Đăng vào: 12 tháng trước
Vào nhà, Giang Lẫm đi tới sofa ngồi xuống, nhìn Quý Minh Luân lấy đá từ tủ lạnh ra, dùng khăn mặt sạch quấn lại rồi đưa cho cậu.
Nhẹ nhàng ấn vào vị trí sau đầu, cậu nâng mắt nhìn người trước mặt.
Quý Minh Luân một tay chống thắt lưng, giọng điệu vẫn lãnh đạm như trước: "Nếu như cảm thấy chóng mặt muốn nôn thì nói ra, tôi đưa cậu đến bệnh viện kiểm tra. "
"Vẫn chưa đến mức đó." Giang Lẫm buồn bực nói.
Quý Minh Luân lại liếc mắt nhìn cậu một cái, xoay người đi vào phòng tắm, Giang Lẫm đứng lên nói: "Cậu còn chưa trả lời câu hỏi lúc nãy của tôi. "
Hắn không quay đầu lại mà đi thẳng vào phòng tắm, Quý Minh Luân khóa cửa lại.
Giang Lẫm ngồi trên sô pha, gói đá kia bị cậu ném lên bàn trà, chỉ chốc lát sau, trong phòng tắm truyền ra tiếng nước chảy liên tục, cậu muốn vào phòng bếp rửa tay, sau khi rửa xong muốn rút khăn giấy ra lau tay thì màn hình điện thoại di động trên đài đảo sáng lên.
Đó là điện thoại di động của Quý Minh Luân, Giang Lẫm liếc mắt nhìn thấy tin nhắn wechat trên màn hình khóa.
【Minh Luân, đừng cãi nhau với ba cậu như vậy, ông ấy muốn dẫn cậu đi định cư cũng là việc tốt, nhiều năm rồi cậu vẫn sống một mình, trước kia ông ấy làm việc...】
Nội dung phía sau còn chưa kịp đọc xong, màn hình tắt.
Giang Lẫm nhìn về phía phòng tắm, về mặt tình cảm thì cậu rất muốn tiếp tục đọc nốt phần tin nhắn kia, lý trí lại nói cho cậu biết rằng cậu làm như vậy là không đúng, cậu và Quý Minh Luân sớm đã không còn là quan hệ thân mật như trước nữa.
Nhưng cũng may cậu đã nhìn thấy được điểm mấu chốt, cũng hiểu được vì sao tâm trạng của Quý Minh Luân không tốt.
Không biết ba của Quý Minh Luân muốn đi nước nào, Giang Lẫm cẩn thận nhớ lại, suy nghĩ một hồi lâu cũng không nhớ nổi Quý Trác Thăng đã từng có ý nghĩ này, trước kia Quý Minh Luân cũng chưa từng nhắc tới, như vậy hẳn là chuyện mới xảy ra trong năm nay.
Cậu mới vừa trở về không bao lâu, hai tháng sau lại phải quay trở lại trường để báo cáo, du học sinh năm 2 sẽ áp lực hơn, đến lúc đó kỳ nghỉ đông cũng chưa chắc đã có đủ thời gian. Nếu Quý Minh Luân đồng ý định cư với ba, mà bọn họ lại không ở cùng nhau, sau này muốn gặp mặt càng khó khăn hơn.
Chẳng lẽ sau khi cậu tốt nghiệp thì sẽ đi đến nơi Quý Minh Luân định cư để sinh sống?
Thật ra ý tưởng này cũng không phải không được, chỉ là...
Ánh mắt nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại di động đen kịt, Giang Lẫm bỗng nhiên ý thức được mình suy nghĩ hơi nhiều, tất cả những điều này nhất định dựa trên tiền đề là bọn họ có thể ở cùng nhau.
Hiện tại bát tự* còn chưa viết qua, cậu nghĩ những thứ này là quá dư thừa.
