Đăng vào: 12 tháng trước
Đường Nghiên Tâm đi không nhanh lắm, nhưng Võ Cương lại không đuổi kịp.
Có phải anh ta giết người để kiếm thức ăn không? Đánh gãy tay chân Tiểu Âm để dễ ăn hơn? Đổi lại nếu là bản thân cô, lúc ăn nhất định sẽ không đuổi theo con mồi mới, điều đó không cần thiết.
Nguyên lai con người cũng có loại ăn thịt người…Đường Nghiên Tâm bày tỏ đã lý giải, dù sao vong linh cũng dựa vào cắn nuốt để cường đại, ăn thịt người cùng linh hồn cũng sẽ làm chúng mạnh hơn, đây là vì sao vong linh trong khu vực nghĩ tất cả biện pháp để ăn thịt con người, đồ ăn giao tận cửa, không ăn đúng là đồ ngu! Đồng thời vong linh cũng cắn nuốt vong linh để nâng cao năng lực.
Nhưng trong khu vực, trừ khi có tình huống đặc biệt, nếu không vong linh không được phép cắn nuốt lẫn nhau — vậy chỉ có thể ăn thịt người, còn phải ăn theo quy tắc.
Sau đó, Đường Nghiên Tâm đi vào nhà ăn, bên trong có để đồ ăn của con người, còn đang bốc khói. Cô không hứng thú đi ngang qua, tìm bàn thờ. Trước mắt, mỗi phòng cô bước vào đều có bàn thờ, ngoài hành lang cách vài mét cũng có bàn thờ.
Bàn thờ trong nhà ăn ở ngay cạnh bàn ăn, nếu ăn ở trong này sẽ bị ánh mắt của thiếu niên trong di ảnh nhìn chằm chằm. Cô chạm vào huy chương trong túi, với lấy di ảnh. Với độ dày của khung ảnh, có thể có huy chương giấu bên trong.
Đang kiễng chân, Đường Nghiên Tâm bị một lực đánh ra xa, cơ thể cô bay ra ngoài đập vào chiếc bàn kiên cố ra một rãnh hình người, bản thân cô cũng phun ra một ngụm máu.
Đường Nghiên Tâm: “Tao XXXXX…” Chửi một tràng*
*口吐芬芳 –miệng phun hương thơm- chửi thề khiến người nghe cảm thấy bị sỉ nhục hoặc xúc phạm
Từ lúc bước vào khu vực, đây là lần ăn mệt lớn nhất của cô.
Đường Nghiên Tâm ăn từng nhánh cây, ngấu nghiến nuốt chửng còn không thèm nhai, máu của cô là giả, đó là máu người mô phỏng. Máu đóng vai trò quan trọng trong việc duy trì sự sống của con người, đối với Đường Nghiên Tâm, chảy máu tương đương với việc ám năng lượng bị nuốt chửng vào chảy ra ngoài.
“Bạn học J, đừng tưởng rằng cậu không trả lời thì tôi không biết, cậu tên Giang Khả đúng không? Làm kẻ thứ ba, xum xoe bạn gái của Hạng Tiền nên bị ghen ghét, cậu là do đó mà chết đúng không?”
Ánh nến lay động, Đường Nghiên Tâm đã ăn xong cành cây. Chửi ầm lên với di ảnh, ba phút không ngừng nghỉ.
Nhiều ám năng lượng khó có được như vậy! Liều mạng để có được! Lòng cô so với cơ thể cậu ta đau hơn nhiều!
Thở hổn hển, căn phòng rung chuyển. Với sự xoay chuyển của căn phòng, cô ngã mạnh vài lần, lần này cô thực sự không thể di chuyển, chỉ có thể nằm trên sàn nhà nôn máu ra liên tục. Sức mạnh vừa rồi là vô hình, không giống quỷ quái nhưng hẳn là quỷ quái, ngoại trừ ăn mệt của nữ quỷ lá phong kia, cô đều sống thuận buồm xuôi gió cho tới bây giờ.
Đường Nghiên Tâm tự xưng là một sinh vật cao cấp — một vong linh vĩ đại! Đã quá xem thường khu vực này.
