Chương 17: Lâu đài cổ Ruby (3)

Thoát Khỏi Trái Đất

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Sáng hôm sau thức dậy, du khách tóm lấy quản gia hỏi về vết máu đã biến thành màu đen trước cửa. Ai ngờ quản gia rất bình tĩnh, nói vết máu ở cửa là sơn bị đổ ra với do con chó nghịch ngợm cọ vào. Như vậy khác nào nói dối trắng trợn đâu.

Đường Nghiên Tâm: “Trong lâu đài có chó à?”

Quản gia mở cửa sổ cho cô xem, sau đó chỉ cô vị trí của chuồng chó: “Nó ở sân sau! Tên là Lộ Lộ, là một con chó săn lông vàng rất dễ thương.”

Nụ cười này cũng quá đê tiện, không chỉ đương sự Đường Nghiên Tâm biết rõ mà mấy du khách còn lại cũng nhìn ra ông quản gia có ý xấu với cô bé.

Chú chó săn màu vàng xinh đẹp đó chắc là những từ trái nghĩa.

Đợi tất cả du khách đã vệ sinh cá nhân xong, quản gia mới nói: “Mời các vị đến phòng ăn! Tiểu thư sẽ dùng bữa sáng với các vị.”

Lộ Tầm Nhất thấy vẻ mặt Đường Nghiên Tâm có vẻ kỳ lạ: “Sao vậy?”

Đường Nghiên Tâm: “Hình như em nghe thấy tiếng kêu cứu…”

Nhưng nó liên quan gì đến cô đâu?

“Khẳng định là nghe nhầm.”

Du khách bị cô lén đánh giá có hương vị tốt nhất tên là Sở Minh Mị, ở phía bên phải phòng của họ, và nam du khách sống cùng cô ta dường như tên là A Viêm, hai người họ ban đầu không quen nhau, nhưng khi phân phòng, Sở Minh Mị gọi anh ta vào cùng một phòng. Rõ ràng họ biết nhau, hơn nữa sau khi làm quen với lâu đài, cảm thấy rằng không cần phải che giấu mối quan hệ.

Chỉ có hai người mới còn chưa rời giường.

Không ai chờ bọn họ, chỉ có Lộ Tầm Nhất đến gõ cửa, âm thanh trả lời bên trong rất bình thường, hình như bọn họ chỉ là buồn ngủ lơ mơ, cho nên cũng không để ý lắm.

Quản gia nói với bọn họ, đi qua đại sảnh ở tầng một, bên cạnh chính là phòng ăn. Đường Tâm Nghiên từ xa đã ngửi thấy mùi máu nồng nặc, còn chưa bước vào liền biết bên trong khẳng định đã xảy ra chuyện.

“A!” Tiếp theo là một tiếng hét chói tai vang lên, của A Viêm phát ra, cũng không phải người mới, nhìn cái này cũng không đến mức hét thê lương thế chứ?

Đường Nghiên Tâm bất mãn ngoáy lỗ tai, cũng nhìn thấy tình hình bên trong phòng ăn.

Người nằm úp sấp trên bàn ăn là một trong những người mới, hai tay ôm vào người, hai chân khép lại. Người đã chết, từ trên xuống dưới bị chém mấy nhát, như một nguyên liệu nấu ăn được xử lý đơn giản vậy. Chỉ có đầu là hoàn toàn không bị thương, sự sợ hãi cùng đau đớn còn lưu rõ trên khuôn mặt anh ta, lại được bày biện một cách quỷ dị bình tĩnh.

Máu loãng chạy dọc theo bàn ăn chảy xuống đất, chậm rãi thấm vào trong thảm.

Nhóm du khách sắc mặt không tốt, thậm chí A Viêm còn nôn.

Tiêu Hữu Phàm ôm mặt ngồi xổm xuống đất.

Đúng lúc này, giọng của Đường Nghiên Tâm phá vỡ sự yên tĩnh trong nhà ăn.

“Đây là bữa ăn ông chuẩn bị cho chúng tôi?”

Lộ Tầm Nhất quay đầu lại nhìn, quản gia không biết từ khi nào đã đứng ở cửa phòng ăn, nụ cười trên mặt còn chưa kịp thu lại. Nghe bạn nhỏ hỏi, mặt ông ta không đổi trả lời: “Đương nhiên không phải…Ai, nơi này có một người trừ tà đã chết trong khi làm nhiệm vụ! Ma quỷ thật đáng giận! Người giúp việc sẽ nhanh chóng dọn dẹp nơi này rồi mang bữa ăn lên cho các vị.”

Đường Nghiên Tâm còn nghĩ vong linh sẽ đưa cho họ ăn, còn cứng rắn yêu cầu bắt bọn họ ăn nữa, ăn như thế chính là không vi phạm quy định đâu!

Quả nhiên anh ta vẫn rất ngọt.

Đương nhiên du khách cũng không bắt buộc phải ăn!

“À!”

Quản gia: “…” Khuôn mặt nuối tiếc này là gì vậy?

Có phải do ông ta nhìn nhầm không?

Hai nữ giúp việc một béo một gầy xuất hiện theo tiếng gọi của quản gia, đi đường cũng không phát ra tiếng, nếu không phải chân chạm đất thì thật nghi ngờ người trong lâu đài đều bay lơ lửng. Người mới đi xuống tình cờ nhìn thấy cảnh người giúp việc đang nhanh nhẹn bỏ đầu người vào xô nhựa, nhất thời sợ đến mức mềm nhũn ngã nhào xuống đất.

“Anh ta anh ta anh ta…” Hoàn toàn không thể nói hết câu.

“Chờ một chút!”

Đột nhiên Tiêu Hữu Phàm bước nhanh đến bên cạnh nữ giúp việc, không dám đưa tay lấy xác chết vừa bị ném vào xô, bởi vì ánh mắt của hai nữ giúp việc thực sự không tốt, anh ta sợ sẽ kích hoạt điều kiện tử vong gì đó, nhưng sau khi nhìn xác chết trên bàn, ánh mắt của nữ giúp việc lại không đáng sợ như vậy nữa.

