Chương 35: Suy nghĩ kỹ về nó

Thử Lại Lần Nữa

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Đang ở dưới lầu chờ thang máy, có người vỗ vai Quý Minh Luân, một giọng nói khàn khàn từ phía sau truyền đến: "Về rồi à? "

Không cần quay đầu lại, hắn biết đó là hàng xóm của mình - Tô Nghiễn.

Những gì Đặng Di vừa nói vẫn còn văng vẳng bên tai, hiện tại hắn không có tâm trạng gì, liền qua loa đáp một tiếng.

Thấy hắn không quay đầu lại, Tô Nghiễn đi tới bên cạnh hắn, nghiêng đầu quan sát hắn một lát: "Do da bị đen hay là có người chọc giận anh vậy? "

Liếc mắt nhìn gương mặt Tô Nghiễn, Quý Minh Luân nói: "Da bị đen. "

Tô Nghiễn nhịn cười, lắc lắc túi hộp quà màu đỏ thẫm trong tay: "Có muốn ăn sushi không? Kỷ Kiền vừa đưa tới cho tôi, nhím biển tươi lắm. "

Cửa thang máy mở ra, mấy người hàng xóm đi ra, Quý Minh Luân đè nút mở cửa lại, để Tô Nghiễn đi trước mới nói: "Tôi hơi mệt, không ăn đâu. "

Tô Nghiễn tựa vào vách ngăn thang máy, hắn thì đứng đưa lưng về phía Tô Nghiễn, thang máy nhanh chóng đi lên, mãi cho đến tầng 28 mới mở ra, Tô Nghiễn đi theo sau hắn, khi hắn đi sang bên trái lại hỏi một lần: "Có phải chuyến đi chơi không thuận lợi không? "

Dừng bước, Quý Minh Luân hiện tại không muốn nhìn nói chuyện với Tô Nghiễn, nhưng khi y nhắc tới, đã làm cho hắn nhớ tới một chuyện khác.

Buông tay cầm vali ra, hắn quay đầu lại nói: "Tôi có thể hỏi cậu một câu khá riêng tư không. Nếu không thể trả lời thì coi như tôi chưa từng hỏi gì đi"

Tô Nghiễn gật đầu: "Anh hỏi đi. "

"Từ khi nào cậu bắt đầu phát hiện ra xu hướng tính dục của mình?"

Im lặng một lát, Tô Nghiễn nói: "Cụ thể thì tôi cũng không nhớ rõ, nhưng tôi chưa bao giờ thích con gái"

Quý Minh Luân gật đầu, lúc xoay người nghe Tô Nghiễn hỏi: "Hôm nay anh bị sao vậy? Thật kỳ lạ. "

Tay trái đút vào túi quần, Quý Minh Luân kéo vali kéo đi về phía cửa nhà mình: "Không có gì, chỉ là mệt muốn đi ngủ. "

Vào phòng, hắn đặt vali ở cửa chính, vào phòng bếp nhận rót hai ly nước uống, cảm giác bốc khói trong cổ họng bị đè xuống, cảm giác mệt mỏi càng trở nên rõ ràng.

Đi vào phòng tắm tắm rửa một chút, sau khi đi ra hắn cũng không nhìn điện thoại di động để trên bàn, vào phòng ngủ mà ngủ.

Thật ra hắn không buồn ngủ, chỉ là mệt mỏi không muốn nhúc nhích, đầu óc mơ màng, bất tri bất giác liền chìm vào giấc ngủ. Nhưng lần này hắn ngủ không ngon cho lắm, rất nhanh đã bị ác mộng đánh thức.

Trong mơ, Giang Lẫm và Đặng Phong ngồi bên bờ biển ngắm hoàng hôn, hai người lặng lẽ nắm tay nhau, Đặng Phong thì thầm vài câu với Giang Lẫn, Giang Lẫm quay mặt nhìn anh, sau đó bọn họ ở góc độ người bên ngoài nhìn không thấy, tới gần nhau hình như là muốn hôn môi.

Lúc mở mắt ra, Quý Minh Luân ngồi dậy, rút khăn giấy ở đầu giường lau mồ hôi trên cổ. Ánh trăng từ bên ngoài tràn vào trong, căn phòng chỉ có tiếng điều hòa hoạt động.