Trước khi bước vào khu vực vong linh, cô nghe người ta nói: dù nhân vật lợi hại đến đâu cũng có khả năng cao rơi xuống vực. Bởi vì một số quy tắc tử vong trong khu vực, không có đạo lý.Nếu như xui xẻo, con người sẽ biến mất ngay.
Người bình thường chắc chắn sẽ chết nếu gặp phải tình huống này.
Di ảnh tuyệt không thể chạm vào.
“Đường Đường?”
Một lúc sau, lại gặp phải Lộ Tầm Nhất.
Cả người đầy máu xuất hiện trước mặt bốn người bọn họ, cũng dọa bọn họ nhảy dựng lên.
“Trên người tôi không có đủ thuốc, mấy người có mang theo thuốc với băng vải không?”
Ba người còn lại lần lượt lấy ra thuốc với băng, đây đều là vật dụng thông thường.
Thánh nhân tiên sinh vô cùng tự trách: “Thật xin lỗi, chờ anh quay đầu đã không thấy bóng dáng em đâu. Đều là anh hại em bị thương! Không phải sợ, về sau anh nhất định sẽ bảo vệ tốt em.”
Đường Nghiên Tâm: “Không sao, anh nói như vậy em cảm thấy an toàn rồi…” Phiền muốn chết.
Đường Nghiên Tâm chủ yếu bị nội thương, vết thương nặng nhất là vết cắt trên bả vai. Lúc bị quăng ra ngoài, đã bị cắt vào mép dưới sắc nhọn của chiếc ghế.
Sau khi vết thương được băng bó xong, Lộ Tầm Nhất lau máu trên mặt cô rồi cõng cô lên lưng.
Đường Nghiên Tâm: “Chân của em không bị thương.”
Lộ Tầm Nhất: “Là chỉ có chân không bị thương, nếu tự mình đi lại, một chút sẽ rất đau. Lúc gặp nguy hiểm, em cũng chạy không nhanh được.”
Đường Nghiên Tâm: Em chạy nhanh đến nỗi có thể hù chết anh đó.
Đối với việc Đường Nghiên Tâm đột nhiên xuất hiện, Ngô Quân Quân vẫn muốn nói gì đó với Lộ Tầm Nhất, nhưng thấy sự chăm sóc tỉ mỉ của Lộ Tầm Nhất với Đường Nghiên Tâm, cuối cùng chỉ ghen ghét bĩu môi. Lúc đưa thuốc có chút không tình nguyện, một lời tốt cũng không muốn nói.
Lộ Tầm Nhất: “Em còn nhẹ hơn so với anh nghĩ.”
Đường Nghiên Tâm: “Tại sao anh nghĩ em rất nặng?”
Lộ Tầm Nhất: “Bởi vì sức của em rất lớn, khẳng định là do người em rắn chắc, kết quả cánh tay thì gầy teo, chân cũng nhỏ, so với đứa bé bình thường khác thì như bị thiếu dinh dưỡng vậy!”
Lộ Tầm Nhất ra hiệu cô đến gần, cô cau mày lại gần.
Lộ Tầm Nhất thần bí nói với cô: “Em vừa rồi dùng năng lực thiên phú phải không? Thuật trị liệu của anh không có tác dụng với em, em trước nhịn một chút.”
Đường Nghiên Tâm không nói gì, ở sau lưng anh gật đầu.
Chỗ này là phòng đọc sách, có rất nhiều loại sách. Bốn người tìm manh mối ở đây, đã làm loạn hết chỗ này lên. Ngô Quân Quân nói với Mễ Lạc với vẻ mặt chán nản rằng đến bây giờ vẫn chưa tìm thấy thứ gì có thể khảm vào cổng, ngay cả một thứ hư hư thực thực cũng không có, chúng ta sẽ không chết ở chỗ này chứ!
Mễ Lạc không kiên nhẫn khuyên cô ta, Phùng Nghĩa Từ trực tiếp nói: “Đừng r3n rỉ ở đây, làm ơn đấy, đừng truyền năng lượng tiêu cực nữa.”
Bất cứ ai đến đây đều không có kiên nhẫn để đối phó với người khác, sợi dây trong lòng bọn họ có thể bị đứt bất cứ lúc nào – ngoại trừ Lộ Tầm Nhất.
Ngô Quân Quân cắn môi không nói.
