh, nâng cao giọng nói, "Bệ hạ, nhi thần cưỡng chế xông vào Hình bộ, là nhi thần sai, nhi thần nguyện chịu phạt ba mươi đại bản, đến tháp Bắc Yến niệm kinh một tháng"


Vừa dứt lời, Tạ Lan Thanh liền lộ ra vẻ mặt hài lòng, nhưng rất nhanh Lý Dung lại bổ sung, "Song người của Hình bộ làm việc thất trách, không để tâm đến việc tăng cường bảo vệ nhân chứng và ghi lại hành tung, từ đó dẫn đến việc toàn bộ nhân chứng bị người khác giết chết. Đây là tội thứ nhất"


"Họ xem thường quyền uy của Phụ hoàng, Phụ hoàng đã ban cho nhi thần chức Ti chủ của Đốc sát ti, thế mà Hình bộ lại không nghe theo Thánh chỉ, dùng hết toàn lực hỗ trợ, ngược lại còn mượn danh quy tắc, quy định làm khó nhi thần nhiều lần. Đây là tội thứ hai"


"Hiện nay rõ ràng biết nhân chứng đều bị giết, vụ án đầy điểm nghi vấn nhưng lại lười biếng không chịu tiến hành điều tra sâu hơn. Đây là tội thứ ba"


"Tạ đại nhân thân là Thượng thư Hình bộ, quản lý Hình bộ mà hiện nay nơi đó trên dưới đầy rẫy khuyết điểm, Tạ đại nhân khó thoát khỏi quan hệ. Nhi thần nguyện chịu phạt nhưng việc chỉnh đốn Hình bộ là việc vô cùng cần thiết. Ba tội danh trên tuy đều xoay quanh vụ án Tần gia nhưng nhìn cách giải quyết mọi thứ thiển cận, phiến diện thế này liền biết phong cách điều tra thường ngày của Hình bộ. Đây chính là việc nguy hại đến xã tắc, vẫn mong Phụ hoàng nghiêm tra một lượt, tuyệt đối không thể nhân nhượng"


Lý Dung từng câu trần thuật lại sự thật, sắc mặt của những người trong Hình Bộ cũng dần dần khó coi. Nàng khấu đầu trên đất, bình tĩnh nói, "Còn về vụ án Tần gia, nếu nhi thần đã nhúng tay vào, vẫn xin Phụ hoàng cho nhi thần thêm hai mươi ngày..."


"不可......"


"Không thể..."


Triều thần đồng loạt nháo nhào lên, nhưng họ chưa kịp dứt lời, Lý Dung đã nâng cao giọng nói, "Hai mươi ngày sau, nếu Bổn cung thật sự vẫn chưa điều tra ra được gì, chứng minh vụ án Tần gia không hề có oan khuất, tất cả là do nhi thần hồ nháo. Như vậy nhi thần sẽ tự nguyện chịu phạt bị trục xuất khỏi Hoa kinh, lui về đất phong, vĩnh viễn không quay lại kinh thành"


Lui về đất phong, vĩnh viễn không quay lại kinh thành.


Điều này đối với một Công chúa mà nói chính là bị triệt để cướp đoạt nền tảng của mọi quyền lực, cả đời không còn đường để quay đầu, tương đương với một dạng biến tướng của lưu đày.


Ai nấy đều trầm mặc, Thượng Quan Húc nhíu chặt mày, có chút không kiên nhẫn nói, "Điện hạ..."


"Cầu Phụ hoàng ân chuẩn!"


Lý Dung quỳ trên đất, lớn tiếng hô vang. Lý Minh nhìn con gái mình như vậy, biểu tình khiến người khác khó lòng dò đoán. Sau hồi lâu, ông rối cuộc mới lên tiếng, thanh âm mang theo vài phần khản đặc, "Nếu Bình Lạc công chúa nguyện lấy việc bị đuổi khỏi Hoa kinh đánh cuộc, trẫm sẽ cho con một cơ hội lấy công chuộc tội. Nhưng vì trước đây con đã mạo phạm Hình bộ, để ngăn chặn việc tái phạm, trong lúc điều tra, con sẽ bị cấm túc trong tháp Bắc Yến, sao chép kinh Phật, tu tâm dưỡng tính. Phạt đánh thì không cần, dù sao con chỉ là một cô nương, nếu thật bị đánh ba mươi đại bản, như thế chẳng phải lấy mạng con sao?"


Nói xong Lý Minh ngẩng đầu nhìn Tạ Lan Thanh, có chút mệt mỏi hỏi, "Tạ đại nhân, khanh thấy thế nào?"


