Đăng vào: 12 tháng trước
Sau khi từ Nam Thành quay lại trường học, cuộc sống và việc học của Ninh Tê quay lại quỹ đạo vốn có.
Tôn chỉ làm người của Ninh Tê chính là nếu không cần thiết, quyết không cố gắng. Vì thế sau khi dựng xong phim tài liệu, đến phần chỉnh sửa hậu kỳ, cô cứ lùi mãi lùi đến tận khi ngày nộp bài kề cận trước mắt.
Thứ bảy, Ninh Tê bị tiếng ồn ào đánh thức, hận không thể quay về quá khứ, bóp chết “mình” trong quá khứ. Không hiểu vì sao cứ nhất quyết phải trì hoãn đến phút cuối rồi buộc phải thức thâu đêm chỉnh sửa video.
Nhưng trước khi tự bóp chết chính mình, cô phải đập bằng nát cái điện thoại đang reo inh ỏi kia.
Điện thoại bị ấn đè dưới gối, nhưng quyết không khuất phục, tiếp tục gióng lên hồi chuông thứ hai. Lúc cô lấy điện thoại ra, cực kì cáu bẳn, thiếu chút nữa là gào lên rồi. Cô hung hăng bấm tắt điện thoại, sau đó lại nhét điện thoại về chỗ cũ.
Rèm cửa phòng ngủ là loại rèm sa màu xanh nhạt trong suốt có hình hoa được tỉ mỉ chọn lựa. Cũng là mong muốn kiên định của cô, vào những ngày âm u mưa dầm, khi tỉnh giấc vẫn có thể ôm một tâm trạng tốt đẹp trong lòng.
Cô ngẩn ngơ nhìn tấm rèm cửa hai phút đồng hồ, đến khi cơn buồn ngủ sau khi thức khuya vợi bớt mới bình tĩnh hơn, muốn ngồi dậy. Chợt nhớ vừa nãy hình như mình có nhận một cuộc điện thoại.
Vội vàng cầm lấy điện thoại, gọi lại. Điện thoại vừa nối máy, cô ngay lập tức xin lỗi người ở đầu dây bên kia.
Giọng Ôn Lĩnh Viễn ở đầu dây bên kia truyền đến, ý cười thoải mái vọng tới, dường như anh chẳng phật lòng vì chuyện mấy phút trước cô dùng giọng nói vô cùng cộc cằn để trả lời.
“Thế…..” Dù cô có buồn ngủ nhưng cũng không ngốc, xác nhận lại nội dung vừa nghe, “Chú ăn cơm trưa cùng người khác, sau đó tiện đây nên mời tôi ăn tối sao?”
“Ừ.”
Ninh Tê trầm mặc, cảm giác hơi khó để tiêu hóa bất ngờ siêu lớn này. Cô cứ nghĩ lần gặp mặt tiếp theo của hai người phải nhờ một giáo viên môn học nào đó cho cô cái cớ gặp mặt quang minh chính đại, hoặc không thì phải chờ đến nghỉ hè, cô đường đường chính chính tới Thanh Hạnh Đường ăn no nằm chết ở đấy.
Mặc dù anh ấy chỉ “tiện đây” tới gặp cô, nhưng cái “tiện đây” này lại khiến cô vui muốn chết.
Ninh Tê vừa nghĩ, vừa hỏi: “Bây giờ mấy giờ….”
“Hai rưỡi chiều.”
Ngày nắng và ngày mưa ánh nắng chiếu qua rèm mỏng không giống nhau, Ninh Tê nhìn ra ngoài đoán, thời tiết hôm nay hẳn là tệ hơn bình thường. Cô nghe thấy tiếng mưa gõ trên cửa sổ kính, chẳng trách mình ngủ sâu tới vậy.
Thông thường, thứ bảy như này, cô rất lười ra ngoài, toàn gọi cơm về ăn, ngủ thẳng đến chiều, không chút cắn dứt lương tâm.
Hai lựa chọn bày ra trước mặt cô, Ôn Lĩnh Viễn là lựa chọn không có gì phải do dự, nhưng vào ngày mưa như này mà phải ra ngoài khiến cô cảm giác vô cùng đau khổ.
Cô thử thương lượng với anh: “Chú lái xe đến ạ?”
“Ừ.”
“Vậy chú có để ý chuyện tối nay tới nhà tôi ăn lẩu không.”