Lộ Tầm Nhất nói với Đường Nghiên Tâm, thật ra họ có tìm được manh mối.
Manh mối của khu vực này, chính là ở ảnh chụp.
Ảnh chụp động vật nhỏ, Bối Mộc Hủy đương nhiên là người có chụp loại ảnh này.
[Bạn học J từ chối lời tỏ tình của tôi, khiến tôi trở thành trò cười, tôi hận cậu ta đến chết.]
Lại là bạn học J Giang Khả, hóa ra đối tượng Bối Mộc Hủy thầm mến chính là cậu ta! Năm nhân vật xuất hiện đều có quan hệ tình cảm với cậu ta.
Lộ Tầm Nhất cõng Đường Nghiên Tâm trên lưng, có thể lật xem mấy cuốn sách được đặt cao hơn, khi cô rời một cuốn sách lớn, đột nhiên một bàn tay màu xanh lam từ khe hở giữa hai cuốn sách duỗi ra, móng tay dài màu đen, đầy vết thi ban, nắm lấy chính xác cổ tay của Đường Nghiên Tâm.
“Đường Đường?”
Lộ Tầm Nhất bị kéo lại, nhìn thấy tình huống của Lộ Tầm Nhất, anh tùy tiện vớ lấy một cuốn sách ném qua, kết quả là cuốn sách trực tiêp xuyên qua cánh tay, sắc mặt anh lập tức thay đổi. Giữ chặt eo của Đường Nghiên Tâm để ngăn Đường Nghiên Tâm bị bàn tay quỷ kéo vào khoảng trống.
Khoảng cách giữa tủ sách trên và dưới rất rộng, cơ thể nhỏ bé của Đường Nghiên Tâm sẽ không bị mắc kẹt, nhưng khe hở mà bàn tay quỷ thò ra rất nhỏ, nếu nó kéo Đường Nghiên Tâm vào, toàn bộ cơ thể của Đường Nghiên Tâm có thể bị nghiền nát vụn.
Ngay cả khi Đường Nghiên Tâm có thể bị kéo hoàn toàn vào, thì cũng không biết cô bị đưa đến chiều không gian nào, chứ đừng nói đến việc cứu cô.
Sau khi phát hiện tình huống bên này, những người khác đều lùi lại. Họ cũng không đi xa, hẳn là trốn ở cửa.
Đường Nghiên Tâm: “Sao anh không buông tay?” cô để mặt vào mép khe khở, che khuất tầm nhìn mọi người, một phát cắn đứt tay quỷ. Nếu cô ở đây một mình, có lẽ có thể thực hiện phỏng vấn được.
Lộ Tầm Nhất cũng không kiềm chế được nữa, tức giận đến phát cáu: “Đã lúc nào rồi mà em còn tâm tình nói giỡn?”
Đường Nghiên Tâm: “…” Ai nói giỡn, làm gì gắt thế.
Mắt thấy khoảng cách giữa cái khe càng lúc càng gần, Lộ Tầm Nhất nghiến răng ôm lấy Đường Nghiên Tâm, quay người lại, tấm lưng rộng dựa vào giá sách, dùng bàn tay to xuyên qua tay quỷ trong suốt nắm lấy cánh tay của Đường Nghiên Tâm. Anh đây chuẩn bị thế chỗ cho Đường Nghiên Tâm, với tư thế không phòng bị, dụ quỷ quái kia ăn thịt anh trước.
Đường Nghiên Tâm: ○o○
Lộ Tầm Nhất: “Nó buông tay em liền chạy! Em có thể chạy không?”
Vết thương của cô bé dường như khiến cô đi lại khá khó khăn.
Lộ Tầm Nhất còn nói: “Anh nhất định có thể giữ nó, đến khi em được an toàn mới thôi.”
Đường Nghiên Tâm: “…”
Nhìn thấy tay quỷ buông tay mình ra, chuẩn bị bắt Lộ Tầm Nhất.
Đường Nghiên Tâm tức giận đến nỗi hai mắt đỏ lên. Giật lấy cuốn sách trên tay Lộ Tầm Nhất, đập vào tay quỷ.
“Tìm chết! tìm chết! tìm chết…”
Đánh vào tay quỷ, nhưng mắt lại nhìn chằm chằm vào mắt Lộ Tầm Nhất. Giống như nhìn mơ để giải khát, vẽ bánh để thỏa cơn đói.