Nhìn chằm chằm chùm ánh sáng màu trắng bạc kia, hắn nhớ lại trong mơ Giang Lẫm cười rất ôn nhu với Đặng Phong.

Mặc dù đây là nằm mơ, nhưng có thể Giang Lẫm sẽ cười như vậy với Đặng Phong ở một nơi mà hắn không nhìn thấy. Lúc hắn không biết, Giang Lẫm và Đặng Phong thật sự đã phải lòng nhau. Đặng Phong tính tình cẩn thận, Giang Lẫm lại hướng nội, nếu như hai người bọn họ không muốn công khai, họ thực sự sẽ giấu hắn.

Nắm lấy một nắm tóc mái, lời nói của Đặng Di không kiềm chế được mà liên tục tràn ra.

Lúc mới nghe được, thật ra hắn cũng không muốn tin, thậm chí đã nghĩ tới việc lập tức gọi cho Giang Lẫm hỏi rõ.

Nhưng vừa bấm số xong, hắn lại đột nhiên cúp máy.

Hắn nên hỏi gì đây?

Hỏi Giang Lẫm có phải đang hẹn hò với Đặng Phong không? Hay là hỏi lần này trở về chỉ muốn làm hòa với hắn, chỉ vì mối quan hệ bạn bè này?

Hay là hỏi xu hướng tính dục của cậu đã thay đổi như thế nào?

Lúc ấy hắn tỏ tình với Giang Lẫm là quyết tâm đánh cược, nhưng cũng là vì cảm nhận được Giang Lẫm ỷ lại vào mình, cùng với vị trí không giống với người thường của hắn trong lòng Giang Lẫm.

Chẳng lẽ khi ở Los Angeles xảy ra chuyện nên Giang Lẫm mới bắt đầu có cảm giác với người đồng tính, bởi vì thế nên mới có thể hiểu được tâm trạng lúc đó của hắn, cho nên trở về tìm hắn để xin lỗi. Mà hắn lại hiểu lầm hành động này, lại ảo tưởng cho là mình đúng, cho rằng mình có thể như vậy với Giang Lẫm, cho rằng cái vòng tay kia là quà sinh nhật Giang Lẫm tặng bù cho hắn.

Hắn cũng hy vọng chiếc vòng tay trong tay Đặng Phong cũng chỉ là hiểu lầm, nhưng nếu như đó là thật thì làm sao bây giờ?

Chẳng lẽ muốn hắn cười đi chúc phúc cho bọn họ?

Huyệt thái dương bắt đầu đau đớn, hắn đứng lên, đến phòng khách cầm điện thoại di động. Vừa mở khóa liền thấy Giang Lẫm gọi hai cuộc điện thoại, gửi hai tin nhắn wechat.

[Cậu về nhà chưa?] 】

[Có phải mệt mỏi nên đi ngủ rồi không? 】

Tin nhắn thứ hai gửi hơn nửa tiếng trước, hắn nhìn chằm chằm ảnh đại diện của Giang Lẫm, cuối cùng vẫn nhấn nút khóa màn hình, đi tủ lạnh lấy mấy chai bia ngồi ở ban công uống, uống xong tiếp tục ngủ, cho đến khi bị tiếng chuông cửa đánh thức.

Đi tới phòng khách, hắn liếc mắt nhìn đồng hồ trên tường, đã là giữa trưa, thông qua mắt mèo nhìn người bên ngoài cửa, hắn siết chặt những ngón tay lại sau đó lại buông ra.

Hắn còn chưa chuẩn bị nên đối mặt với Giang Lẫm thế nào, bây giờ mở cửa ra, hắn không biết mình nên bày ra vẻ mặt gì.

Tiếng chuông cửa vang lên một lúc cũng không có ai mở cửa, Giang Lẫm gọi điện thoại cho Quý Minh Luân, đầu dây bên kia không có ai bắt máy, cậu cau mày, có chút lo lắng cho tình hình của Quý Minh Luân.

