Chương 66: Rạp chiếu phim thời gian (9)

Thoát Khỏi Trái Đất

Đăng vào: 12 tháng trước

.

“Đường Đường, em không sao chứ?”

Đường Nghiên Tâm ngồi bên vị trí máy phụ một lần nữa, lại gặp trúng lúc nhiệt độ cực kỳ thấp!

Trên lông mày của Đường Nghiên Tâm đọng đầy những giọt nước, cô bước đi hơi loạng choạng. Tiêu Hữu Phàm chạm tay vào tay Đường Nghiên Tâm thì ngay tức khắc bàn tay của cậu ta bị đóng băng, một luồng khí lạnh thổi thẳng l3n đỉnh đầu!

“Uii……”

Tiêu Hữu Phàm đột nhiên rùng mình, dùng áo của mình bao bọc cô lại thật kỹ rồi cậu ta hít một hơi thật sau, nói: “Chết tiệt, đây là không cho du khách còn đường sống nào sao……”

Ngay cả Đường Đường cũng đều bị đông lạnh cứng đơ như vậy, trông cô tựa như tảng băng hình người biết đi! Nhiệt độ ở ngoài đã thấp như vậy rồi thì bên trong đó còn lạnh cỡ nào nữa?

Nếu con người đi vào đó chắc sẽ không toàn mạng!

Lộ Tầm Nhất cũng lấy quần áo mình bao bọc Đường Nghiên Tâm lại, anh ngồi máy chủ nhìn cô bé ngồi bên máy phụ mà sắc mặt trở nên tệ vô cùng. Cô bé tựa như một khối băng mới vừa được làm đông lại. Lộ Tầm Nhất quyết định lần sau bản thân mình sẽ chọn máy phụ. Sau ba hiệp nghỉ ngơi, cơ thể anh đã trở lại trạng thái tốt nhất!

Rất nhanh sau đó, Đường Nghiên Tâm đã khôi phục được chút ít, tuy hai hàm răng vẫn đánh lập cập vào nhau nhưng ít nhất đầu óc cô cũng tỉnh táo hơn nhiều.

“Độ khó của mỗi màn thử thách đều tăng lên hả?”

Lộ Tầm Nhất hỏi cô. Nếu thật là vậy thì tình hình sẽ rất tệ.

Đường Nghiên Tâm lắc đầu: “Chỉ là nhằm vào em mà thôi, trò chơi sẽ tự điều chỉnh cường độ khó dễ cho phù hợp với từng người chơi. Điểm giới hạn đau đớn nhất của anh nhưng đối với em nó không đáng nhắc tới, nhưng không bị đẩy tới tuyệt cảnh, làm sao có thể tin tưởng nhau đây?

“Ra là vậy!”

Tiêu Hữu Phàm cười nói: “Có lẽ vận may của anh tốt hơn em nên tấm thẻ cuối cùng này hãy để anh ra tay đi! Đường Đường, em hãy đợi thưởng thức màn biểu diễn của anh nhé!”

Lộ Tầm Nhất không phản đối, chỉ vỗ vỗ bờ vai cậu ta: “Anh ở máy phụ còn cậu qua máy chủ.”

Tiêu Hữu Phàm lắc đầu, cậu ta biết ý của Lộ Tầm Nhất rằng anh ấy sẽ bảo hộ từng người một trong đội. Nhưng không còn cách nào khác, anh ta phải giải thích rõ ràng mới được: Nếu vận may chúng ta quá kém thì phải thử 27 thẻ mới tìm được thẻ đúng. Phải thay phiên đổi người chơi ở máy phụ này, nếu không thì không ai có thể chịu đựng nổi được, bao gồm cả Đường Đường đối tượng chơi phi nhân loại. Nguy hiểm nhất là màn chơi đầu tiên song Lộ Tầm Nhất đã vượt qua được. Luật chơi vẫn như cũ, những thử thách của máy móc cũng đã hạn chế ở một mức nào đó và họ cũng dần quen với nó,  điều khó khăn nhất đã trở thành “một bài huấn luyện đầy trắc trở” mà thôi. Cậu ta có thể thích ứng, cũng có thể chịu đựng.

Lộ Tầm Nhất đồng ý.

5 giờ 13 phút, Đường Nghiên Tâm và Lộ Tầm Nhất bắt đầu sử dụng máy nạp thẻ. Hiện tại là 6 giờ 55 phút, sáu chiếc thẻ năng lượng do các du khách lấy được từ manh mối trong phim đều đã được xác minh, đều là thẻ không hợp lệ. Cuối cùng chỉ còn một tấm thẻ do Tiêu Hữu Phàm sử dụng thiên phú phân tích của mình tìm thấy trong đống búp bê.

Cậu ta mất nửa giờ để phân tích từng món đồ được đặt trong khu vực nghỉ ngơi.