Chắc chắn anh ta phát hiện ra gì đó, mọi người nghiêng người nhìn một chút. Bề mặt vết cắt của xác chết gọn gàng, không những dụng cụ gây án phải đủ sắc bén mà sức người thực hiện cũng phải khỏe, đây không phải là việc mà một người thường có thể làm được.

Vết cắt bị đóng băng cùng lúc với thi thể bị cắt ra, do đó chỉ có một chút máu loãng chảy xuống bàn ăn.

Đương nhiên, không có gì đáng ngạc nhiên khi những điều kỳ lạ này xảy ra trong khu vực vong linh.

Tiêu Hữu Phàm lật ngược toàn bộ phần thi thể còn lại, quần áo sau lưng thi thể bị xé rách, trên vùng da lộ ra có vết sơn đen, mặc dù thiếu một mảnh vẫn có thể nhìn ra toàn bộ là hoa văn của ngôi sao năm cánh.

Sắc mặt của nữ giúp việc đã cứng đờ, có chút không kiên nhẫn: “Mời ngài tránh ra một bên, không cần quấy rầy công việc của chúng tôi.”

Dù vẫn còn muốn tiếp tục xem nhưng mọi người cũng đành tránh qua một bên.

Xét về trình độ chuyên môn, hai nữ giúp việc một béo một gầy này thật sự cao, cái bàn bóng loáng. Chỉ là vệ sinh cá nhân không tốt, màu trên tay không được rửa sạch khi lấy đ ĩa ra, nên khiến đ ĩa bị bẩn.

Trứng chiên cùng sữa yến mạch tương đối bình thường, cam cũng rất tươi, miếng thịt rán cuối cùng có màu đỏ thẫm, sốt tưới rất thơm, không biết ướp thịt kiểu gì. Nếu đều bình thường thì nên ăn ngay. Nhưng hiện tại, ánh mắt của du khách còn không muốn dừng lại ở trên đó.

Sở Minh Mị: “Không thể ướp thịt trong thời gian ngắn như vậy chứ đừng nói đến chiên rồi dọn ra đ ĩa.”

A Viêm: “Đừng nói nữa, tôi muốn nôn rồi.”

Tóm lại, không ai có tâm tình ăn sáng.

Đường Nghiên Tâm đối với thức ăn không có hứng thú đã bảo Lộ Tầm Nhất về nguồn gốc của thịt, chứng tỏ thịt trên đ ĩa không phải loại thịt mà anh nghĩ tới. Nhưng anh cũng không thể ăn được, hơn nữa anh cũng không có tâm lý tốt đến mức vừa mới nhìn cảnh tượng đẫm máu như vậy mà không gặp trở ngại gì, huống chi là ăn ở trên bàn ăn này.

Còn người mới đến giờ vẫn còn ở trong phòng vệ sinh, chờ anh ta kiệt sức đi ra nhìn cái bàn ăn lại chạy đi nôn tiếp. Cứ thế suốt mười phút, mới có thể nói chuyện bình thường. Lộ Tầm Nhất xác nhận đêm qua không phải du khách bị lôi đi, mới nói với người mới. Người chết cùng phòng anh ta sáng nay đã gặp chuyện không may.

Người mới: “Anh ta rời khỏi phòng vào buổi sáng, tôi hôm qua sợ quá không ngủ được,đến sáng mới có thể ngủ được một chút. Cụ thể mấy giờ thì tôi không nhớ…chắc hơn 5 giờ thì phải? Hẳn là 5 giờ, bây giờ mới 7 giờ thôi đúng không? Tôi lúc ấy mơ mơ màng màng hỏi anh ta, hình như anh ta không trả lời, chắc anh ta đi WC nên tôi không để ý. Lúc sau anh ta hình như cũng không quay lại, tôi ngủ như chết, thế nhưng không nhận ra anh ta đi hơn hai tiếng…”

Người trưởng thành biến mất hai tiếng là chuyện thường nhưng nơi này ở khu vực vong linh.

Tiêu Hữu Phàm đột nhiên hỏi: “Tối qua anh ta có đi ra ngoài không?”

Người mới: “Có đi ra ngoài đi WC, nhưng đi một lúc rồi về.”

Tiêu Hữu Phàm: “Là sau hay trước tiếng quạ kêu? Lúc anh ta trở về có nói chuyện với anh không? Hoặc anh có nhìn rõ mặt anh ta không?”

Người mới: “Đi WC…A! Tôi phải nghĩ một chút đã. Hẳn là trước lúc quạ kêu! Tôi lúc ấy mặc dù đã bật đèn nhưng anh ta lại quay lưng về phía tôi…”Anh ta rốt cuộc ý thức được Tiêu Hữu Phàm muốn hỏi cái gì, ngược lại không nói nữa.

Nếu như tối hôm qua bị kéo đi…Vậy cả đêm ngày hôm qua ngủ cạnh anh ta là thứ gì?

“Không thể không có khả năng đó.”

Mặc dù có chút tàn nhẫn nhưng Tiêu Hữu Phàm vẫn phải nói: “Phòng của tôi gần cầu thang nhất nên có thể nhìn rõ hơn. Người bị kéo đi đêm qua đi đôi giày thể thao đế trắng viền xanh giống hệt với đôi trên bàn vừa rồi.”

Nhóm du khách lập tức không nói chuyện nữa.

Không nói người mới, ai ngủ với cái thứ không biết là gì đó cả một đêm sau khi biết chân tướng cũng sẽ không chịu nổi. Nỗi sợ muộn màng cũng đủ uống một hồ, chưa kể cảm giác ghê tởm buồn nôn đi kèm.

Mặt người mới lúc xanh lúc đỏ, lúc tái xanh rồi đen, anh ta nhớ nửa đêm sau khi đi vệ sinh về, bạn cùng phòng quay lưng về phía anh ta. Cả một tối, anh ta quả thật không nhìn rõ mặt đối phương. Nghĩ đến đây, đầu óc anh ta đau nhói, toàn thân đổ mồ hôi lạnh, sợ hãi run lên, bụng quặn lên.