Ngày hôm qua tâm trạng của Quý Minh Luân cũng không tốt, sau khi trở về cũng không liên lạc với cậu, thậm chí ngay cả điện thoại và tin nhắn đều bị hắn bỏ qua. Sáng nay cậu gọi điện cho Đặng Phong hỏi, Đặng Phong nói chưa từng liên lạc với Quý Minh Luân, nhưng tối hôm qua anh vẫn đưa người về đến nhà, chắc là mệt quá nên vẫn còn đang ngủ.

Đặng Phong lại hỏi cậu tìm Quý Minh Luân có chuyện gì, nóng lòng cậu bịa ra một lời nói dối, nói là có thứ không cẩn thận để trong ba lô Quý Minh Luân.

Đặng Phong hỏi cậu là cái gì, nếu như cần gấp có thể giúp cậu lấy, cậu nói không cần, lần sau lấy cũng không sao, Đặng Phong lại hỏi cậu tối hôm qua nghỉ ngơi như thế nào, nếu cảm thấy mệt mỏi thì hai ngày nữa hẳn đến tiệm.

Cảm ơn sự quan tâm của Đặng Phong, sau khi cúp điện thoại cậu đi đến nhà Quý Minh Luân, đáng tiếc ở bên ngoài đợi nửa ngày Quý Minh Luân cũng không mở cửa, cậu nghĩ có lẽ Quý Minh Luân đã đến tiệm, liền đi tới [Chaka].

Lúc này [Chaka] vừa mới mở cửa trở lại, chỉ có một mình Chúc Chúc trong tiệm, nhìn thấy cậu đến, Chúc Chúc hỏi bọn họ trong chuyến đi này có chuyện gì thú vị không.

Cậu giúp dọn dẹp vệ sinh, vừa nói chuyện phiếm với Chúc Chúc, vừa thỉnh thoảng nhìn về phía cửa. Đến năm giờ chiều Đặng Phong tới cửa hàng, nhìn cậu còn cảm thấy lạ

Anh nói mình đi mua đồ gần đó thấy có một mình Chúc Chúc trong cửa hàng nên đi vào giúp, lúc này cũng là giờ cao điểm buổi tối, Đặng Phong thay tạp dề bắt đầu giúp đỡ, đến khi đóng cửa Quý Minh Luân cũng không tới, tám giờ rưỡi có gửi cho cậu một tin nhắn wechat, nói rằng sau khi về có rất nhiều việc cần làm, hôm nay hắn sẽ ở trường cả ngày.

Cậu trả lời: [Vậy cậu làm việc xong chưa? Buổi tối có thời gian ra ngoài ăn khuya không】

Cầm điện thoại di động đợi một lúc, Quý Minh Luân cũng không trả lời. Cậu nhịn không được, đi vào trong xe gọi cho Quý Minh Luân.

Cuộc gọi đầu không có ai nghe máy, mấy phút sau cậu gọi lại, Quý Minh Luân bắt máy, đầu dây bên kia rất ồn ào, còn có tiếng "bang bang" giống như có vật gì đó chạm đất, nghe giống như đang ở trong sân bóng.

Quý Minh Luân thở hổn hển, lúc nhận lấy còn nói một câu với người trong đội, Giang Lẫm nghĩ hiện tại hắn đang bận, liền hỏi: "Tối nay cậu có rảnh không? "

"Ừm, mấy ngày nay trường học có rất nhiều chuyện, tôi rất bận."

Không biết có phải do vận động kịch liệt hay không, giọng Quý Minh Luân hơi khàn, giải thích xong lại nói mấy câu với người đang chơi bóng rổ. Sau khi nghe ra sự nóng nảy và thiếu kiên nhẫn của hắn, Giang Lẫm nghĩ bây giờ đang là giữa trận, liền nói: "Vậy được rồi, tôi đi đây."

Dứt lời, Giang Lẫm vốn định nói ngày mai có thể cùng nhau ăn cơm hay không, còn chưa mở miệng đã bị Quý Minh Luân cắt đứt bằng một chữ "Được", tiếp theo điện thoại vang lên tiếng cúp máy.

Đặt điện thoại xuống, Giang Lẫm nhìn màn hình điện thoại, trong lòng cảm thấy rất kì lạ.

Quý Minh Luân sao lại trở nên lạnh nhạt với cậu quá vậy?

