Đăng vào: 12 tháng trước
Trình Dục vừa dứt lời, Phô Mai bởi vì đứng một chỗ khá lâu nên bỗng nhiên chạy lên phía trước, Quý Minh Luân bị nó kéo mạnh một cái, bữa sáng trong tay suýt chút nữa rơi xuống đất, nhưng hắn đã không để ý đến những thứ này nữa rồi, giật mình nói: "Sớm như vậy mà mẹ đã tới rồi sao? "
"Buổi sáng mẹ còn phải đi họp, bây giờ đang có thời gian." Trình Dục nhắc nhở hắn, "Đừng lãng phí thời gian nữa, mau đi về đi, mẹ có đem theo đặc sản mà chú Vương cho con, phải để trong tủ lạnh. "
Quý Minh Luân nghe vậy tim đập thình thịch, Giang Lẫm vẫn còn đang nằm trên giường của hắn, vết đỏ đầy người lại còn không mặc gì cả, nếu để Trình Dục nhìn thấy cảnh này, hắn không dám nghĩ Giang Lẫm có cách nào thừa nhận không. Nhưng hắn hoảng hốt trong giây lát rồi chợt nhận ra, lúc trước bởi vì Giang Lẫm về nước nên hắn đã đổi mật khẩu cửa, không nói cho ai biết mật khẩu, cho nên Trình Dục cũng không biết mật khẩu mới là gì.
Nghĩ đến điều này, hắn bình tĩnh trở lại: "Phải mất một khoảng thời gian con mới về được, mẹ cứ đến công ty trước đi, khi nào có thời gian con sẽ đến tìm mẹ."
Trình Dục nâng cổ tay nhìn đồng hồ: "Mẹ muốn ăn sáng với con, mẹ có mang theo bánh bao mà con thích ăn đây."
Trình Dục thường không quan tâm Quý Minh Luân cho lắm, số lần hai người gặp mặt cũng ít, thứ nhất là Quý Minh Luân tính cách độc lập, thành tích học tập chưa bao giờ khiến bà phải lo lắng, thứ hai cũng là bởi vì bà với gia đình của Vương Mộc Thông có rất nhiều chuyện cần phải giải quyết.
Về phương diện giáo dục và nuôi dưỡng con trai, Trình Dục vẫn luôn cảm thấy rất có lỗi, bà quá tham vọng, ngay cả khi hai năm trước khi phát hiện ra khối u bà vẫn làm việc. Mặc dù Quý Minh Luân từ nhỏ đến giờ chưa bao giờ đòi hỏi tình cảm gia đình, nhưng bà biết mình và Quý Trác Thăng không thể nào hòa hợp được, chỉ có thể thông qua một ít chuyện nhỏ để bù đắp một chút.
"Mẹ," Giọng điệu của Quý Minh Luân có chút không kiên nhẫn, "Con mới chạy được một nửa, mẹ bảo con phải nhanh quay về, dù sao mẹ cũng muốn nói chuyện về việc định cư, mẹ xem con cũng không biết tiếng Hàn, trong nước tốt như vậy con đi cùng Quý Trác Thăng để làm gì? "
Quý Minh Luân kiềm chế tốc độ nói chuyện, trong đầu đều là muốn khuyên Trình Dục rời đi: "Lúc trước ngay cả việc đi du học Los Angeles con cũng từ bỏ, cho dù hiện tại con thật sự muốn xuất ngoại cũng sẽ không đi Hàn Quốc, hơn nữa ông ấy đi cùng với Tạ Mẫn, làm sao mà con có thể xem Tạ Mẫn như người một nhà đây? "
Tạ Mẫn là vợ hiện tại của Quý Trác Thăng, Trình Dục cũng biết Quý Minh Luân cũng không có quý mến gì Tạ Mẫn. Sau khi nghe những lời này, bà cũng tin Quý Minh Luân không đồng ý việc định cư.