Anh ta thật sự không thể chịu đựng được ở lại nơi đẫm máu này, lảo đảo đứng dậy muốn rời khỏi đây.

Lộ Tầm Nhất kéo anh ta lại, để anh ta ngồi xuống ghế: “Bây giờ còn chưa thể rời khỏi đây, chúng ta phải đợi vị ‘tiểu thư’ kia đến.”

Quản gia vừa nói tiểu thư muốn ăn sáng với bọn họ. Rời đi bây giờ có thể kích hoạt điều kiện tử vong.

Khi mặt trời mọc ở bên ngoài, ‘tiểu thư’ mới khoan thai đến. Bà ta có mái tóc màu vàng, đôi mắt xanh lục, sau khi bước vào nhà ăn thậm chí bà ta còn không liếc nhóm du khách một cái, giống du hồn đi đến bên cạnh quản gia, quản gia kéo chiếc ghế nặng nề ra để cô ta ngồi, rồi mới ngồi xuống.

Quản gia: “Vị này chính là chủ nhân của lâu đài, tiểu thư Mapel.”

Nhưng trông bà ta ít nhất cũng đã bốn mươi tuổi! Mặc dù giữ dáng người tốt nhưng chắc chắn là một vị phu nhân. Lúc quản gia gọi bà ta là tiểu thư, nhóm du khách còn tưởng rằng là một cô gái trẻ xinh đẹp…Đường Nghiên Tâm còn đang nghĩ, người mà cô nhìn thấy tối qua có phải là con gái của Mapel không?

Bữa sáng của chủ lâu đài giống hệt bữa sáng của họ, nhưng tiểu thư Mapel này không lập tức cầm dao nĩa lên ngay mà đặt một cục dính màu xanh lục lên bàn ăn, dùng dao dàn đều, rồi lau sạch tay, sau đó mới chậm rãi ăn sáng.

Sở Minh Mị: “Tiểu thư Mapel, chúng tôi là người trừ tà tới đây để giúp cô…”

Mặc kệ những người trên bàn nói gì với tiểu thư Mapel, bà ta cũng không trả lời. Ăn xong thức ăn trong đ ĩa thì bà ta quay về tầng hai.

Quản gia giả vờ lau nước mắt: “Từ khi mất chồng, tinh thần của tiểu thư không được tốt. Các người nhất định phải nhanh chóng trục xuất ác quỷ đáng sợ kia đi…”

Đường Nghiên Tâm: “Những người khác trong nhà đâu? Tiểu thư Mapel có con gái không?”

Quản gia vừa nghe cô nói sắc mặt liền thay đổi, nhìn cô chằm chằm nửa phút, mới chậm rì rì nói: “Tiểu thư có một đứa con gái! Được rồi, các người mau chóng bắt đầu trừ tà đi!”

Sau đó trực tiếp xoay người rời đi!

Tiếp tục ở lại chỗ này cũng không có ý nghĩa gì, mọi người đều tự tản ra. Có lẽ bởi có hảo cảm với Lộ Tầm Nhất, anh lại có khuôn mặt hiền lành nên người mới hoảng hốt đi theo bọn họ, Đàm Xuyên người gặp trên xe nói: “Chúng ta có lẽ nên mở cửa tất cả các phòng ra nhìn một chút.”

Anh ta vừa nói vừa đi chung cùng họ luôn. 

Tòa lâu đài niên đại đã lâu, tường ngoài mọc đầy dây leo. Rất nhiều cửa sổ bị dây leo che khuất, nếu không bật đèn sẽ rất tối. Các bóng đèn trong tòa lâu đài hầu hết đều không đủ công suất, đèn bật tuy vẫn tối nhưng có còn hơn không. Mỗi khi có gió thổi qua, bóng cây thường xuân cũng lay động theo, giống như một đám yêu ma điên cuồng nhảy múa, khiến người ta hoài nghi có thứ gì sẽ từ bên trong nhảy vào.

Ở khu vực trước, cổng chính là lối ra, du khách chỉ cần tìm ba huy chương có hình thù đặc biệt.

Còn trong khu vực này, ngay cả lối ra cũng cần phải tìm.

Đường Nghiên Tâm đi đến cửa hông của tòa lâu đài, đó là cánh cửa mà Tiêu Hữu Phàm hôm qua không dám đẩy ra. Không biết anh ta khi đó nghe thấy cái gì hay nhìn thấy cái gì, sắc mặt khó coi không dám đầy cửa lần thứ hai.

Cửa không khóa có thể nhẹ nhàng đẩy ra, bên ngoài là vườn hoa, không có gì đặc biệt.

Lâu đài cổ này có lịch sử lâu đời, khắp nơi đều có dấu vết đổ nát, nhưng bên trong cơ sở vật chất lại rất hiện đại, hiển nhiên đã tu sửa lại. Nhưng không biết do không đủ tiền hay do người ở ít, không thấy cần thiết, bộ phận chân chính dùng đến rất ít. 

Có vẻ như một nửa lâu đài đã được tu sửa lại, nửa còn lại trực tiếp bỏ không dùng.

Bốn người ngẫu nhiên tìm thấy một phần lâu đài chưa được cải tạo. Đi qua một cái cửa nhỏ ở tầng một, bên trong đổ nát, hẳn là một kho chứa đồ lặt vặt. Mở một tấm gỗ mỏng, rồi đi vào bên trong, đó là một không gian ẩn. Giấy dán tường ở đây loang lổ thấm nước, sàn nhà bám đầy bụi, trần nhà phủ đầy mạng nhện.

Quá tối! Dây thường xuân ở đây mọc dày đặc hơn, những dải dây leo gần như che kín cửa sổ. Nghe nói loài cây này thích mọc ở nơi tối với ẩm nhưng không sợ ánh nắng mặt trời. Ngoài trời nắng treo cao, những cành cây đung đưa theo gió trong thật dễ chịu.

