Chương 19: Sao cậu không lấy quần lót?

Thử Lại Lần Nữa

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Không ngờ hắn thật sự đồng ý, Giang Lâm lập tức tiến lên hai bước, sau đó dừng lại, nhìn chiếc áo phông và mái tóc ướt sũng của hắn nói: "Vậy cậu đi tắm rửa đi, tôi đi lấy quần áo cho cậu. "

Quý Minh Luân muốn nói không cần, nhưng Giang Lẫm vừa nói xong liền quay đầu đi vào phòng ngủ thứ hai, không có chỗ cho hắn nói, hơn nữa —— hắn cúi đầu nhìn quần áo của mình, bởi vì vừa làm việc xong cộng với việc dầm mưa nên bộ đồ bẩn đến mức không thể mặc được.

Thở dài một hơi, Quý Minh Luân xoay người đi về phía nhà tắm, bật đèn trên tường lên.

Ngôi nhà cũ của Giang Lẫm nằm ở ngã ba của quận Hồ Lý và quận Tư Minh, mặc dù chỉ có hơn 70 mét vuông, nhưng kết cấu hướng nam bắc rất tốt. Ngôi nhà được ông ngoại của Giang Lẫm mua, Giang Lẫm từ khi sinh ra đã không có ông bà ngoại, mẹ cậu rất nhớ bố mẹ mình nên vẫn không bán căn nhà này đi, sau khi ba mẹ ly hôn Giang Lẫm cũng dọn ra khỏi biệt thự của Giang Kiến Thần trở về nơi này ở.

Quý Minh Luân nhìn vào cách bố trí của phòng tắm, vẫn giống như trước kia, không gian khoảng bảy mét vuông được một cánh cửa thủy tinh mờ ảo chia làm hai khu vực khô và ướt, nhìn lướt qua giá để đồ trong khu vực tắm, hắn vốn chỉ tình cờ nhìn qua nhưng tầm mắt lại đột nhiên dừng lại.

Trên kệ để đồ có một cái chai màu đen, hắn đã quá quen thuộc với cái vẻ bề ngoài vô cùng tối giản kia, thế cho nên hắn cũng không cần tới gần để xem đó là cái gì.

Thì ra suy đoán lần trước không sai, Giang Lẫm thật sự đang dùng loại dầu gội đầu và sữa tắm này.

"Minh Luân."

Từ phía sau truyền đến tiếng nói chuyện của Giang Lẫm, Quý Minh Luân quay đầu lại, Giang Lẫm trong ngực ôm một bộ đồ ngủ lưới màu xanh xám và một chiếc khăn tắm sạch sẽ, sắc mặt cậu có chút mất tự nhiên nói: "Quần áo của cậu để trong tủ khá lâu rồi, đều là mùi lông não, bây giờ tôi giúp cậu giặt một chút, sẽ khô rất nhanh, cậu có muốn mặc đồ của tôi trước không? "

Chiều cao và vóc dáng của hai người bọn họ đều có sự chênh lệch nhất định, với bộ đồ ngủ rộng thùng thình Giang Lẫm đang mặc trên người thì hắn có thể mặc vừa.

"Không sao đâu." Quý Minh Luân nắm lấy vạt áo thun cởi ra, "Tôi mặc của mình là được rồi, cậu đặt xuống đi. "

Giang Lẫm nhìn hắn cởi áo ra, ánh đèn trong phòng tắm giống như tuyết trắng đánh lên làn da màu lúa mì, đường cong cơ bắp ở ngực và bụng được luyện tập rất vừa vặn, ngay cả động tác tiện tay ném áo thun vào sọt quần áo bẩn cũng rất có lực. Giang Lẫm nhìn thoáng qua liền không được tự nhiên dời tầm mắt, đặt bộ đồ ngủ lên giá phơi, đi ra ngoài đóng cửa lại

Quý Minh Luân không phát hiện ánh mắt không đúng đắng của Giang Lẫm, nhưng sau khi cửa phòng tắm đóng lại, hắn xoay người nhìn gương lớn trên tường.