Tay của Lộ Tầm Nhất không bị tay quỷ cầm, thậm chí còn không chạm được vào Đường Nghiên Tâm, như bị Đường Nghiên Tâm bẻ gãy, mền ra rơi xuống. Một tiếng thét chói tai phát ra từ khe hở, Đường Nghiên Tâm nắm lấy cánh tay to lớn của quỷ kéo nó ra ngoài.
Lúc vong linh tức giận, có thể bộc phát ra uy lực vô cùng mạnh. Dù sao bọn họ cũng là sinh vật dựa vào chấp niệm để duy trì thân thể bất tử, theo một nghĩa nào đó mà nói, bọn họ dễ dàng tạo ra kỳ tích hơn so với con người.
Đường Nghiên Tâm vốn không hung dữ như vậy, nhưng giờ điên rồi.
“A a a a —”
“Răng rắc.”
…Thứ trong khe hở bỏ chạy với một cánh tay bị gãy, còn có thể nghe thấy ‘oe oe oe’ tiếng khóc của con nít.
Lộ Tầm Nhất trượt khỏi giá sách, ngồi trên sàn, lập tức ấn đầu Đường Nghiên Tâm vào lòng ngực mình.
“Em cũng không muốn bị nhìn thấy với bộ dáng này? Bọn họ còn ở cửa.”
Đường Nghiên Tâm không từ chối, cắn một cái một ngực Lộ Tầm Nhất, trong đầu có một âm thanh điên cuồng hét lên: Ăn anh ta! Ăn anh ta!
Ngay khi vừa nếm được vị ngọt của máu, lòng bàn tay nóng lên, tiếng cảnh báo vang lên.
Không được ăn thịt người — một trong những hạn chế của năng lực thiên phú.
Mẹ nó, cô thật khó khăn!
Nhưng Lộ Tầm Nhất đã bóp miệng cô, nhét một miếng nút chai vào miệng cô, cẩn thận hỏi: “Có phải mỗi lần răng dài ra em đều phải cắn thứ gì đó không?”
Con người chết tiệt! Chỉ khi cô quá kích động mới không khống chế được bản thân.
Đường Nghiên Tâm nghỉ ngơi vài giây, rồi ném tay quỷ trên mặt đất sang một bên. Thứ này sẽ biến dị nếu chạm vào, lại nói nó được quy vào một linh hồn hợp nhất. Cô nuốt nước bọt, li3m khóe môi. Cẩn thận cuộn cánh tay lại rồi cho vào túi.
Lộ Tầm Nhất không hỏi cô sao lại bỏ vong linh vào túi.
“Các người không sao thì tốt quá!”
Sau khi hoàn toàn chắc chắn rằng không còn tiếng động bất thường nào bên trong, Phùng Nghĩa Từ mới thận trọng dẫn hai cô gái bước vào.
Lộ Tầm Nhất không vì họ không giúp đỡ mà oán hận, lại lần nữa cõng Đường Nghiên Tâm lên, nói với hai người mới: “Một số thứ trong khu vực có thực thể, có thể miễn cưỡng đối phó bằng sức con người, nhưng một số không có thực thể. Gặp trường hợp đó tốt nhất là chạy đi.”
Căn phòng lại một lần nữa rung chuyển, Đường Nghiên Tâm vỗ đầu Lộ Tầm Nhất: “Bám vào bàn thờ.”
Lần này tất cả đều bị đuổi khỏi phòng. Tiến vào một không gian rộng lớn, lớn hơn so với những căn phòng đã vào trước đó, có vẻ đây là nơi dành cho khách nghỉ ngơi, thiết bị chính là ghế tựa với một chiếc TV nhỏ. Đường Nghiên Tâm nhìn thấy Võ Cương đang đứng ở cửa, trên người anh ta vẫn còn một số vết máu lốm đốm, nhưng tay không dính máu, có vết nước rõ ràng.
“A a a, có có có…”
Ngô Quân Quân giọng đè thấp: “…Là Tiểu Âm?”