Người mới có chút sợ hãi.

“Phía trước một chút ánh sáng cũng không có!”

Đàm Xuyên dùng lực mở cửa sổ, rồi nhổ đống cành thường xuân ra, cuối cùng cũng có chút ánh sáng lọt vào. Nhưng nhổ sạch hết cái này cũng rất mệt, không thể cứ dùng cách này mà tìm ánh sáng suốt được. Lấy một cái kéo hoặc một con dao sắc, so với kéo bằng tay không thì tốt hơn.

Lộ Tầm Nhất: “Tôi vừa nhìn thấy một chân nến cạnh bàn ăn, thắp một ngọn nến rồi quay lại đây.”

Anh đi đến cầm tay Đường Nghiên Tâm thì phát hiện Đường Nghiên Tâm tránh tay anh, biết cô gái nhỏ này muốn một mình thám hiểm. Anh tính dặn Đường Nghiên Tâm không được chạm vào bất cứ thứ gì liên quan đến ma quỷ, tuy thân phận của Đường Nghiên Tâm cũng là vong linh nhưng lỡ cũng bị thương thì làm sao?! Nhưng bên cạnh còn có hai du khách nữa, nên anh cũng không tiện nói ra.

“Đường Đường, em ở cửa chờ anh nhé?”

Đường Nghiên Tâm gật đầu.

Không để ý đến ánh mắt kinh ngạc của hai du khách đang nhìn mình, anh bình thường giải thích: “Trẻ con đi chậm, chúng ta đi nhanh về nhanh.”

Anh kéo cả hai đi không để bọn họ lưu lại.

Bóng tối không ảnh hưởng gì đến Đường Nghiên Tâm, con người cảm thấy con đường phía trước quá tăm tối cũng không ảnh hưởng đến cô, cô vẫn có thể tránh chướng ngại vật một cách hoàn hảo. Thà một mình hành động còn hơn mang theo ba người làm vướng chân. Đá chân ghế ra, đồ đạc chỗ này cũ đến mức chạm vào sẽ vỡ tan tành. Cũng may là có thu hoạch, cô ở trên bàn tìm thấy một mảnh giấy ố vàng.

Trong khu vực vong linh, ảnh, giấy, thư và chân dung đều có thể cung cấp thông tin quan trọng và việc tìm thấy chúng cũng có thể giải quyết một số câu đố trong khu vực.

[ Cha tôi rất phấn khởi khi biết mình sẽ được thừa kế tòa lâu đài cổ do tổ tiên để lại. Để duy trì nó tốt hơn, cha tôi quyết định chuyển cả gia đình đến khu vực ban đầu của lâu đài cổ và sống trong đó. Điều tôi tiếc nuối nhất chính là phải nói lời tạm biệt với người bạn tốt nhất Bowen nhỏ.]

Ký tên [Mapel].

Nơi này rất yên tĩnh, Đường Nghiên Tâm có thể nghe thấy tiếng bước chân của mình cùng tiếng hít thở càng nhẹ. Đi về phía trước, có một cánh cửa sắt bị khóa, lại là việc tìm chìa khóa quen thuộc.

Đường Nghiên Tâm quay về thấy Lộ Tầm Nhất cùng mấy người khác vẫn chưa lấy nến quay lại. Cô theo đường cũ về lại cổng ở tầng một, nhưng không có ai ở bên ngoài, rõ ràng cả một tòa lâu đài nhưng lại không có một bóng người, thật kỳ lạ.

Tiêu Hữu Phàm đang cầm chìa khóa để mở cửa tầng hai, nhìn thấy Đường Nghiên Tâm còn nhiệt tình chào hỏi: “Em gái nhỏ, lại gặp rồi.”

Tốc độ người này tìm thấy chìa khóa có vẻ hơi nhanh.

Đường Nghiên Tâm đi đến bên người anh ta, một chút cũng không khách khí. Sau khi anh ta mở cửa, còn đi vào trước anh ta.

Đây là phòng em bé, tường sơn xanh, có biển có mây, giường tạo hình thuyền gỗ rất nghệ thuật. Trừ cái đó ra, giường em bé còn có thể bập bênh.

“Leng keng.”

Món đồ chơi nhỏ treo trên nôi đột nhiên phát ra âm thanh, Tiêu Hữu Phàm bị dọa sợ. Đường Nghiên Tâm quay đầu lại thì thấy người này đã một chân bước ra khỏi cửa, nửa chân còn lại vẫn ở trong phòng.

Đường Nghiên Tâm đút tay vào túi lạnh lùng nhìn anh ta.

Tiêu Hữu Phàm không xấu hổ nói: “Cẩn thận một chút luôn tốt.”

“Khanh khách khanh khách…”

Tiêu Hữu Phàm: “Anh giống như nghe được tiếng cười của trẻ con…”

Anh ta nhìn Đường Nghiên Tâm, không biết muốn nhận được câu trả lời gì, nhưng thật ra câu trả lời như nào cũng đáng sợ: “Em cũng nghe thấy!”

Này vẫn tốt hơn một chút.

Tiêu Hữu Phàm không chịu đi vào phòng nữa, nên đứng ngoài cửa nói: “Đây chắc là phòng của bé trai, không có búp bê barbie trong số đồ chơi ở góc, các cô bé chắc thích chơi búp bê hơn phải không? Quần áo cũng dành cho con trai.”

Chỉ là quản gia nói nữ chủ nhân chỉ có một đứa con gái.

Đường Nghiên Tâm: “Em không thích búp bê…Nhưng em chắc sẽ thích ăn búp bê.”

“Em cũng thật hài hước, nhưng lúc này không phải lúc đùa giỡn!”

Tiêu Hữu Phàm cảm thấy trò đùa của cô bé lúc này có thể là có ý tốt, và thái độ của mình không tốt lắm, vì vậy anh ta nhanh chóng nói: “Tuy trò đùa này có hơi lạnh lùng nhưng anh được an ủi rồi.”