Từ nhỏ đến lớn, hắn cũng không biết mình đã lộ thân trên trước mặt Giang Lẫm bao nhiêu lần, trước đây hắn chưa bao giờ cảm thấy không được tự nhiên nhưng hiện tại muốn trở lại giống như quá khứ, giống như chưa từng có gì xảy ra thật sự rất khó.

Nhưng dù khó khăn đến đâu cũng phải làm.

Hắn nhìn chằm chằm người trong gương, phản ứng vừa rồi của Giang Lẫm từ sau khi vào phòng đã bị hắn nhìn thấy, người kia thật sự rất vui vì mối quan hệ của bọn họ có thể trở về như trước kia. So với bầu không khí căng thẳng giữa hai người mấy ngày nay, hắn cũng không thể không thừa nhận, hiện tại mỗi lần Giang Lẫm cười với hắn, là hắn không có cách nào kháng cự được.

Giơ tay phải nắm lấy phần tóc sau đầu, Quý Minh Luân lại thở dài một hơi, cởi quần jean và quần lót bắt đầu tắm rửa.

Cách một cánh cửa, Giang Lẫm tựa vào vách tường bên cạnh, lắng nghe tiếng nước vang lên bên trong, tiếng đập dưới lồng ngực có chút không khống chế được.

Quý Minh Luân chắc chắn đã nhìn thấy chai dầu gội đầu kia, cậu trách mình không nhớ ra nó, nhưng cho dù có nhớ thì cũng không cách nào giấu đi được, dù sao trong nhà cũng chỉ có loại dầu gội đầu và sữa tắm đó.

Nhưng nhìn phản ứng vừa rồi của Quý Minh Luân, hình như là hắn không có chán ghét.

Ngửa cằm lên, gáy cậu dán lên vách tường lạnh lẽo, cậu không kiềm chế được mà nhớ đến động tác cởi quần áo của Quý Minh Luân.

Nhắc nhở bản thân không nên suy nghĩ nhiều, Giang Lẫm đứng một hồi mới trở lại bàn ăn, cậu vốn định làm một nồi lẩu nhỏ nhưng hiện tại có Quý Minh Luân, những món ăn này chắc chắn sẽ không đủ, hơn nữa cậu cũng không thể mở bếp từ nữa, nếu không cầu chì lại cháy mất.

Nếu cậu không làm một nồi lẩu nhỏ, cậu cũng không biết mình phải làm gì, cậu không biết nấu ăn. Trở lại phòng bếp nhìn một chút, cậu nghĩ mình có thể nấu một món hodgepodge*.

*là một món hỗn hợp, muốn cho gì là cho.

Đem nồi lớn nhất cho vào bồn rửa rửa sạch, cậu hứng nửa nồi nước sau đó đặt lên bếp gas, tiếp theo lần lượt đem nấm đã rửa sạch cùng với các loại thịt viên, hải sản và các thứ khác bỏ vào. Đợi đến khi Quý Minh Luân mở cửa phòng tắm, đồ trong nồi cũng đã sôi.

Cậu cầm muỗng nếm thử hương vị, quay đầu nhìn, phát hiện sắc mặt của Quý Minh Luân có chút không được tự nhiên: "Sao cậu không lấy quần lót? "

Giang Lẫm buông muỗng xuống: "Mấy cái quần lót của cậu đều ở trong máy giặt, tôi thấy mùi long não thật sự quá nặng, cho nên đã ném chúng vào giặt. "

Biểu cảm của Quý Minh Luân giống như có chuyện muốn nói nhưng lại không nói, Giang Lẫm cho rằng hắn sẽ tức giận, không ngờ một giây sau hắn lại hướng mày, xoay người đi về phía phòng khách.