Hay là do cậu nghĩ nhiều?

Về nhà ngủ một đêm, ngày hôm sau Giang Lẫm vẫn đi đến tiệm như thường lệ.

Bận rộn cả ngày, cậu vẫn không nhìn thấy bóng dáng Quý Minh Luân đâu. Trong lúc ăn cơm chiều, cậu nhịn không được hỏi Chúc Chúc sao hai ngày nay Quý Minh Luân không tới, Chúc Chúc nhai sườn nói chuyện này rất bình thường, trước đây Quý Minh Luân một tuần cũng không tới tiệm, nhưng tháng này lại tới rất thường xuyên, bọn họ cảm thấy rất kì lạ.

Múc một miếng cơm, Giang Lẫm biết tháng trước Quý Minh Luân tới thường xuyên như vậy là do mình, có lẽ do chuyến đi chơi này, mà Quý Minh Luân phải gác lại những chuyện cần làm.

An ủi mình như vậy, nhưng trong lòng cậu luôn có cảm giác bất an, hơn nữa hai ngày nay cậu gửi tin nhắn cho Quý Minh Luân hắn đều trả lời rất chậm, trong từng dòng chữ cũng có thể cảm giác được sự lạnh nhạt của hắn.

Cho dù ban ngày Quý Minh Luân bận nên không có thời gian trả lời, vậy tại sao buổi tổi cũng chỉ trả lời có một hai chữ?

Mở app mua sắm ra, trong đơn đặt hàng của trang Hải Đào, cậu thấy chiếc vòng tay đặt trước đó đã qua cửa hải quan, năm sáu ngày nữa là có thể đến tay cậu. Cậu muốn mượn thời điểm tổ chức sinh nhật cho Quý Minh Luân để nói ra tâm ý mình, bởi vậy ngay cả kiểu bánh sinh nhật cũng đã chọn xong, cũng đặt phòng riêng tại một nhà hàng phương Tây.

Tất cả đều đã chuẩn bị xong, nhưng bây giờ Quý Minh Luân lại đột nhiên như vậy, cậu không đoán được.

Có thể khi cậu tỏ tình xong, bọn họ không thể bên nhau mà mối quan hệ bạn bè này cũng kết thúc theo.

Đêm nay cậu thỉnh thoảng thức dậy mấy lần, cậu luôn mơ một số giấc mơ tuy không nhớ rõ nhưng nó rất không thoải mái, buổi trưa lúc đến tiệm cũng hơi lơ đãng, buổi chiều Đặng Di đến, sau khi chào hỏi Chúc Chúc và Tiểu Húc, Đặng Di gửi cho mọi người một thư mời điện tử.

Lúc ấy cậu đang làm đồ, nên không biết Đặng Di đến, cũng không biết Đặng Di đi từ khi nào, về sau mỗi lúc rảnh rỗi đều nghe Chúc Chúc và Tiểu Húc nói chuyện sinh nhật mới biết ngày mốt là sinh nhật Đặng Di.

Thấy cậu không có phản ứng, Chúc Chúc nhớ tới lúc Đặng Di đến cô không gửi thiệp mời cho cậu, liền hỏi có phải cậu nhận được thiệp trước không. Cậu không hứng thú với việc này, liền trả lời qua loa.

Buổi tối gần đóng cửa, Đặng Phong đi tới tiệm, mặc áo sơ mi trắng và quần tây mà bình thường mình không mặc, tóc cũng chải chuốt gọn gàng, nhìn rất rạng rỡ.

Ngửi thấy mùi nước hoa trên người anh, Chúc Chúc trêu ghẹo anh có phải là đi hẹn hò hay không, anh trực tiếp đi tới bên cạnh Giang Lẫm, hỏi Giang Lẫm đêm nay có thời gian đi với anh tới chỗ này hay không, có chút việc muốn nói.

Giang Lẫm đang định sau khi tan làm sẽ đến nhà Quý Minh Luân thăm một chút, liền từ chối, Đặng Phong nói chỉ mất có 10 phút, cậu đành phải đồng ý.