Ôn Lĩnh Viễn khẽ cười: “Cháu có cam đoan là cúp điện thoại xong sẽ không ngủ quên tiếp chứ? Tôi ở cách chỗ cháu không xa lắm, khoảng nửa tiếng là tới nơi rồi. Không thì tôi về khách sạn trước, nếu chiều tối tạnh mưa, tôi sẽ qua đón cháu.”
Ninh Tê nghĩ nhanh như chớp: “…..Video lần trước quay, tối qua tôi mới chỉnh sửa xong, giờ chú có thể qua đây xem qua, sau đó đưa ra góp ý chỉnh sửa giùm tôi không.” Không cho anh cơ hội từ chối, cũng không muốn anh có thời gian ngẫm nghĩ xem lời đề nghị này chỗ nào không ổn không, cô hỏi luôn: “Chú còn nhớ chỗ tôi ở không?”
“Chắc chú tìm được.”
Cúp điện thoại xong, lần này chôn dưới gối không phải điện thoại nữa, mà là đầu của cô. Cô nằm bẹp cười ngốc nghếch một hồi, sau đó nhanh chóng bò khỏi giường, phi đi đánh răng rửa mặt.
Sắc mặt sau khi thức đêm trông phờ phạc, cô đắp lên một cái mặt nạ, khởi động robot hút bụi, sau đó lại bắt đầu thu dọn những đồ đạc tiện tay vứt bừa trên sô pha, bàn trà, bàn ăn cơm.
Sau đó dành chút thời gian để bỏ lớp mặt nạ, dưỡng da, bôi thêm một lớp kem dưỡng nâng tông (tone-up cream). Chọn một thỏi son màu trà sữa, cũng chỉ tô một lớp mỏng giúp cho sắc mặt không lộ rõ vẻ trắng bợt.
Ôn Lĩnh Viễn đến muộn hơn so với thời gian anh báo trong cuộc gọi khoảng 10 phút. Trong mười phút này, Ninh Tê thấp tha thấp thỏm, thậm chí còn nghi ngờ anh đổi ý phút cuối, rồi lại nghi ngờ sự võ đoán của mình thể hiện cô không tin tưởng nhân phẩm của Ôn Lĩnh Viễn. Hẳn là dù mưa dù gió thì anh vẫn tới.
Tiếng chuông bộ đàm vang lên, cô đứng phắt từ sô pha dậy, nhận máy, mở cửa dưới tầng cho anh.
Nếu như không cần chờ thang máy, chỉ sau một phút là Ôn Lĩnh Viễn sẽ xuất hiện trước cửa nhà cô. Một phút này cũng cực kỳ dày vò cô, chẳng biết nên đứng ở cửa đợi hay quay lại sô pha ngồi.
Đến lúc này, Ninh Tê mới nhận ra sự lười biếng của mình đã đẩy hai người vào một tình huống khó xử vô cùng. Ở đây không có bể cá, không có mấy con cá để ngắm, trong lòng cô lại có con quỷ to đùng, sao có thể dùng thái độ tự nhiên ở cùng với anh cả buổi chiều này?
Ninh Tê quyết định chọn phương án mở cửa ra đợi.
Nghe hành lang bên kia có tiếng báo hiệu thang máy đã tới tầng, cô cũng chuẩn bị xong. Tiếng bước chân đi về phía bên này, cô xách túi rác lên, đặt trước cửa nhà. Sau đó thẳng lưng đứng dậy, thản nhiên cất tiếng chào hỏi anh, “Bên ngoài mưa to không ạ?”
“Cũng bình thường.”
Ôn Lĩnh Viễn tay cầm chiếc dù màu đen dài, phần chóp vẫn đang nhỏ nước, không phải ô của anh, phía trên in logo của khách sạn. Tay còn lại đang xách theo một túi quà tặng màu trắng.
Dù anh không dính nước mưa, nhưng trên người vẫn phả ra chút lành lạnh âm ẩm từ phần bả vai và ống quần của anh.
Ninh Tê đưa dép đi trong nhà cho anh, nhận lấy ô đem ra ban công mở cho chảy ráo.
Khi cô quay lại phòng khách, Ôn Lĩnh Viễn đã ngồi xuống sô pha. Cô không thể ra đấy ngồi ngay được, thật sự gượng gạo không biết phải mở lời hàn huyên như nào.
Vì thế, đi đun nước trước, cô ở trong phòng bếp hết tráng cốc, lại tìm trà, sau đó mới hỏi anh: “Ông nội Ôn dạo này vẫn khỏe chứ ạ?”
Nói “gần đây” rành rành là khách sáo, vì thời gian cô quay lại trường từ Nam Thanh còn không quá nửa tháng.