Tầm mắt Giang Lẫm đuổi theo hắn, thấy hắn đi đến cửa phòng ngủ của mình, nhỏ giọng nói: "Tôi đi ra ban công. "

Giang Lẫm nói được, hắn mới bước vào. Bởi vì hành động khách sáo này, tâm trạng đang tốt của Giang Lẫm lại bị dập tắt hơn phân nửa.

Mở cửa kính sát đất ban công ra, máy giặt sạch ở góc truyền đến âm thanh giặt giũ.

Ban công nhà Giang Lẫm bị phong tỏa để gió và mưa không thể lọt vào, Quý Minh Luân nhìn thoáng qua chiếc cũi bên tường được phủ vải chống thấm nước, lúc trở lại phòng ngủ thứ hai hắn nghe thấy Giang Lẫm ở bên ngoài gọi hắn ra ăn cơm.

Trong nhà bật điều hòa, mùi lẩu tràn ngập cả phòng khách, lúc hắn vào phòng không đóng cửa, bởi vậy mùi thơm quyến rũ cũng bay vào trong phòng, chui vào trong phổi của hắn.

Buổi trưa sau khi cậu tỉnh lại, chưa kịp ăn cơm đã bị Đặng Phong gọi đến tiệm phụ dọn dẹp, bận rộn xong lại bị Đặng Phong dùng hai cái bánh ngọt nhỏ đuổi đi, lúc này đã sớm đói bụng. Nhưng nghĩ đến chiếc bánh ngọt nhỏ, hắn lại nhớ lại chiếc bánh kem phô mai đặt ở ghế sau xe cho Giang Lẫm.

Vừa rồi xuống xe vội quá nên quên cầm theo, hắn đi đến phòng khách, nói với người đang bày bát đũa ở bên bàn nói: "Đưa dù cho tôi, tôi đi vào trong xe lấy chút đồ."

Giang Lẫm hỏi: "Cậu muốn lấy cái gì? "

"Bánh ngọt trong tiệm không để được quá ba ngày, " Quý Minh Luân giải thích, "Đặng Phong chia ra mấy phần, có một phần cho cậu. "

Giang Lẫm nhớ tới buổi trưa Đặng Phong có nói qua chuyện muốn chia cho mọi người bánh ngọt chưa bán hết trong tiệm, nói cách khác Quý Minh Luân tới đây không phải là vì nhìn thấy tin nhắn của cậu?

Thấy cậu đứng yên, Quý Minh Luân cho rằng cậu không muốn ăn, liền nhắc nhở: "Phần của cậu là bánh kem phô mai. "

Đây là hương vị bánh ngọt Giang Lẫm thích nhất, cũng bởi vì những lời này, Giang Lẫm buông đũa xuống nói: "Để tôi đi lấy, cậu vừa tắm xong, đi xuống lại bị ướt. "

"Không có gì, tôi che dù là được."

"Để tôi đi." Giang Lẫm rút một tờ giấy đi về phía cửa: "Cậu ngồi xuống ăn trước, mì chín rồi, nếu không lấy ra rất dễ bị nhũn."

Chìa khóa xe của Quý Minh Luân đặt ở trên tủ giày, cậu thay giày xong lấy dù từ trong ngăn kéo ra, mở cửa đi ra ngoài.

Đợi tiếng đóng cửa vang lên bên tai, Quý Minh Luân mới thu hồi tầm mắt, đánh giá nồi lẩu trên bàn. ---Đọc FULL tại Truyenfull.vn---

Giang Lẫm đem tất cả nguyên liệu nấu trong một nồi, có thịt, có rau, có hải sản, vị lẩu là vị chua mà hai người đều thích.

Mặc dù thức ăn trên bàn rất hấp dẫn nhưng Quý Minh Luân vẫn không ngồi xuống, hắn đi đến bên cạnh sô pha, quỳ một gối trên sô pha, kéo rèm cửa sổ nhìn xuống.