Đường Nghiên Tâm: “…”

Con người luôn giỏi chuyện bổ não này.

Sau khi đóng cửa lại, lấy được chùm chìa khóa trong túi ra rồi còn cẩn thận phân biệt, sau đó nhanh chóng tìm chìa khoá cánh cửa thứ hai. Đường Nghiên Tâm trong lòng thấy có chút kỳ quái, chìa khóa cũng không ký hiệu, làm sao anh ta phân biệt được chìa khóa cửa? Còn cái móc khóa này, anh ta lấy từ đâu ra?

Nói thật, Đường Nghiên Tâm trước đó không có để Tiêu Hữu Phàm vào mắt, chàng trai trẻ này khoảng 17 18 tuổi, điều đặc biệt nhất ở anh ta là mái tóc đen dài ngang vai rất đẹp, đối với nam giới mà nói đây khẳng định là tóc dài. Trong thời điểm sinh tồn này, rất nhiều con gái đã cắt tóc ngắn, có mái tóc đen mượt lại còn bồng bềnh như này, Đường Nghiên Tâm đã từng gặp qua trước khi trở thành vong linh.

Chắc chắn là chi tiền cho làm đầu.

Đường Nghiên Tâm nhìn người chỉ để xem đó có phải là một bữa ăn ngon hay không mà Tiêu Hữu Phàm thì không, năng lực thiên phú của anh ta hẳn rất yếu.

Mở cánh cửa thứ hai, bên trong là một chiếc giường tròn. Theo cách nói của Tiêu Hữu Phàm, đây hẳn là phòng của một cặp vợ chồng trẻ.

Đường Nghiên Tâm: “Vì sao?”

Tiêu Hữu Phàm vội vàng đóng tủ lại, nói rằng bên trong không có gì, còn hehehe nữa.

Đường Nghiên Tâm: “Bộ XX? Xy tình thú? Roi da? Nến?”

Tiêu Hữu Phàm: “…”

Hơn nửa ngày, Tiêu Hữu Phàm mới thì thầm: “Nếu người đứng trước mình là một cô gái gợi cảm thì đó lại là một chuyện khác.”

Đường Nghiên Tâm: “Em nghe được.”

Khuôn mặt trắng trẻo sạch sẽ của Tiêu Hữu Phàm chuyển sang màu đỏ.

Đường Nghiên Tâm: À, con người!

Đúng lúc này, bên cạnh đột nhiên truyền đến tiếng nước, giống như tiếng thùng nước tràn ra.Tiêu Hữu Phàm phản xạ có điều kiện chạy ra ngoài, thể hiện từ ‘hèn nhát’ một cách thuần thục. Đường Nghiên Tâm áp tai vào bức tường phát ra âm thanh, lại nghe thấy tiếng nước bắn tung tóe. Chạm vào bức tường, Đường Nghiên Tâm phát hiện ra đây là một bức tường giả, có thể đẩy ra được, nhưng bởi vì động tác quá mạnh nên cô suýt ngã vào đó.

Tiêu Hữu Phàm cẩn thận trở về.

Trốn đằng sau một đứa trẻ mà anh ta không xấu hổ chút nào sao?

Đây là phòng tắm, hơi nước màu trắng bay ra, làm cho cả phòng có chút mơ hồ. Sàn nhà màu be đầy nước, còn rất trơn. Bên trong hình như có một chiếc tủ quần áo, Tiêu Hữu Phàm khẽ mở tủ quần áo ra, một cái chân đầy máu rơi ra theo động tác mở tủ quần áo, anh ta theo phản xạ muốn đóng cửa lại.

Tất nhiên là không làm được trừ khi nhét cái chân lại vào trong.

Khi Đường Nghiên Tâm quay đầu lại trùng hợp nhìn thấy ánh mắt của thi thể, hoàn toàn không thể thấy rõ khuôn mặt, như thể ai đó đang dùng cả hai tay mở miệng anh ta ra, dùng sức xé miệng anh xuống.

“** **…Lại nữa, bị chết thảm như này?”

Đường Nghiên Tâm: “Cũng tốt.”

Mặc dù không giống lúc trước xử lý tốt thi thể, thủ pháp lần này quá mức thô bạo nhưng không ảnh hưởng gì đến khẩu vị.

Tiêu Hữu Phàm yên tâm nhìn, kết quả thiếu chút lại bị mù hai mắt.

“Chết không nhắm mắt…Thật đáng sợ!”

Nhưng đặc thù của người chết không hợp với du khách, riêng mái tóc nâu đã không giống…Hơn nữa, dáng người anh ta quá cao, lông trên người quá nhiều.

Tiêu Hữu Phàm ngồi xổm xuống đặt hai chân đối phương trở lại tủ, lẩm bẩm: “Chớ trách tôi, sớm ngày đầu thai.” Đường Nghiên Tâm tiếp tục đi về phía trước, sương mù dày đặc bất thường đến mức cô không thể nhìn thấy chính ngón tay của mình.

Tiêu Hữu Phàm ở phía sau hét lên một tiếng, ngay sau đó là tiếng đập răng rắc, người đứng dậy là gà hét số hai trong suy nghĩ Đường Nghiên Tâm, Tiêu Hữu Phàm — số 1 là A Viêm, người hét to nhất sáng nay.

Hóa ra vừa rồi anh ta để xác lại vào tủ quần áo.

Tiêu Hữu Phàm: “Tao XXX, anh ta đột nhiên bắt lấy chân anh…”

Đường Nghiên Tâm nhìn xuống quả nhiên có một dấu tay máu trên mắt cá chân anh ta. Giống như một cô gái nhỏ khi nhìn thấy những con côn trùng ghê tởm, vừa la hét vừa giẫm đạp chúng cho đến khi nước chảy tràn ra ngoài là điều hợp lý.

Đường Nghiên Tâm: Tôi hiểu!