*Bát Tự (hay còn được biết với tên gọi khác là Tứ Trụ) là một trong các bộ môn luận giải của Văn Hóa Phương Đông suy đoán về tính cách, vận số của con người. Tứ trụ cơ bản là 4 trụ (hay 4 yếu tố), bao gồm: Giờ; Ngày; Tháng; Năm. Mỗi trụ được xem xét theo 2 chiều là Thiên can và Địa chi. Như vậy, tổng 4 trụ sẽ có 4 Thiên can và 4 Địa chi, do đó, Tứ Tự còn được mọi người biết đến với tên gọi là Bát Tự (8 yếu tố).
Ý nghĩa của Bát Tự - Tứ Trụ: Việc luận giải Bát Tự giúp luận đoán phần nào vận số, tính cách của gia chủ. Do đó, gia chủ có thể hiểu hơn về bản thân và đưa ra các dự toán phù hợp với góc nhìn đa chiều về tương lai.
Cảnh cáo mình phải tỉnh táo lại, Giang Lẫm quay lại trước bồn rửa, lấy nước lạnh hất vào mặt mình, đợi đến khi Quý Minh Luân tắm xong, cậu đã không còn ở trên ghế sô pha trong phòng khách nữa.
Vào phòng bếp nhìn một vòng, Quý Minh Luân đi tới cửa ra vào, đôi giày vải Vans màu đen kia vẫn còn ở chỗ cũ.
Phòng ngủ thứ hai và thư phòng đều không có người, Quý Minh Luân xoay người đi vào phòng ngủ chính, ở phía sau cửa sổ sát đất nhìn thấy một bóng lưng.
Giang Lẫm hai tay đan vào nhau, đặt trên lan can bằng sắt được điêu khắc một cách tinh xảo, đang nhìn cảnh đêm tuyệt đẹp dưới nhà cao tầng.
Đi đến phía sau cậu, Quý Minh Luân nói: "Muộn rồi, cậu nên về nhà."
Giang Lẫm không nhúc nhích, phần tóc đuôi ngựa của cậu bị Quý Minh Luân kéo ra, sợi tóc dài đến bên cổ bị gió đêm mùa hè không ngừng thổi lên, đem hương thơm quen thuộc đưa vào hô hấp của Quý Minh Luân.
Mùi hương này khiến Quý Minh Luân nhớ đến một chi tiết đã bị bỏ qua khi hắn kéo tóc Giang Lẫm.
Hương thơm của sợi tóc Giang Lẫm cũng giống như hương vị dầu gội mà hắn đã quen dùng, chẳng lẽ Giang Lẫm bây giờ dùng cùng loại với hắn?
Người dựa vào lan can không biết trong đầu đang suy nghĩ cái gì, chỉ gối mặt lên khuỷu tay, thì thầm: "Rất buồn ngủ, không muốn lái xe."
Sau khi tắm xong, Quý Minh Luân gần như tỉnh táo, không bị Giang Lẫm lừa gạt: "Tôi giúp cậu gọi người lái xe, vài phút là có thể đến. "
Xoay người đi vào trong phòng, Quý Minh Luân muốn lấy điện thoại di động, mới bước hai bước liền nghe Giang Lẫm nói: "Vừa rồi tôi đi vào phòng bếp rửa tay, thấy điện thoại di động của cậu có tin nhắn. "
"Tôi không cố ý nhìn trộm, trên màn hình khóa hiện lên nên tôi có nhìn qua một chút." Giang Lẫm giải thích, xoay người nhìn bóng lưng của Quý Minh Luân, "Cậu là vì chuyện định cư mà không vui. "
Hai tay Quý Minh Luân đặt ở trong túi áo choàng tắm, một luồng gió thổi qua, bên dưới áo choàng tắm lạnh lẽo, nhắn nhở hắn khi nãy tắm xong còn chưa mặc quần lót.