Một lát sau, bóng dáng Giang Lẫm cầm dù xuất hiện dưới lầu. Bởi vì gió quá lớn, cậu đi chưa được mấy bước dù đã bị gió thổi biến dạng, cậu đành phải cất dù đi, đội mưa chạy đến xe, từ phía sau lấy ra hai cái túi đựng bánh ngọt.

Khi cậu khóa cửa xe trở về, cách đó không xa, có một vật nặng bất ngờ rơi xuống.

Giang Lẫm bị hoảng sợ, quay đầu lại phát hiện đó là một cành cây của cây cọ, hẳn là từ cây cọ phía sau bên trái rơi xuống. Cậu lại ngẩng đầu nhìn về phía trên bên phải, vừa lúc bắt gặp Quý Minh Luân đang cúi đầu nhìn cậu.

Quý Minh Luân hô: "Nhanh lên! "

Cậu gật gật đầu, xách bánh ngọt chạy lên, đợi đến khi bóng dáng của cậu biến mất ở mái hiên bên dưới, Quý Minh Luân mới nhìn cành cây thô to kia, trong lòng cảm thấy sợ hãi.

Thực sự hắn nên đi xuống lấy bánh, hoặc chỉ đơn giản là không cần lấy.

Đi tới mở cửa, Quý Minh Luân đợi một lát liền nhìn thấy Giang Lẫm một lúc chạy lên ba tầng, thở hổn hển đưa túi cho hắn. Nhìn mái tóc ướt sũng và bộ quần áo mặc ở nhà bị ướt của Giang Lẫm, hắn nghiêng người nhường người vào, hỏi: "Không bị thương chứ? "

"Không có, cũng may động tác của tôi khá nhanh." Giang Lẫm đem dù đi vào phòng tắm, vừa rửa mặt vừa rửa tay.

Quý Minh Luân xách bánh ngọt vào phòng bếp. Lúc Giang Lẫm đi ra phát hiện bát đũa trên bàn vẫn như cũ, nắp nồi vẫn còn bị đậy, liền hỏi Quý Minh Luân sao không ăn.

"Cậu cũng đi tắm rửa đi." Quý Minh Luân đóng cửa tủ lạnh lại, quay đầu lại nhìn cậu nói, "Tắm xong cùng nhau ăn. "

Giang Lẫm thường tắm rất lâu nhưng lần này chỉ mất vài phút là đi ra. Nhìn mái tóc còn chảy nước của cậu, Quý Minh Luân muốn nhắc nhở cậu lau sạch một chút, chưa kịp nói cậu đã ngồi xuống bàn, mở nắp nồi ra nói với hắn: "Ăn đi. "

Đoán được cậu cũng đói bụng, Quý Minh Luân không nói gì nữa, ngồi xuống ghế đối diện, hai người bắt đầu lấy đồ trong nồi ra ăn.

Giang Lẫm thực sự rất đói, buổi tối cậu vì đói mà không viết được luận văn, hiện tại đã qua hơn ba tiếng đồng hồ, cũng may Quý Minh Luân ăn cũng nhanh, hai người hầu như không nói chuyện gì, đều vùi đầu vào ăn, cho đến khi Giang Lẫm buông đũa xuống trước, tựa vào lưng ghế che bụng, vẻ mặt thỏa mãn ợ một hơi thật to.

Quý Minh Luân cũng ăn xong nên hắn đứng lên dọn dẹp, ánh mắt Giang Lẫm đuổi theo hắn, thấy hắn đặt bát đũa vào trong bồn rửa, vừa mới mở vòi nước ra, cửa sổ phía trước liền xẹt qua một tia chớp.

Ngón tay Giang Lẫm đang đặt trên bàn bỗng nhiên thắt chặt lại, nhưng đợi một lúc cũng không nghe được tiếng sấm, cậu đứng dậy đi tới trước sô pha, kéo rèm cửa sổ nhìn trời.