Đi tận vào bên trong cùng, Tiêu Hữu Phàm ấn nút thông gió, cuối cùng có thể nhìn rõ hơn! Một người phụ nữ với mái tóc nâu xoăn tầm hai mươi mấy tuổi nằm trong bồn tắm chứa đầy nước.

Đi tắm! Đương nhiên sẽ không mặc quần áo.

Trong hoàn cảnh bình thường tắm rửa sẽ khiến người ta đỏ bừng, nhưng khuôn mặt của người này tái nhợt như quỷ, ngay khi Tiêu Hữu Phàm tiếc cho một mỹ nữ trẻ tuổi sớm mát thì cô ta đột nhiên mở mắt ra, tròng mắt nhìn chằm chằm bọn họ. Lúc mở mắt ra, hơi giống với bà Mapel mới gặp bữa sáng nay.

Cô ta đưa cánh tay ra khỏi bồn tắm vẫy tay chào hai người.

Đường Nghiên Tâm cau mày, có lẽ là do ngâm quá lâu nên tay người phụ nữ sưng lên, to gấp mấy lần tay bình thường, còn có mùi buồn nôn nhàn nhạt, có thể tưởng tượng được cơ thể ngâm trong bồn tắm của cô ta là bộ dạng như thế nào…

Đây là nguyên liệu xử lý không đúng cách, thịt tươi ngon bị ngâm hỏng.

Tiêu Hữu Phàm: “Tôi muốn mù muốn mù muốn mù luôn rồi.”

Người phụ nữ có lẽ cũng nhận ra rằng họ sẽ không lại gần, che mặt khóc trong đau đớn.

“Hu hu hu, tôi cũng không muốn như vậy. Chỉ có ở trong nước mọi lúc, mới có thể thoát khỏi nguyền rủa của ma quỷ…”

Ngoài ra, người phụ nữ không thể giao tiếp, chỉ lặp đi lặp lại câu đó.

Đường Nghiên Tâm không có tâm trạng để đến gần hơn xem nguyên liệu thức ăn bị lãng phí, Tiêu Hữu Phàm thì nói mỹ miều sợ rằng cảnh tượng này sẽ xuất hiện trước mắt anh ta khi anh ta ôm ấp mỹ nữ trong tương lai. Như vậy sao được, nên bọn họ nhanh chóng chạy ra ngoài!

Anh ta đã bắt đầu chửi thề trước mặt trẻ con.

Hai người theo đường cũ đi ra khỏi phòng.

Tiêu Hữu Phàm tìm thấy chìa khóa của căn phòng thứ ba, vừa tra vào lỗ khóa cửa liền tự mở ra. Anh ta thậm chí còn chưa rút chìa khóa ra, vội vàng lùi lại: “A a a a, lâu đài này thế nào còn được trang bị TM cánh cửa tự động.”

Các cánh cửa khác có tự động hay không Đường Nghiên Tâm thật không biết nhưng này không phải là tự động. Cửa mở hé, một thanh niên u ám đứng bên cạnh cửa dùng đôi mắt vô hồn nhìn chằm chằm bọn họ. Làn da trắng, mắt thâm quầng, như bị bệnh nặng, cậu ta liên tục che miệng ho, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng cười ‘khanh khách’ trong miệng.

Không giống người bình thường, giống như đầu óc có vấn đề. Hai bên nhìn nhau một lúc, cậu ta đột nhiên thần bí vẫy tay với hai người họ.

Tiêu Hữu Phàm nghiêng người, luôn cảm thấy có một luồng gió lạnh thổi vào cổ mình.

“Ma quỷ ám mẹ tôi rồi gi ết chết cha tôi…”

Cậu ta nói như vậy….

“Tiêu Hữu Phàm.”

Nghe thấy âm thanh, Tiêu Hữu Phàm theo bản năng lùi lại hai bước, phát hiện đó là phụ huynh của bạn nhỏ, kéo bím tóc của bạn nhỏ: “Anh trai em đến rồi.”

Đường Nghiên Tâm hất tay anh ta ra, tiếc nuối khi thấy người thanh niên ở trong cửa giấu bàn tay cầm dao ra sau lưng, rồi đóng mạnh cửa lại. Lộ Tầm Nhất hẳn đã nhìn thấy thanh niên định ra tay nên đã cố tình gọi Tiêu Hữu Phàm một tiếng.

Chậc, phiền muốn chết.

Lộ Tầm Nhất đi tới, vỗ sau gáy Đường Nghiên Tâm một cái: “Sao em lại chạy lung tung thế?”

Người này không cốc đầu cô chỉ vì điều này, nhưng Đường Nghiên Tâm biết anh có lý nên chỉ có thể bực mình đá anh một cái.

“Ai bảo mấy anh chậm như vậy, một mình em đứng ở đó rất đáng sợ.”

Tiêu Hữu Phàm liếc nhìn cô một cái, muốn nói rằng vừa rồi em gan to đối mặt với những sự kiện thần quái, mặt còn không đổi sắc khi tiếng cười trẻ con vang lên đó, rất khó có thể tưởng tượng được thứ gì có thể làm cô bé này sợ hãi. Kể cả vừa rồi ở trong phòng ăn, khi nhìn thấy thi thể của người mới, cô bé còn không khóc không loạn, đến cái chớp mắt còn không có.

Nếu không vì cô bé này không quá giống trẻ con, Tiêu Hữu Phàm cũng sẽ nghĩ  không nên mang trẻ con vào trong khu vực.

Người mới nếu tố chất không cao sẽ liên lụy đến người khác, cô bé này nhìn đã thấy đầy sát khí, không nên đụng vào. Đường Nghiên Tâm quá đặc biệt, biểu hiện còn tốt hơn hai người mới gấp vạn lần.

Còn người mới sống sót này…là một phiền toái.

“Tiêu Hữu Phàm, đêm nay tôi ngủ cùng phòng cậu được không? Tôi không dám về phòng, cũng không dám ở một mình.”