Nghĩ đến lần trước Giang Lẫm tắm rửa ở nhà hắn cũng không mặc quần lót, Quý Minh Luân nắm chặt hai tay trong túi: "Chuyện này không liên quan đến cậu, tôi rất mệt mỏi, nếu cậu không muốn gọi lái xe thì bắt xe về, ngày mai đến đây lấy xe. "
Đi vào phòng ngủ, hắn mở tủ quần áo lấy một chiếc quần lót màu đen, khóa cửa phòng tắm sau đó mặc vào, sau khi đi ra phát hiện Giang Lẫm đứng bên cạnh tủ lạnh phòng bếp, nửa người trên bị cửa tủ lạnh chặn lại, không biết đang tìm cái gì.
Hắn hiện tại thật sự không có tâm trạng cùng Giang Lẫm chơi đùa, liền sải bước đi tới, vừa mới đi tới phía sau Giang Lẫm hắn đã bị nhét bốn lon bia vào trong ngực, Giang Lẫm lại cầm một túi mực tươi lạnh, đóng cửa tủ lạnh nói với hắn: " Ra ban công hay là ngồi trong phòng khách uống? "
Mí mắt giật giật, Quý Minh Luân còn chưa trả lời đã nghe Giang Lẫm tiếp tục nói: "Ban công khá nóng, ngồi ở phòng khách đi. "
Giang Lẫm quen thuộc với căn nhà này như đây là căn nhà của mình vậy. Cậu đi tới trước màn hình nhà thông minh trên tường, điều chỉnh nhiệt độ phòng từ 24 độ lên 26 độ, ngồi xếp bằng trước ghế sofa, ngẩng đầu phát hiện Quý Minh Luân vẫn đứng bất động trước tủ lạnh, liền hỏi: "Cậu không muốn ngồi trên sofa sao? Vậy cậu muốn ngồi ở đâu? Cậu có muốn ngồi trên giường không? "
Mắt thấy Giang Lẫm hỏi xong liền đứng dậy đi dép lê về phía phòng ngủ chính, Quý Minh Luân quả thực bị cậu áp đảo, mối quan hệ giữa họ bây giờ có thích hợp để ngồi trên cùng một giường không?
Hắn vừa gọi Giang Lẫm vừa bước vào phòng ngủ chính, Quý Minh Luân ôm một bụng buồn bực ngồi xuống sô pha, sau đó mở một lon bia uống.
Giang Lẫm vòng qua bàn trà, ngồi xuống bên cạnh Quý Minh Luân, đệm sô pha lún xuống một chút, Quý Minh Luân cảm giác được, mượn động tác ngửa đầu uống rượu liếc mắt nhìn người bên cạnh.
Giang Lẫm cũng mở một lon bia uống, lẩm bẩm uống vài ngụm.
Từ sau mười tám tuổi, hai người bọn họ thường xuyên ngồi trên sô pha hoặc trên giường uống rượu nói chuyện giống như bây giờ vậy, nhưng tửu lượng của Giang Lẫm không tốt, mỗi lần uống xong hai lon heineken là bắt đầu phiêu phiêu.
Lần trước đến quá izakaya uống rượu, hắn nhớ rõ Giang Lẫm chỉ uống mấy chén rượu sake, xem ra hơn một năm đi Los Angeles, Giang Lẫm vẫn chưa rèn luyện được khả năng uống rượu của mình. Điều này có nghĩa là sau khi rời xa hắn, Giang Lẫm không có bạn bè nào khác có thể cùng nhau uống rượu?
Nhận thấy mình lại suy nghĩ nhiều, Quý Minh Luân uống một ngụm lớn bia lạnh, khi Giang Lẫm đưa mực đến, hắn nói một câu "Không cần", nhìn Giang Lẫm lấy mực về, tiếp tục tự mình ăn, thái dương lại bắt đầu trướng đau.
Sao mà người này mặt dày thế?
Trong nhà nhất thời im lặng, ngoại trừ tiếng Quý Minh Luân nuốt bia ra cũng chỉ có âm thanh Giang Lẫm ăn mực, khi hắn chuẩn bị mở lon bia thứ ba, Giang Lẫm đưa tay lấy lon bia trên tay hắn.