“Trừ việc gần đây hay mưa khiến ông không thể ngồi ngoài vườn đọc sách thì tất cả đều tốt.”
“Nam Thành cũng hay mưa ạ?”
“Mưa liên tục hơn một tuần rồi.”
“Tôi cũng không thích mưa, nó ngăn tôi trở thành một sinh viên tốt.”
Ôn Lĩnh Viễn hiểu rõ lời này của cô có ý gì, cười bảo: “Cháu trốn học hả?”
“Cũng không trốn nhiều lắm…. Tôi có tính toán cả mà, cố gắng không để số buổi nghỉ ảnh hưởng đến thành tích bình thường.”
Ninh Tê tìm được hai hộp trà, hồng trà gừng dứa và trà Rooibos hoa nhài táo chua, là quà tân gia lần trước Tô Vũ Nùng tặng. Hai loại này đều không hợp phẩm vị Ôn Lĩnh Viễn nên anh dứt khoát chọn uống nước lọc.
Lúc quay lại sô pha ngồi, bầu không khí đã thoải mái hơn.
Ninh Tê không ngồi trên sô pha mà nửa quỳ trên tấm thảm nhung ở bàn trà, loay hoay nghịch bình ngâm trà trong suốt chứa hồng trà gừng dứa. Nếu hôm nay Ôn Lĩnh Viễn không đến đây, chẳng biết hộp trà này sẽ im lặng chờ trong tủ bếp đến ngày tháng năm nào.
“Buổi trưa chú mời bạn đi ăn ạ? Thế chú tới đây từ sáng rồi?” Cô đang cố gắng tránh đi cách gọi “chú Ôn”, nếu không gặp tình huống bắt buộc, Ninh Tê sẽ trực tiếp lược bỏ chủ ngữ này.
“Mời một đàn anh đi ăn, trước đây người ta giúp tôi chút việc.” Ánh mắt Ôn Lĩnh Viễn dừng lại trên người cô trong khoảnh khắc.
Anh chợt cảm thấy hơi bối rối, nhưng anh đủ bình tĩnh để che giấu cảm xúc trong mọi trường hợp. Đáng lẽ nên từ chối, lý trí một mực khuyên nhủ anh, đơn độc tới nơi ở của cô như này cực kì không ổn.
Thế nhưng, dưới trời mưa rào như vậy, lái xe ba bốn tiếng đồng hồ chỉ để đến mời đi ăn bữa cơm. Thiết nghĩ đặt anh trong trường hợp này, anh cũng cảm thấy chẳng đáng. Vậy nên mới chiều theo sự lười biếng của cô.
Còn may anh có lý do chứ không phải đường đột cứ vậy mà đến.
Anh đặt “lý do” lên trên bàn, đẩy túi quà tặng đến trước mặt Ninh Tên, “Bà nội gửi cho Tiểu Viên mấy hộp mật ong, có gửi cho cháu nữa, dặn bọn tôi có cơ hội thì chuyển cho cháu. Bà bảo là nếu không chuyển trực tiếp cho cháu thì nhất định cháu sẽ ngại phiền không nhận.”
Ninh Tê lè lưỡi, “Bà nội đúng là hiểu tôi.”
“Dù sao thì tôi cũng mang tới rồi.” Ôn Lĩnh Viễn cười.
Còn về việc cô nhận hay không, anh không ép.
Ninh Tê hiểu rõ hàm ý trong câu nói của anh, vội vàng biểu lộ quyết tâm: “Tôi sẽ uống, uống cùng nước chanh.”
Ninh Tê lồm cồm bò dậy, bê MacBook từ trong phòng ra phòng khách. Video đã được cô cắt ghép xong, lồng thêm nhạc, âm thanh và phụ đề, thiếu mỗi khâu kết xuất cuối cùng.
Cô giữ nguyên tư thế nửa quỳ bên cạnh anh, lúc ngón tay di chuyển trên touchpad, cánh tay quẹt qua ống quần của anh. Ôn Lĩnh Viễn im lặng không nói, nhích đầu gối sang bên cạnh mấy tấc, tránh khỏi tay cô.
Ánh mắt anh dừng trên màn hình máy tính của cô, trông thấy các biểu tượng xếp lung tung đầy màn hình, khẽ cười. Thế mà cô vẫn có thể chính xác tìm ra folder chứa video của mình giữa một loạt các folder.
Trong lúc Premiere khởi động, Ôn Lĩnh Viễn nói: “Cảnh quay của tôi có nhiều không? Để tôi chuẩn bị tâm lý trước, nếu không lúc xem tôi sẽ thấy ngại.”