Đi ra khỏi cửa hàng, Đặng Phong bảo cậu ngồi vào trong xe mình. Khi cậu hỏi muốn nói chuyện gì, Đặng Phong nhìn một dãy cửa hàng đối diện, sau đó từ trong túi quần lấy ra một cái vòng tay màu bạc.

"Đây là chiếc vòng tay mà cậu thích khi đi chơi, lúc ấy cậu không mua, vì thế tôi liền mua."

Nương theo ánh sáng yếu ớt chiếu từ cửa hàng đối diện, Giang Lẫm thấy rõ hình dáng của vòng tay, ngạc nhiên nói: "Khó trách lúc tôi quay lại bọn họ nói hết hàng, thì ra là bị cậu mua. "

Đặng Phong đưa lắt tay đến trước mặt cậu: "Cho cậu, nhận lấy đi. "

Giang Lẫm ngẩn người, đẩy vòng về phía anh nói: "Không cần, tôi cũng mua rồi. "

"Cậu mua rồi?" Đặng Phong lặp lại một lần nữa, tiếp theo bất đắc dĩ cười nói: "Thật đáng tiếc, nhưng tôi đã mua rồi, nếu cậu không nhận thì chỉ có thể vứt đi thôi. "

Giang Lẫm không ngờ lại có sai sót như vậy, đành phải giải thích: "Thật ra khi đó tôi không phải là không đủ tiền mới không mua, cám ơn ý tốt của cậu, lần sau không cần như vậy nữa, cái vòng tay này cậu bán lại cho tôi đi, tôi chuyển tiền cho cậu. "

Giang Lẫm nhận lấy vòng tay, lấy điện thoại di động ra muốn chuyển tiền cho Đặng Phong, Đặng Phong từ chối hai lần nhưng cậu rất kiên trì, nhìn cậu không hiểu được ý của mình, Đặng Phong không khỏi thở dài một hơi, nhẹ nhàng nhắc nhở: "Cậu có biết xu hướng tính dục của tôi không? "

Xu hướng tính dục của Đặng Phong ở trong tiệm không phải là bí mật, Giang Lẫm cũng biết, chẳng qua trong lòng cậu đều chỉ có Quý Minh Luân, cũng nghĩ nếu tiếp xúc với người đồng giới khác cũng không có vấn đề gì, bởi vậy không thèm để ý tới đều này. Cho đến giờ phút này, dưới ánh mắt của Đặng Phong, mặc dù ánh sáng yếu ớt, nhưng cậu cũng có thể nhìn ra ý tứ từ đôi mắt kia.

Đặng Phong nhướng khóe mắt, nói: "Đây là lần đầu tiên tôi căng thẳng khi tặng quà như vậy. "

Nếu Giang Lẫm còn đang nghĩ xem có phải mình nghe nhầm hay không, nhưng sau khi Đặng Phong thốt ra câu nói kia, cậu chắc chắn mình không nghe nhầm. Không ngờ Đặng Phong lại có tâm tư này, Giang Lẫm lập tức nhét vòng tay vào trong tay Đặng Phong, mở cửa xe nói: "Tôi có việc phải đi trước. "

"Giang Lẫm!" Đặng Phong gọi cậu một tiếng, thấy cậu đóng cửa lại rồi nhanh chóng đi về hướng khác, vội vàng xuống xe đuổi theo cậu, giải thích, "Tôi sẽ không cưỡng ép cậu, chỉ là muốn cho cậu biết tâm tư của tôi. Nếu cậu nghĩ bây giờ không thích hợp, chúng ta có thể tiếp tục làm bạn bè, nhưng tôi không muốn cậu trốn tránh tôi vì điều này. "

Lo lắng nhìn chằm chằm khoảng cách giữa mình và Đặng Phong, đầu óc Giang Lẫm rối loạn đến mức không nghĩ được gì, lại nghe Đặng Phong nói: "Thật ra trong khoảng thời gian này tôi vẫn luôn do dự, lúc đầu tôi không biết chắc xu hướng tính dục của cậu, sau đó tôi có quan sát cậu và cảm thấy cậu có thể chấp nhận được. Tôi muốn cố gắng, hơn nửa tháng nữa cậu sẽ trở lại Los Angeles, tôi không muốn mình phải hối tiếc. "

Giang Lẫm vẫn như cũ không nói lời nào, hai tay siết chặt, bả vai hơi run rẩy, Đặng Phong hiểu được cậu cần thời gian suy nghĩ, cũng không ngăn cản cậu, lùi lại một bước nói: "Cậu đi trước đi, nhưng tôi hy vọng cậu có thể suy nghĩ nghiêm túc một chút. "

Không quay đầu xe, Giang Lẫm cúi người dựa vào vô lăng, phải mất một lúc lâu mới bình tĩnh lại.