Phiền toái tới rồi!

Tiêu Hữu Phàm bịt mũi: “Trên người anh có mùi gì vậy? Lại còn bẩn bẩn.”

Người mới: “Cũng không phải bẩn! Tôi hơi béo, ra nhiều mồ hôi nên quần áo sẽ ướt, lúc khô lại thì thành vết màu trắng. Về phần mùi thì thực sự có chút, dù sao mấy ngày rồi tôi cũng chưa thay quần áo. Trước khi lên xe bus, tôi lang thang ở khu ăn mòn.”

Người này tính tình tốt, có thể điều chỉnh tâm lý nhanh như vậy cũng tốt.

Chắc cũng cảm giác được anh ta như vậy sẽ khiến mọi người không thích, hơn nữa bản thân cũng muốn đi tắm nên xin quần gia một bộ quần áo, ai cũng cảm thấy dù có chìa khóa phòng cũng không thể tùy tiện lấy quần áo ở bên trong, sợ có vấn đề. Kết quả người mới vừa vào phòng tắm không lâu liền kêu lên một tiếng, Đàm Xuyên vừa lúc đi vào WC, bị tiếng hét của anh ta làm phun ra.

Người mới đành chạy ra khi mặc có mỗi chiếc qu@n lót.

Lộ Tầm Nhất nhanh tay che mắt Đường Nghiên Tâm lại.

Tiêu Hữu Phàm: “…” Anh không biết vừa rồi con nhóc này vừa mới nói với tôi cái gì đâu.

Nhưng ngay sau đó không ai trách người mới nữa, bởi vì mọi người đều nhìn thấy ngôi sao năm cánh trên lưng anh ta. Trông như được sơn bằng sơn đen, có rửa thế nào cũng không thể rửa sạch được, da trên lưng của người mới bị chà xát đến đỏ nhưng ngôi sao năm cánh vẫn y nguyên, màu sắc cũng không phai đi chút nào.

Mọi người đều kiểm tra lưng của họ, bao gồm cả Sở Minh Mị, người quay về cuối cùng.

Trên lưng có ngôi sao năm cánh: Đường Nghiên Tâm, Sở Minh Mị, A Viêm cùng Đàm Xuyên.

Không có ngôi sao năm cánh chỉ có hai người Lộ Tầm Nhất với Tiêu Hữu Phàm.

Về điểm chung của hai người, nghĩ tới nghĩ lui cũng không rõ, dù sao ngày hôm qua Lộ Tầm Nhất đều ở cùng một chỗ với Đường Nghiên Tâm, không lý nào chỉ có một mình Lộ Tầm Nhất thoát được.

Vẫn là Tiêu Hữu Phàm bỗng nhiên nghĩ ra: “Chúng ta đều không có ngủ trên giường!”

Lộ Tầm Nhất hôm qua ngủ trên đất, mọi người đều có ấn tượng về điều này, Đàm Xuyên hỏi anh ta: “Cậu vì sao không ngủ trên giường?”

“Đừng nhìn tôi với ánh mắt nguy hiểm như vậy.” Tiêu Hữu Phàm kêu oan: “Nếu tôi phát hiện ra cái gì cũng không đến mức phải giấu đi, ngủ dưới đất là sở thích của tôi! Sở thích được không. Hồi nhỏ tôi bị tai nạn, nằm trên giường không ngủ được nên hôm qua tôi mới nằm sấp trên ghế.”

Mọi người có thể chấp nhận lý do này, Lộ Tầm Nhất trở lại phòng, lật tất cả ga giường với đệm lên, nhưng không có gì bất thường. Mãi cho đến khi anh dựng tấm ván giường lên, mới phát hiện một ngôi sao năm cánh màu đen trên sàn nhà.

Đường Nghiên Tâm vẫn đang quan sát ngôi sao năm cánh sau lưng cô.

Lộ Tầm Nhất: “Em một chút cảm giác cũng không có sao?”

Đường Nghiên Tâm lắc đầu: “Không có cảm giác, nhưng cũng không phải chuyện lớn gì, chỉ là dấu hiệu mà thôi.”

Cô cảm thấy có lẽ những người bị đánh dấu sẽ bị ăn trước!

Tất cả các phòng đều có ngôi sao năm cánh dưới gầm giường, không rõ người mới sáng nay đã vi phạm quy tắc tử vong gì mà chết. Hiện tại lại có nhiều người bị báo trước cái chết như này, ai cũng cảm thấy khẩn trương.

Sở Minh Mị người luôn lãnh đạm bắt đầu chia sẻ manh mối: “Một nửa lâu đài bị bỏ hoang, mà cánh cửa bị khóa, chìa khóa lại ở trên người quản gia. Tôi nghĩ bí mật của lâu đài được giấu ở đằng sau đó, việc cấp bách bây giờ là lấy được chìa khóa…”

Đầu tiên là cần phải tìm quản gia xuất quỷ nhập thần trước đã, nhóm du khách lần lượt rời khỏi tầng hai. Lộ Tầm Nhất định lấy lý do trẻ con phải đi ngủ thuyết phục bạn nhỏ ở lại, anh cùng hành động với Đàm Xuyên cũng được nhưng chắc không khuyên được.

Đường Nghiên Tâm chiếm chiếc giường trên mặt đất, dường như đang suy nghĩ.

Lộ Tầm Nhất phát hiện ra Đường Đường có một mục tiêu, hành động của cô có vẻ không có tổ chức, nhưng dựa trên sự hiểu biết về cô trong khu vực trước đó trong lòng cô ấy đều biết rõ. Cho nên cũng không nói gì, cũng không quấy rầy cô. Chờ Đường Đường đứng lên, rồi đi theo cô. Con đường này dẫn đến vườn hoa phía sau, so với vườn hoa ở cổng lớn tòa lâu đài được chăm sóc cẩn thận, vườn hoa phía sau hiển nhiên không được coi trọng, cỏ dại mọc tùy ý.