Ninh Tê cười đáp, “Chú mà cũng ngại á?”
“Đương nhiên rồi.”
“Hình như tôi chèn bốn năm phút thì phải? Nhưng tôi cam đoan trong video nhìn chú cực kì bình thường.”
“Bình thường theo kiểu nào?”
“Chính là kiểu phù hợp với đại đa số tưởng tượng của mọi người về một bác sĩ Đông y đức cao vọng trọng ý.”
“Tôi cứ nghĩ mình còn chưa đến tuổi dùng từ ‘Đức cao vọng trọng’ cơ đấy.” Ôn Lĩnh Viễn cười đáp.
“Thế thì đức nghệ song hành? Tài đức vẹn toàn? Hậu đức tải vận….”
Ôn Lĩnh Viễn đỡ trán, “…..Thôi nào.”
Video tổng cộng có mười tám phút, xoay quanh nội dung cuộc sống và công việc của Tiểu Viên, biên tập theo thứ tự thời gian, đồng thời đan cài ngang vào đó những nội dung khác, ví dụ như công việc của Ôn Lĩnh Viễn và bác sĩ Chương, cuộc sống sau khi về hưu của Ôn Hạc Đình.
Bài tập của sinh viên không tránh khỏi sự trẻ trung non nớt nhưng hiếm thấy ở chỗ, tác phẩm không hề cứng ngắc, khuôn sáo.
Nhắc đến phim tài liệu về nghề Đông y, phản ứng đầu tiên của không ít người đó là sự phát triển theo hướng những thăng hoa tinh diệu sau đó là “truyền thừa” rồi “quên lãng”. Nhưng Ninh Tê thì không thế, cô thật sự chú tâm vào tuyến phát triển một ngày của người học việc, thậm chí không tiếc bỏ ra cả độ dài cả một phút, chỉ để quay cảnh Tiểu Viên vuốt ve mèo.
Cảnh quay kết thúc, Ôn Lĩnh Viễn nhìn phụ đề, lời văn và phối âm đều do Ninh Tê tự làm. Anh đương nhiên nghe ra cô cố ý đè thấp khiến giọng nói tương đối trầm và nhẹ nhàng. Âm sắc vừa đủ “độ”, lại không đạt tới “độ” du dương trầm bổng của một người biên tập viên tin tức.
Ôn Lĩnh Viễn nhìn ánh mắt mong chờ của Ninh Tê dành cho anh, biết cô đang chờ đợi phản hồi từ mình, bèn mỉm cười hỏi: “Nếu tôi bảo không cần chỉnh sửa gì, cháu có nghĩ là tôi nói cho có không?”
“Không đâu, rất hợp ý tôi. Vì chú có nêu ý kiến thì tôi cũng không sửa đâu. Cũng chỉ là bài tập bình thường thôi, tôi dồn nhiều công sức vào nó như vậy, nó cũng tự thấy xấu hổ.”
Ninh Tê gập màn hình laptop lại rồi lấy điện thoại ra.
Không thể để xuất hiện khoảng trống khi chuyển từ chuyện này sang chuyện kia được, bằng không sẽ kéo bầu không khí vào cảnh ngượng ngùng.
Cô mở WeChat, bấm chọn một kênh liên lạc của siêu thị Walmart gần chỗ mình, không quên hỏi Ôn Lĩnh Viễn: “Buổi tối chúng ta ăn lẩu nhé?” Bây giờ là ba rưỡi, đồ được giao đến xong, chuẩn bị một lúc, chắc là vừa kịp tới giờ cơm.
“Haidilao?”
“Thật ra tôi có một nồi lẩu điện.” Ninh Tê vừa kể vừa tự buồn cười, “Có một tối chẳng biết sao lại bột phát ý tưởng, cảm thấy nên mua một nồi lẩu, chờ ngày nào lạnh, không muốn ra ngoài thì gọi Tiểu Vũ với Tô Dục Thanh tới nhà cùng ăn. Thế là tôi đặt mua luôn. Hôm sau ngủ dậy lại thấy hối hận, muốn hủy đơn nhưng nhân viên chuyển phát nhanh đang trên đường giao rồi. Cái nồi đó còn là nồi lẩu uyên ương nữa chứ.”
Ôn Lĩnh Viễn bật cười, “Thế nên nửa đêm đừng quyết định cái gì.”