Ngay cả dưới màn đêm mờ ảo, cậu cũng có thể thấy rõ hình ảnh nước mưa đang đổ xuống, bật TV lên, quả nhiên tin tức đang đưa tin về sự ảnh hưởng của cơn bão đối với bờ biển, và có vài nơi trong nội thành bắt đầu xuất hiện tình trạng ngập lụt.

Cơn bão này đổ bộ từ đảo Đài Loan, nên nó ảnh hưởng rất nhiều đến Hạ Môn - nơi tiếp giáp với Đài Loan, Giang Lẫm nhìn tin tức, bên tai nghe tiếng Quý Minh Luân rửa chén mà lòng bình tĩnh trở lại.

Trong quá khứ, cảnh tượng này là cảnh tượng vô cùng quen thuộc với cậu, trước đây mỗi lần có bão, không phải cậu ở nhà Quý Minh Luân, thì là Quý Minh Luân đến nhà cậu ở hai ngày. Thói quen này đã có từ sau khi mẹ cậu qua đời, mặc dù Quý Minh Luân chưa bao giờ nói đến, nhưng cậu biết, Quý Minh Luân không muốn cậu một mình đối mặt với màn đêm như thế này bởi vì khi ấy cậu lại nghĩ đến những chuyện đau lòng.

Đồng hồ trên tường chỉ về chín giờ rưỡi, cậu len lén nhìn về phía phòng bếp, Quý Minh Luân còn đang dọn dẹp, cậu nhìn bộ đồ ngủ trên người của người nọ, lại một lần nữa nghĩ đến vấn đề tối nay nên ngủ như thế nào.

Phòng ngủ chính là phòng ngủ của mẹ cậu, từ khi mẹ qua đời thì căn phòng đó đã bị khóa, chỉ được mở trong lúc quét dọn, phòng còn lại là phòng của ông cậu. Từ trước đến giờ, Quý Minh Luân luôn ngủ chung với cậu, lúc ấy cậu không có tâm tư gì với Quý Minh Luân, cho nên cảm thấy chung giường cũng không có vấn đề gì nhưng hiện tại lại không giống quá khứ.

Quý Minh Luân hẳn là không muốn ngủ với cậu nữa, cậu cũng không thể để Quý Minh Luân ngủ trên chiếc sô pha kiểu Trung Quốc vừa cứng vừa không bằng phẳng này.

Vào phòng, Giang Lẫm lấy trên tủ xuống một cái chăn và từ trên giường lấy một cái gối, vừa trở lại ghế sô pha để sắp xếp chỗ ngủ, vừa lúc đó Quý Minh Luân rửa chén xong đi ra.

"Tối nay cậu ngủ trên giường đi, tôi sẽ ngủ trên sô pha." Giang Lẫm chủ động nói.

Quý Minh Luân nói: "Không, để tôi ngủ trên ghế sofa cho. "

"Cậu đừng khách sáo với tôi, sô pha này không dễ ngủ, hơn nữa là tôi nhờ cậu đến giúp tôi, tôi không thể để cậu ngủ trên sô pha."

Giang Lẫm kiên trì nói, mặc dù cậu muốn nghe Quý Minh Luân nói ngủ cùng nhau đi, nhưng cậu biết Quý Minh Luân sẽ không nói như vậy nhưng khi Quý Minh Luân muốn mở miệng, điện thoại di động trên bàn trà vang lên.

Màn hình hiển thị là Giang Kiến Thần gọi điện thoại, Giang Lẫm không muốn nghe liền cúp máy, kết quả khi cậu vừa cúp máy, một lát sau màn hình điện thoại di động của Quý Minh Luân liền sáng lên.

"Là ba cậu." Quý Minh Luân nói.

Giang Lẫm nhíu mày, cầm điện thoại ấn nút cúp máy, đang muốn trả lại thì thấy tin nhắn chưa đọc trên màn hình khóa.

Người gửi là [Đặng Di], nội dung là: [Em đang nghĩ anh muốn tặng gì cho sinh nhật của em].