Quý Minh Luân liếc mắt nhìn, nghe Giang Lẫm nói: "Uống rượu nhiều cũng không giải quyết được vấn đề, chú Quý muốn định cư ở đâu? "
Dựa vào sofa, cơ vai và lưng căng thẳng dần dần thả lỏng, nhưng bởi vì Quý Minh Luân mặc áo choàng tắm, hắn buông lỏng hai chân, dang rộng chân ra hai bên. Ánh mắt Giang Lẫm lướt qua loại vải màu đen mơ hồ lộ ra giữa hai chân hắn, yết hầu mất tự nhiên giật giật một chút.
Quý Minh Luân nhìn trần nhà, không phát hiện Giang Lẫm đang nhìn cái gì, trầm mặc một hồi, hắn trả lời: "Seoul. " ---Đọc FULL tại Truyenfull.vn---
Giang Lẫm có chút kinh ngạc, trong ấn tượng của cậu, phạm vi làm ăn trước kia của Quý Trác Thăng phần lớn là ở trong nước, một phần nhỏ sẽ liên quan đến Đông Nam Á, nhưng chưa từng nghe nói có làm ăn ở Seoul.
"Tại sao lại chọn Hàn Quốc?"
Nhìn chằm chằm đèn trên nóc phòng khách quá lâu, trước mắt bắt đầu xuất hiện một số ảo ảnh, Quý Minh Luân nhắm mắt lại nghỉ ngơi: "Tôi không biết."
Ba mẹ Quý Minh Luân sau khi ly hôn đều lập gia đình mới, mà hai gia đình này điều chấp nhận hắn, nhưng hắn không muốn dung nhập vào bất kỳ bên nào, cảm thấy mình ở một mình rất thoải mái.
"Cậu không định nói chuyện với ông ấy sao?" Giang Lẫm hỏi.
"Không muốn nói."
"Tin nhắn wechat vừa rồi là dì Trình gửi, hay là..."
"Mẹ tôi còn không biết chuyện này, nếu biết nhất định sẽ cãi nhau với ông ấy."
Giang Lẫm nghĩ, mẹ kế của Quý Minh Luân là Tạ Mẫn.
"Cậu không muốn đi?" Giang Lẫm tiếp tục hỏi.
Quý Minh Luân nhướng mày, Quý Minh Luân liếc Giang Lẫm một cái. Giang Lẫm bị trừng đến khó hiểu, hắn cũng không có ý định giải thích, sau đó ngồi thẳng dậy mở lon bia khi nãy chưa mở được, ngửa đầu uống nửa lon.
Giang Lẫm muốn khuyên hắn uống ít một chút, nhưng nghĩ đến hiện tại hắn đang có chuyện phiền lòng, đành phải thuận theo hắn: "Cậu còn một năm nữa sẽ tốt nghiệp, chắc là ông ấy sẽ không bắt cậu từ bỏ việc học năm nay đâu. "
Lúc trước Quý Minh Luân khi chọn chuyên ngành đại học đã cãi nhau với Quý Trác Thăng vài lần, Quý Trác Thăng và vợ đã kết hôn lần hai chỉ sinh được một đứa con gái, bởi vậy ông ấy hy vọng Quý Minh Luân có thể kế thừa công việc làm ăn của mình. Nhưng Quý Minh Luân không có hứng thú với việc buôn bán, một lòng nhào vào báo chí.
Lúc ấy Quý Trác Thăng tìm Giang Lẫm để cậu hỗ trợ khuyên hắn, nhưng Giang Lẫm rất hiểu Quý Minh Luân, chẳng những không gây thêm phiền phức cho Quý Minh Luân, ngược lại còn khuyên Quý Trác Thăng phải nghĩ thông thoáng một chút.
"Vậy cũng không phải" Quý Minh Luân cười nhạo, "Ông ấy nói có thể chờ tôi tốt nghiệp rồi mới qua. "
Nhìn vẻ mặt lãnh đạm của Quý Minh Luân, trong lòng Giang Lẫm lại thấp thỏm lo âu. Dựa vào sự hiểu biết của cậu đối với Quý Minh Luân, Quý Minh Luân hẳn là sẽ không đi, nhưng phần hiểu biết này cũng chỉ dừng lại ở một năm trước, hiện giờ Quý Minh Luân nghĩ như thế nào, cậu không dám khẳng định.