“Hôm nay chúng ta dùng cũng coi như không lãng phí tiền.” Ninh Tê vội vàng muốn dùng thử, “Walmart có đủ nguyên liệu để ăn lẩu, chỉ cần bỏ ra 180 tệ rồi chúng ta ngồi ở nhà đợi là xong.” Cô cho ba chỉ bò, ba chỉ dê, thịt bò viên cùng những nguyên liệu phổ biến vào giỏ hàng, sau đó chuyển điện thoại cho Ôn Lĩnh Viễn, “Chú xem thử xem còn cần thêm gì nữa không?”
Ôn Lĩnh Viễn chọn tượng trưng thêm mấy loại rau, cũng chẳng để ý giá cả như nào, sau đó trả điện thoại về cho Ninh Tê.
Ninh Tên ngạc nhiên, “Nhanh vậy ạ?”
Rất rõ ràng, sau khi thanh toán xong, hai người lại rơi vào tình trạng không có việc để làm. Không thể không có chủ đề nói chuyện được, nhưng tình trạng bây giờ, nói gì cũng như đang dò mìn vậy. Đã thế tối qua cô còn thức đêm, giờ tốc độ vận hành của não gần như bằng không, trước mặt Ôn Lĩnh Viễn, phải cố hết sức kìm nén bản thân.
Xem phim? Chơi điện tử?
Ôn Lĩnh Viễn chăm chú nhìn Ninh Tê. Anh chưa từng thấy biểu cảm này ở cô khi thanh toán hóa đơn, trông như số dư trong thẻ của cô không đủ thanh toán bữa tối hôm nay vậy. Nhưng điều này rất vô lý, vẻ mặt cô nghiêm trọng như thế, nhất định là vì chuyện khác.
Đặt bản thân vào vị trí của cô, anh đại khái có thể lý giải được. Rất có lẽ nếu cho cô thêm một cơ hội được chọn, cô sẽ chọn kiềm chế cơn lười, ra ngoài ăn cơm?
“Tôi có thể mượn máy tính của cháu không?” Ôn Lĩnh Viễn nghĩ, vậy để anh giúp cô một tay.
Ninh Tê ngơ ngác, “Chú muốn làm việc ạ?”
“Ừ, tôi muốn trả lời mấy email.”
Trong đầu Ninh Tê xẹt qua dòng suy nghĩ, trong máy tính mình có nội dung gì không thể cho anh xem không. Cô mở máy, xoay màn hình tới trước mặt anh, không quên dặn một câu, “Chú chỉ được dùng trình duyệt web thôi đấy nhé.”
Ôn Lĩnh Viễn mỉm cười, “Được. Cháu có muốn nghỉ ngơi thêm chút không?”
Ninh Tê vội vàng hỏi: “Quầng mắt thâm của tôi rõ thế à?”
“Cũng bình thường. Nhưng trong lúc trả lời email, tôi không thể nói chuyện cùng cháu được.”
Nghe anh nói xong, Ninh Tê thở phào một cái. Cô quay lại phòng ngủ, cầm một tấm chăn mỏng ra, phủ lên người, rồi ngồi xuống thảm trải sàn, nằm bò trên bàn trà.
“Cháu ngủ như này à?”
“Chắc là hồi nghỉ hè còn ở Thanh Hạnh Đường đã học thói quen xấu này.” Ninh Tê tựa đầu lên cánh tay mình.
“Nằm như vậy thì tay cháu sẽ bị tê đó.” Ôn Lĩnh Viễn lấy gối tựa trên sô pha đưa cho cô.
Cô tựa đầu lên đó, nhắm mắt lại, cánh tay ôm lấy gối tựa, dưới áp lực hai má hơi lõm vào một chút. Ôn Lĩnh Viễn nhìn hàng mi dài hơi vểnh lên của cô, phủ bóng xuống dưới vành mắt, chẳng hiểu sao lại không lên tiếng nhắc cô rằng nếu nằm nghiêng ngủ sẽ rất dễ bị chảy nước dãi.
Bên ngoài vẫn đang mưa, bao phủ cả không gian trong sự âm u khó chịu. Nguồn sáng nhân tạo không đủ xoa dịu tâm trạng con người trong những ngày mưa như này trở nên sáng sủa hơn.
Nhưng cô ấy lại có thể.
Cô ngủ chẳng chút phòng bị, dưới mắt là quầng thâm xanh nhạt do thức khuya, máu không được cung cấp đủ nên tạo thành.
Trình duyệt vẫn dừng ở giao diện hòm thư của anh. Có cả trăm email đang chờ trả lời, nhưng chẳng có thư nào đáng để trả lời mà anh cũng chẳng buồn mở ra. Bởi anh đang yên lặng ngắm nhìn cô.