Chuồng chó làm rất sơ sài, ổ làm bằng ván gỗ nhưng cũng may đủ lớn, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy vài nhúm lông vàng óng trong đống cỏ khô cong queo.

Hai người chậm rãi tới gần căn nhà gỗ, nhưng bên trong không hề có động tĩnh gì.

Lộ Tầm Nhất: “Chó có phải không có ở trong đó không?”

Lời còn chưa dứt, một con chó to bẩn thỉu từ trong nhà gỗ nhảy ra, ánh mắt dữ tợn, nó há miệng đẫm máu cắn về phía cổ Lộ Tầm Nhất. Nếu thật sự bị cắn trúng thì chính là mất nửa cái mạng.

Đầu óc anh phản ứng được nhưng cơ thể không theo kịp.

Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc đó, Đường Nghiên Tâm đẩy anh ra, tránh cái miệng to đầy răng sắc nhọn của con chó hung ác, nắm chặt lấy tai con chó đặt chân lên người nó. Một người một chó ôm lấy nhau, lăn lộn điên cuồng trên bãi cỏ.

Lộ Tầm Nhất kinh động.

Anh không ngờ tới Đường Đường thế mà cứu anh.

Hai người có thể coi như là đồng đội, hẳn là anh quả thật có hữu ích, có thể giúp che giấu thân phận vong linh, còn có thể bình tĩnh sử dụng buff. Chờ anh còn nửa hơi thở, Đường Đường nhất định sẽ không thấy chết mà không cứu. Không còn cách nào khác!

Lộ Tầm Nhất vẫn có hiểu biết về bản thân, dù sao thì đồng đội của anh cũng khác thường, là một vong linh bất tử.

Ngài thánh nhân xúc động đến đỏ cả mắt, muốn chạy tới giúp đỡ nhưng bị ánh mắt hung ác của Đường Nghiên Tâm ngăn lại. Trong ánh mắt của cô nhìn rõ tám chữ: Cút đi, đừng làm phiền em ăn cơm.

Lộ Tầm Nhất:???

Vừa vặn một người một chó lăn đến dưới bóng cây, từ trên người con chó hiện ra một bóng đen mờ nhạt, Đường Nghiên Tâm đang ngậm bóng đen trong miệng, nắm lấy bộ lông vàng đang giãy giục, dùng sức hút bóng đen vào trong miệng.

Lộ Tầm Nhất bừng tỉnh hiểu ra: A, thì ra không phải cứu mình!

Lập tức ý thức được tình huống hiện tại không thích hợp để người khác nhìn thấy, Lộ Tầm Nhất nhìn xung quanh, đặc biệt chú ý đến ô cửa sổ nhỏ trên tầng hai, bởi vì phản chiếu nên không thể nhìn ra có người đó hay không. Theo lý mà nói, dù có người cũng không sao. Tại bóng đen trên người con chó rất mơ hồ, cách khoảng cách như vậy không thể nhìn rõ.

Lộ Tầm Nhất yên tâm.

Sau khi Đường Nghiên Tâm hút tất cả bóng đen vào miệng, má cô phồng lên.

“Răng rắc răng rắc.”

Nghe tiếng nhai của Đường Nghiên Tâm, Lộ Tầm Nhất nghĩ đến món sườn heo chiên vàng, lớp da bên ngoài giòn thơm, còn phần thịt bên trong thì mềm mọng nước.

Càng ít bóng đen trên con chó vàng càng ngoan ngoãn, khi Đường Nghiên Tâm li3m môi trở về chỗ cũ, con chó săn vàng bắt đầu li3m cô.

Đường Nghiên Tâm đứng dậy, chú chó săn vàng cũng vui vẻ vẫy đuôi, vui vẻ cắn một chiếc đ ĩa ném.

“Chậc, phiền chết mất!”

Lộ Tầm Nhất còn tưởng cô sẽ nhấc chân bỏ đi! Kết quả cô cầm chiếc đ ĩa ném ra ngoài, còn đợi chú chó nhặt về. Chú chó dụi vào chân cô, vẻ mặt của cô như ‘mày thật phiền’ nhưng hành động lại nói ‘mình rất thích’.

Trên đầu Lô Tầm Nhất xuất hiện ba dấu chấm hỏi.

Bạn nhỏ vong linh lạnh lùng vô tình, trong mắt thế mà có sự yêu thích dù chỉ là thoáng qua, là sự yêu thích mà không phải kiểu thích thèm nhỏ dãi.

Chú chó đã có khoảng thời gian rất vui vẻ kéo quần áo của Đường Nghiên Tâm: bạn tốt cùng về nhà!

Đường Nghiên Tâm: “Tao không theo mày vào trong đâu, bẩn chết đi được.”

Kết quả vẫn bị kéo đến bên cạnh ổ chó.

Chú chó đội một cái bát dành cho chó trên đầu, đẩy nó đến bên cạnh Đường Nghiên Tâm, đôi mắt ướt sũng dịu dàng nhìn cô.

Có vẻ nó nhận thức được bản thân mình đang đói…

Đường Nghiên Tâm sửng sốt, một lúc sau xoa đầu chú chó, cúi đầu nhìn chiếc bát của nó.

“Hừ!”

Ngay lúc Lộ Tầm Nhất muốn đi tới, chú chó đã nhe răng.

“Anh không tới…Đường Đường làm sao vậy?”

Đường Nghiên Tâm: “Thức ăn được trộn với chất lỏng màu xanh, hương vị của loại nước ép cỏ này rất quen thuộc.”

Lộ Tầm Nhất chưa kịp ngăn lại, Đường Nghiên Tâm đã dùng tay quẹt một ít nước trái cây từ mép bát, vì mải chú ý đến ngôi sao năm cánh sau lưng, nên chỉ thấy nó đã biến mất trong chớp mắt.

Đúng lúc Đường Nghiên Tâm muốn thử lại thì Tiêu Hữu Phàm thở hổn hển chạy đến: “Tôi đến báo với mấy người…Phù… A Viêm mất tích rồi.”