"Vậy cậu không muốn đi, phải không?"
Quý Minh Luân nhìn Giang Lẫm, đôi mắt mảnh khảnh kia lại toát ra một chút cảm xúc thăm dò không rõ ràng.
Từ sau khi Giang Lẫm trở về, đã bị hắn phát hiện không ít lần cậu dùng ánh mắt thăm dò đó với hắn. Trong lòng cảm xúc lẫn lộn, hắn bỗng nhiên rất muốn nghe Giang Lẫm sau khi thật sự uống say sẽ nói như thế nào, vì thế đem một lon bia đặt ở trước mặt Giang Lẫm, nâng cằm nói: "Cậu uống xong rồi tôi nói sau. "
Lon của Giang Lẫm còn chưa thấy đáy, nhưng cậu không do dự, mở lon mới ra uống, uống đến một nửa rồi dừng lại, nấc lên một cái rồi tiếp tục uống, động tác này khiến Quý Minh Luân nhớ tới chuyện hôm qua cậu nấc cụt đến nửa đêm.
Sau đó cậu cũng không trả lời tin nhắn, không biết là đang ngủ, hay là cảm thấy cái tin nhắn [uống nhiều nước nóng] kia quá có lệ.
Quý Minh Luân rũ mắt nhìn hai tay đang nắm chặt của mình, rất nhanh liền bị tiếng động bên cạnh cắt ngang.
Quay đầu nhìn lại, Giang Lẫm đã uống xong lon bia kia, lại đem lon còn lại của mình uống sạch sẽ, đứng lên đi vào phòng bếp, lại từ trong tủ lạnh cầm thêm bốn lon tới.
Bộ dạng này giống như là không say không về, Quý Minh Luân lại bắt đầu hối hận, nếu Giang Lẫm thật sự uống say, người xui xẻo vẫn là hắn, chẳng những phải chăm sóc cái tên say rượu này, còn phải đưa người trở về.
Vì vậy, sau khi Giang Lẫm ngồi xuống, cậu lấy bia đến đặt bên cạnh mình, trầm mặt nói: "Đừng uống nữa. "
"Được, " Giang Lẫm cũng dứt khoát: "Vậy cậu trả lời tôi, cậu không muốn đi đúng không? "
Hai người nhìn nhau, không biết có phải do uống rượu hay không, ánh mắt Giang Lẫm càng thêm mãnh liệt. Con ngươi ngăm đen nhìn thẳng vào trong mắt Quý Minh Luân, không né cũng không tránh, Quý Minh Luân thấy vậy hô hấp đều có chút không thuận lợi, đành phải quay mặt sang chỗ khác, dùng ngón cái và ngón áp út ấn huyệt thái dương hai bên để che dấu.
Giang Lẫm không thúc giục, khi nhìn thấy Quý Minh Luân gật đầu mới thở phào nhẹ nhõm.
"Vậy thì cứ từ chối đến cùng." Mở lon bia khác, cậu lại uống hai ngụm bia, "So với ba tôi, ba cậu ít nhất còn nghe lời người ta nói. "
Bởi vì câu nói cuối cùng, hành động muốn ngăn cản Giang Lẫm uống bia cũng dừng lại, thấy cậu uống hơn phân nửa lon mới vươn tay, nói: "Cũng không khác gì nhau lắm, tôi giúp cậu gọi xe về nhà. "
Giang Lẫm không trả lời, thân thể dựa vào ghế sô pha, hai mắt mở to, ánh mắt không còn thanh tĩnh như vừa rồi.
Quý Minh Luân muốn kéo cậu dậy, bị cậu né tránh, cầm lấy gối ôm phía sau lưng đặt sang bên cạnh, cậu dịch mông nằm xuống.
"Không muốn động đậy." Cậu nhìn Quý Minh Luân nói.