Thang máy lên đến tầng 28, Trình Dục xách túi đặt trên mặt đất đi ra: "Con biết nặng nhẹ là được rồi, nếu ông ấy một mực muốn thuyết phục con, con cứ nói với mẹ, mẹ sẽ đi tìm ông ấy nói chuyện. "
"Con biết rồi." Quý Minh Luân âm thầm thở phào nhẹ nhõm, vừa định nhắc bà đi làm sớm thì nghe thấy đầu dây bên kia phát ra hai tiếng "Bíp Bíp", đây là âm thanh nhắc nhở sai mật khẩu, Trình Dục quả nhiên nói: "Chuyện gì xảy ra vậy? Sao lại sai mật khẩu? "
Quý Minh Luân lập tức sải bước về phía khu chung cư: "Con đổi rồi, mẹ để đồ ở cửa đi, con chạy bộ xong sẽ trở về lấy. "
"Con đổi thành gì vậy? Nói với mẹ để mẹ cất đồ vào tủ lạnh. "
"Mẹ cứ đặt trước cửa đi, lần trước cửa bị hư nên con đã đặt lại mật khẩu, mẹ không có vân tay thì không mở được."
Quý Minh Luân lo lắng đến mức đi bộ nhanh đến nỗi phát ra gió mạnh, cũng may Trình Dục không nghi ngờ lời nói của cậu, hơn nữa bà còn phải về công ty chuẩn bị cho cuộc họp, liền nói: "Vậy con nhớ phải để nó trong tủ lạnh, nếu không sẽ dễ hỏng. "
Quý Minh Luân đáp: "Con biết rồi, mẹ đừng dong dài nữa. "
Cúp điện thoại, hắn tính toán thời gian đi đến cửa khu chung cư, kéo Phô Mai đứng ở bên ngoài một chút, cho đến khi nhìn thấy xe của Trình Dục rời đi mới đi vào. Trước cửa nhà quả nhiên để hai cái túi, mà Giang Lẫm vẫn còn đang ngủ, hoàn toàn không biết chuyện đã xảy ra.
Sau khi cho Phô Mai ăn, Quý Minh Luân sờ sờ đầu của nó rồi đứng dậy đi vào phòng bếp rửa tay, lấy một chai nước uống thể thao từ tủ lạnh ra uống, sau đó trở lại phòng ngủ đóng cửa lại.
Tia nắng rơi xuống mặt đất cạnh bức tường, rèm cửa không có kẻ hở cho tia sáng lọt vào. Bụi bay mù mịt, bầu không khí có vẻ yên tĩnh và thanh bình, nhưng tâm trạng của hắn lại không tốt như khi hắn rời đi.
Đi đến bên giường ngồi xuống, hắn nhìn xuống người đang ngủ say trong chăn, nhịn không được cúi đầu hôn lên gương mặt bóng loáng kia, sau đó cúi người ôm lấy cậu.
Tối hôm qua trước khi rời đi, lời nói của Đặng Phong lại vang lên bên tai hắn, một năm sau chắc chắn sẽ không dễ dàng gì cho hắn và Giang Lẫm. ---Đọc FULL tại Truyenfull.vn---
Bọn họ vừa mới ở bên nhau, sẽ phải đối mặt với sự chia tay xuyên quốc gia, thời gian còn lâu như vậy. Mặc dù nói du học sinh năm hai sẽ có nhiều thời gian tự do hơn, nhưng họ cách nhau mười mấy tiếng đồng hồ đi máy bay, bọn họ không thể muốn gặp là gặp được, không phải muốn ôm là ôm được.
Nắm lấy tay đang đặt trên bụng của cậu, Quý Minh Luân kéo nó đến bên môi rồi hôn lên nó.
Bệnh chàm trên tay của Giang Lẫm đang có dấu hiệu tốt lên, ngón tay cũng bớt sưng lên, Quý Minh Luân đánh giá hình dạng đầu ngón tay, sau đó nắm chặt lấy bàn tay của người nọ.