Chuyện xảy ra quá đột ngột, khiến cậu không kịp nói lời từ chối Đặng Phong, nhưng làm sao có thể chứ? Đặng Phong làm sao lại có tâm ý này với cậu? Còn mua vòng tay cậu muốn tặng cho Quý Minh Luân. Mặc dù cậu cũng mua lại một chiếc giống hết, nhưng với loại tình huống hiện tại, nếu cậu tặng chiếc vòng tay này cho Quý Minh Luân chỉ có thể gây ra hiểu lầm không đáng có.

Buồn bực mở app mua sắm ra, cậu muốn trả lại hàng đổi thành một chiếc vòng tay khác, thao tác được một nửa thì cậu nhớ lại thái độ lạnh nhạt của Quý Minh Luân đối với cậu mấy ngày nay.

Nếu Đặng Phong mua ở cửa hàng kia, có phải Quý Minh Luân nhìn thấy chiếc vòng tay này, sau đó nghe Đặng Phong nói có tình cảm với mình, cho nên mấy ngày nay hắn mới lạnh nhạt với cậu?

Nghĩ đến giả thiết này, ngay cả vòng tay cũng không kịp hoàn hàng, lập tức lái xe tới nhà Quý Minh Luân, ở trong hầm xe không nhìn thấy xe của Quý Minh Luân, cậu chưa từ bỏ, cậu đi lên lầu, ấn chuông cửa hồi lâu cũng không ai mở cửa, gọi điện thoại thì hắn không bắt máy.

Ngồi ở hành lang đến nửa đêm, cậu trở lại trong xe tiếp tục chờ, khi đó có hai lần không chịu nổi mà ngủ thiếp đi, cuối cùng bị tiếng động cơ tới gần đánh thức, đáng tiếc không phải xe của Quý Minh Luân.

Ở hầm gửi xe đến trưa ngày hôm sau, điện thoại của Quý Minh Luân vẫn tắt máy, WeChat cũng không trả lời. Lần này cậu hoàn toàn luống cuống, Quý Minh Luân chưa bao giờ vô cớ biến mất như vậy, người nọ nhất định là nghe Đặng Phong nói gì đó, sau đó nhìn thấy vòng tay rồi hiểu lầm.

Buổi chiều cậu đi đến tiệm, nhưng đến giờ đóng cửa vẫn không thấy Quý Minh Luân, ngay cả Đặng Phong cũng không tới. Sau khi tan làm, cậu lại xuống dưới lầu nhà Quý Minh Luân chờ, sáng hôm sau khi mặt trời mọc, đầu óc cậu choáng váng đến mức có chút buồn nôn, nghĩ như vậy không được, cậu định tìm Đặng Phong hỏi rõ ràng, kết quả nhìn thấy nhóm WeChat của Chúc Chúc ở trong cửa hàng nói hôm nay sẽ đến khách sạn trễ.

Mấy ngày nay tâm trạng của cậu đều ở trên người Quý Minh Luân, hoàn toàn quên mất hôm nay là sinh nhật Đặng Di, Quý Minh Luân là bạn của cô chắc sẽ đi chung vui. Cậu vội vàng gọi điện thoại cho Chúc Chúc, biết được địa điểm tổ chức sinh nhật, sau đó về nhà tắm rửa nghỉ ngơi trước, đợi đến buổi chiều liền chạy tới Fantawild*.

*Fantawild là một chuỗi các công viên giải trí nằm ở nhiều thành phố khác nhau của Trung Quốc. Công viên đầu tiên mở cửa vào giữa những năm 2000 ở Trùng Khánh. Mình thấy chỗ này nó tựa tựa DisneyLand á