Thi thể trên tấm thảm đỏ tươi là Tiểu Âm, cả người cô ta tư thế vặn vẹo, chân trái thậm chí còn bị tách khỏi cơ thể, trên người còn rất nhiều vết thương có thể nhìn thấy xương.
Mễ Lạc toàn thân run rẩy, cô ta quỳ xuống bên cạnh Tiểu Âm, lặng lẽ khóc. Tinh thần kiệt quệ khiến cô ta không còn sức để khóc lớn.
Ngô Quân Quân hai chân nhũn ra, phải dựa vào ghế tựa mới có thể đứng thẳng: “Sao có thể?! Tiểu Âm sao có thể chết.”
Võ Cương lúc đến gần, ánh mắt nhìn qua Đường Nghiên Tâm.
“Tôi không thấy thứ đã tấn công cô ấy, thứ đó… Tốc độ quá nhanh.”
Trong khu vực vong linh, tử vong là chuyện thường tình, nhưng Lộ Tầm Nhất vẫn hơi mất mát, anh bảo Đường Nghiên Tâm nhắm mắt lại, kiểm tra thi thể.
Đường Nghiên Tâm: “Em muốn xuống.”
“Không được.” Lộ Tầm Nhất cự tuyệt: “Nếu có nguy hiểm, anh sẽ không kịp cõng em chạy.”
Đường Nghiên Tâm: “…”
Trong không gian kín, bỗng nhiên có một cơn gió thổi qua. Bàn thờ phòng này đối diện ngay cửa ra vào, gió thổi làm ánh nến lung linh, một xấp giấy trắng trên bàn thờ bị gió thổi xuống đất. Mỗi tờ giấy đều có ghi bốn chữ ‘Ai là kẻ giết người?’, trên sàn nhà đề bao phủ đầy những chữ này.
Trên bàn thờ chỉ còn lại một tờ giấy, ngăn kéo bên cạnh bật ra, bên trong có một cây bút nằm lẳng lặng trong đó.
Mễ Lạc: “Đây là muốn chúng ta trả lời vấn đề sao? Muốn chúng ta viết tên hung thủ lên trên?”
Đây là làm theo sẽ thông qua?
Võ Cương bỗng nhiên nói: “Em gái nhỏ, túi của em sáng lên kìa.”
Trong túi của Đường Nghiên Tâm, ngoài ‘bánh cuốn’ làm từ cánh tay quỷ ra, còn có huy chương, sáng lên chỉ có thể là nó.
Còn có một người ngực cũng phát sáng, chính là Phùng Nghĩa Từ, vị khách bí ẩn ít nói cảm giác tồn tại vô cùng thấp này không ngờ lại lặng lẽ tìm được huy chương thứ hai.
Hai người cùng nhau lấy huy chương ra, nhìn huy chương mọi người đều lộ ra tươi cười.
Vốn tưởng rằng không tìm được manh mối huy chương, không ngờ lại thu thập được hai cái.
Ngô Quân Quân: “Hai người tìm được huy chương sao không nói gì, hại tôi nghĩ bản thân phải chết trong này!”
Hai người đều không để ý tới cô ta, Lộ Tầm Nhất nói: “Huy chương thứ ba thật ra cũng có manh mối. Mọi người xem đi, di ảnh sáng lên. Nếu tôi đoán không sai, chỉ cần viết chính xác tên hung thủ giết người là chúng ta có thể có được huy chương cuối cùng.”
“Nhưng không biết hung thủ là ai!”
Ngô Quân Quân: “Có thể nào…”
“Không thể.” Lộ Tầm Nhất đã đoán được cô ta muốn nói gì, lắc đầu nói: “Không tuân nguyên tắc, tự mình làm có thể chết.”
Đường Nguyên Tâm nhìn anh ta.
— Đây là quy tắc.
Là do mình quá kiêu ngạo, đây là một bệnh chung của vong linh. Rõ ràng chưa bao giờ đi vào khu vực, lại cảm thấy mình cái gì cũng biết. Nghĩ rằng chuyện con người có thể làm được, vong linh cũng có thể làm được.
Thôi! Ít nhất cô đã đoán đúng, huy chương quả thật ở bên trong di ảnh.
Mễ Lạc: “Chúng ta còn không biết cô ấy chết như thế nào…”
Càng không nói đến tên của hung thủ để viết lên giấy.