Đây là bàn tay thật vất vả lắm hắn mới có thể nắm được, mặc kệ là khoảng cách mười mấy giờ bay hay là phải đối mặt với người nhà, đối với hắn mà nói đó không phải là vấn đề.
Chỉ cần Giang Lẫm có suy nghĩ giống hắn, hắn liền có lòng tin.
Buổi trưa Quý Minh Luân hầm một nồi súp gà thơm với thịt gà địa phương Trình Dục đưa tới, lúc chuẩn bị vớt mì ra thì cửa phòng ngủ được mở ra, Phô Mai đi vào, chân ngắn nhảy nhót chạy đến bên giường, ngửa đầu nhìn cậu, nó không biết làm cái gì, rất nhanh trên giường liền có tiếng ngáp dài.
Giường của Quý Minh Luân cao hơn giường bình thường, Phô Mai nhảy lên không được, đương nhiên nó cũng không thấy Giang Lẫm bị nụ hôn đánh thức đến đỏ cả tai, đẩy Quý Minh Luân ra che miệng lại, đôi mắt mảnh vẫn ngập ngừng nhìn hắn.
Quý Minh Luân kéo Giang Lẫm dậy, chăn theo động tác ngồi dậy của cậu mà trượt xuống, lộ ra bộ phận trên chân, Giang Lẫm cuống quít kéo chăn chắn ở bên eo, Quý Minh Luân không trêu cậu nữa, đi vào trong tủ quần áo lấy một bộ quần áo ngủ sạch sẽ, đầu tiên là mặc đồ cho cậu, sau đó hắn hỏi: "Nơi đó có đau không? "
Giang Lẫm cúi đầu sửa sang lại ống tay áo, nghe vậy động tác có chút cứng ngắc, lắc đầu: "Không có. "
"Vậy là tốt rồi." Quý Minh Luân ôm cậu vào lòng, hai tay đặt sau lưng cậu, cằm đặt ở vai cậu nói, "Buổi sáng lúc dọn dẹp cho cậu tớ thấy nó có chút sưng, tớ có bôi thuốc giảm sưng, xem ra nó có hiệu quả. "
Giang Lẫm không thể chịu đựng được những lời nói như vậy, nhất là khi nghĩ đến những thứ mà Quý Minh Luân nói. Mặc dù tối hôm qua bọn họ đã làm chuyện thân mật, nhưng dù sao bây giờ cũng là ban ngày, hơn nữa Giang Lẫm vẫn không thể nào thích ứng được.
Cậu nhìn chằm chằm vào Phô Mai đang vẫy đuôi dưới giường và nói, "Cậu đang nấu súp gà?" "
"Đúng vậy, " Quý Minh Luân không lập tức buông cậu ra, "Mẹ tớ có mang một con gà tới, thịt thà cũng được, biết cậu thích ăn nên tớ nấu cho cậu, chờ cậu ra là vớt mì rồi ăn. "
Giang Lẫm lâu rồi chưa ăn món này, nhất thời cảm thấy thèm, bụng cũng rất phối hợp mà phát ra âm thanh "ọt ọt". Quý Minh Luân không nhịn được cười, lúc buông ra còn hôn lên má cậu một cái, đứng dậy nhắc nhở: "Mặc vào rồi đánh răng đi. "
Quý Minh Luân mang Phô Mai ra ngoài, Giang Lẫm mặc quần lót và quần ngủ, lúc xuống giường cảm thấy chân có hơi mềm, lại ngồi trở lại mép giường, giơ tay che thắt lưng mỏi nhừ.
Những hình ảnh táo bạo đêm qua lần lượt hiện về trong đầu cậu, bây giờ nhớ lại còn không nghĩ đó là thật. Cậu thật sự đã làm với Quý Minh Luân, chẳng những không cảm thấy ghê tởm mà còn đắm chìm đến mức mất khống chế.