Thấy Tạ Lan Thanh hơi chau mày, Lý Minh liền nhắc nhở ông ta, "Thật ra Bình Lạc nói vài câu rất có lý, những năm gần đây Hình bộ làm việc có phần quá cứng nhắc"


Những lời này của Lý Minh là một dạng uy hiếp biến tướng, nếu Tạ Lan Thanh tiếp tục tranh cãi, ông sẽ dùng lý do này để chấn chỉnh Hình bộ.


Tạ Lan Thanh nghe ông nói thế liền cung kính đáp, "Vi thần chỉ là thần tử, chuyện này vẫn nên để mọi người cùng thương nghị và do Bệ hạ quyết định"


Lý Minh khẽ gật đầu, nâng mắt nhìn quần thần, "Các khanh thấy thế nào?"


Không một ai đáp lời, Lý Dung vẫn quỳ nơi đó, lặng lẽ khấu đầu không nói. Sau hồi lâu, một giọng nói cao vút mang theo ý cười từ phía dưới truyền đến, "Bệ hạ, vi thần cho rằng, giải quyết thế này không còn gì có thể tốt hơn"


Lời nói này thu hút sự chú ý của tất cả mọi người, Lý Dung cũng thầm liếc mắt nhìn về phía người lên tiếng.


Người lên tiếng đứng ở nơi cuối chót trên triều, thế nhưng chỉ là một quan viên nhỏ không thể đứng trong hàng. Hắn vô cùng trẻ tuổi, mày mắt tựa như vốn dĩ mang theo nét cười, nhìn qua có vài phần phong lưu, hoàn toàn không phù hợp với quan phục trên người. Hắn đứng trong đám đông, vô cùng bắt mắt.


Lý Dung nhìn hồi lâu liền nhận ra người nọ, tiếp đến nàng nghe thấy Lễ bộ Thượng thư Cố Tử Đạo thấp giọng nói một câu, "Thôi Ngọc Lang, ngươi nói điên khi2ng gì vậy hả?"


Quan viên trẻ tuổi tay cầm thẻ chầu, ý cười xán lạn nói, "Cố đại nhân, vi thần chỉ là nói những lời thật lòng mà thôi. Ngài xem, Điện hạ nên phạt cũng đã phạt rồi, thời gian thi hành án của người Tần gia cũng không thay đổi. Thân là Công chúa, Người dùng tiền đồ cả đời để bảo vệ một nhà võ tướng, có gì là không thể? Nếu người Tần gia có tội, Điện hạ như vậy cũng chẳng trì hoàn điều gì, nhưng nếu họ vô tội vậy việc làm của Điện hạ chính là tích một đại công đức! Một việc có lợi mà không hại như thế sao có thể không xem là cực tốt được cơ chứ?"


Thôi Ngọc Lang nói xong liền tươi cười quỳ xuống, khấu đầu nói, "Bệ hạ, vi thần cho rằng những lời nói của Công chủa vô cùng có lý, cầu xin Bệ hạ khai ân, chấp nhận thỉnh cầu của Công chúa"


Hắn vừa dứt lời, chẳng bao lâu, lại có một quan viên trẻ tuổi bước ra, nhắm mắt quỳ rạp xuống đất, "Xin Bệ hạ khai ân, chấp nhận thỉnh cầu của Công chúa"


Đã có người tiên phong, sau đó liền lục tục có thêm vài quan viên bước ra, nhân số tuy không nhiều nhưng khi tất cả cùng quỳ trên Đại điện, tựa hồ toát ra một sức mạnh vô hình.


Lý Minh nhìn họ, rất lâu sau, ông mới quay sang hỏi Lý Xuyên đang đứng bên cạnh, "Thái tử thấy thế nào?"


"Nhi thần...", Lý Xuyên tựa hồ rất khó xử, phải qua vài phút câu mới lên tiếng đáp, "Nhi thần đều nghe theo ý Phụ hoàng"


"Nếu đã vậy, cứ theo ý Công chúa mà làm đi"


Lý Minh nhàn nhạt nói, "Từ hôm nay trở đi, Bình Lạc công chúa bị cấm túc trong tháp Bắc Yến, sao chép kinh thư một trăm lần cầu phúc cho Thái hậu, thể hiện lòng hiếu thảo. Sau khi hạ triều liền trực tiếp đến đó, những vật dụng cần thiết thì bảo hạ nhân mang đến. Thời gian hành hình của Tần gia vẫn giữ nguyên như cũ, người tạm thời do Công chúa quản lý. Hình bộ phải tự chỉnh đốn lại một phen, giản lược lưu trình, sau khi sửa đổi xong thì viết tấu chương trình lên cho trẫm"


"Vâng", Tạ Lan Thanh cung kính hành lễ.


Lý Minh