Nhất là lúc cuối cùng cậu còn chủ động lôi kéo Quý Minh Luân chạm vào mình, nghĩ đến những lời mà mình nói với Quý Minh Luân lúc đó ——
Không nghĩ nữa, cậu xoa xoa mặt, đi rửa mặt.
Quý Minh Luân vớt mì ra, bưng lên bàn, Giang Lẫm cũng từ phòng vệ sinh đi ra.
Cậu đã đánh răng rửa mặt xong, nhìn qua trông cậu rất có tinh thần, ngoại trừ đi bộ có hơi chậm ra thì không có gì khác. Quý Minh Luân lúc cậu đi tới thì hắn đi đến sofa, cầm một cái đệm hình bầu dục đặt lên ghế. Cậu cứng đờ tại chỗ, nói, "Tớ không sao, không cần đệm."
Quý Minh Luân không tranh luận chuyện này với cậu, chuyển đề tài về món ăn: "Mau ngồi xuống ăn, mì không thể để lâu. "
Phô Mai ở bên chân bàn gặm xương gà trên đĩa, Giang Lẫm ngồi xuống, Phô Mai ngẩng đầu nhìn cậu một cái, "Gâu gâu" sau đó tiếp tục ăn.
Giang Lẫm cười cười, cầm đũa khuấy mì trong bát, cúi đầu uống một ngụm canh trước.
Nhiệt độ canh gà vừa phải, sẽ không bị nóng miệng, Quý Minh Luân bỏ một ít Lão tửu*, mùi thơm nồng nặc xông vào mũi, đây là hương vị Giang Lẫm rất thích ăn, uống thêm vài ngụm nữa, chờ Quý Minh Luân xoay người lại, canh trong chén cậu đã vơi hơn phân nửa.
*Rượu Hoàng tửu Triệu Hưng. Sau khi chế biến xong nó có màu sắc hơi vàng và hương thơm nồng. Một hũ rượu ngon cần ủ từ 3 cho đến 5 năm, càng để lâu thì hương vị còn đậm đà và quý hiếm. Vì lẽ đó cho nên nó còn được gọi là "Lão tửu" và chỉ dùng cho những dịp quan trọng của gia đình
Lại múc thêm canh cho cậu, Quý Minh Luân cũng cầm đũa ngồi xuống bên cạnh cậu, hai người cùng nhau cúi đầu ăn mì. Giang Lẫm thật sự rất đói bụng, ăn được một nửa mới rảnh nói chuyện, hỏi: "Dì mang gà đến khi nào? "
Gắp một miếng đùi gà mềm trong bát của mình cho cậu, Quý Minh Luân nói: "Sáng nay. "
Giang Lẫm đang muốn gắp thịt về cho Quý Minh Luân, nghe xong lại ngẩn người: "Sáng nay? "
"Ừm, " Đặt đũa ở mép bát, Quý Minh Luân nhìn cậu nói, "Buổi sáng tớ có xuống nhà chạy bộ, bà ấy không nói mà tới, cũng may lúc đó tớ đã đổi mật khẩu cửa. "
Quý Minh Luân không muốn dọa Giang Lẫm, nhưng nếu bọn họ đã ở bên nhau thì đây chính là cửa ải sau này nhất định phải đối mặt, thay vì tránh né, hiện tại cứ nói rõ ràng trước đi.
Giang Lẫm cũng lớn lên trong một gia đình không trọn vẹn như hắn, Mặc dù so với tính cách độc lập của hắn, Giang Lẫm sẽ ỷ lại vào hắn hơn một chút, nhưng Giang Lẫm cũng không phải là bông hoa trong nhà kính, Quý Minh Luân không cho rằng cậu là người không thể giải quyết chuyện gì.
Sắc mặt Giang Lẫm không dễ nhìn lắm, cũng buông đũa xuống, suy nghĩ một hồi nói: "Chuyện sau này của chúng ta, cậu tính sao? "