Theo kinh nghiệm của cậu ta, căn bản thì việc phân tích mẫu vật phẩm bình thường không mất quá mười phút, và tất cả vật phẩm trong khu vực nghỉ ngơi đều được coi là vật phẩm ‘đặc biệt’. Thật may mắn là cậu ta đã tìm thấy một tấm thẻ khi mới phân tích vài mẫu thôi… 

Hi vọng rằng sự may mắn này có thể kéo dài một chút!

Hai người bắt đầu trò chơi.

Đường Nghiên Tâm ngồi trên băng ghế dài, cô vốn muốn ăn bát mì nhưng tiếc là không có bát ở đây.  Cô đành phải lấy thịt khô và chà bông ra nhấm nháp nó chung với bắp rang. Mặc dù chúng hơi khô khan chút nhưng đối với Đường Nghiên Tâm mà nói thì nó vẫn vô cùng ngon miệng.

Cũng vào lúc này, Hàng Tử Dư đi ra khỏi nhà vệ sinh, anh ta bàng hoàng đến trước mặt Đường Nghiên Tâm, ngồi xổm xuống. Anh ta cứ cúi gằm mặt xuống trông có vẻ như đang sắp xếp lại lời nói của mình nhưng cũng có vẻ đang gom dũng khí. 

Một lúc sau, anh ta mới ngẩng đầu, nhẹ giọng hỏi: “Nghiên Tâm, là em phải không?”

Đường Nghiên Tâm: “Không phải, anh nhận sai người rồi!”

Hàng Tử Dư: “Cho dù giận anh nhưng em đừng giả vờ như không biết anh có được không? Mỗi ngày anh đều nhớ tới em, nhớ tới phát điên ……”

Đường Nghiên Tâm: “Này, một người đàn ông trưởng thành lại nói những điều này với một cô gái mười bốn tuổi có thể xem là quấy rối tình d*c đấy! Chú à, mời chú tránh xa tôi ra chút đi. Nếu chú còn nói bậy bạ nữa tôi sẽ đánh bay đầu chú!.” Trên thực tế, Đường Nghiên Tâm cũng không chắc chắn lắm về tuổi của mình.

Toàn bộ gương mặt Hàng Tử Dư đều đông cứng lại, vẻ mặt anh ta sụp đổ ngay lập tức. Anh ta trông giống như một con thú nhỏ tội nghiệp vừa bị bóp cổ, không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào! 

Đường Nghiên Tâm chưa nói tới chuyện đương nhiệm mới vừa chết mà anh ta lại chỉ nghĩ về người yêu cũ của mình, có phải anh ta quá khốn nạn không? Suy cho cùng người yêu hiện tại của anh ta cũng đang nằm trong túi mình, mình không có lập trường gì chỉ trích anh ta cả!

Lại nói, người này thật sự không có chút liên quan gì đến mình cả!. Từ lần đầu tiên gặp nhau, đôi tình nhân này đã mang đến cho cô cảm giác khó chịu song nó hoàn toàn biến mất sau cái chết của Phùng Tư Ý. 

Nếu đã không ảnh hưởng đến tâm trạng của mình thì ý tưởng giết Hàng Tử Dư cũng biến mất theo!

Xét về năng lực thiên phú thì Hàng Tử Dư rất mạnh. MAi rùa của anh ta có thể phòng bị cả vong linh lẫn u linh không có thật thể. Theo nhận xét của cô thì chỉ những người nào được anh ta cho phép mới có thể tiến vào mai rùa. Định nghĩa theo cách khác là chỉ cần mai rùa xuất hiện thì anh ta sẽ trở nên bất khả chiến bại!

Đây cũng là lý do giải thích cho việc Hàng Tửu Dư và Phùng Tư Ý có thể thông quan ba khu vực, vẫn bình an sống tới giờ!.

Trừ phi Hàng Tử Dư tự tìm chết hoặc trong quá trình thông quan xảy ra trục trặc gì đó mà biến thành vong linh…… như vậy Đường Nghiên Tâm mới có thể ăn anh ta. 

Chủ động thiết kế để vong linh giết chếânh ta, vấn đề này quá khó!. Ai lại không ăn nhưng trên cơ bản thì rạp chiếu phim thời gian vốn dĩ không thiếu thức ăn! Cô sẽ chẳng phí thời gian và công sức để ăn một du khách xa lạ! Vụ làm ăn này khá lỗ vốn, Đường Nghiên Tâm không muốn làm chút nào!.

“Cô không phải em ấy……”

Đường Nghiên Tâm nhịn không được đáp lại: “Giờ chú mới nhận ra à?”

Hàng Tử Dư cúi đầu, tựa người ngồi vào tường.

Chẳng mấy chốc, Tiêu Hữu Phàm đã bước ra từ máy phụ, cậu ta như cái xác không hồn nằm thẳng cẳng trên băng ghế. Cho dù mới vừa trải qua bao đau đớn thì cái miệng cậu ta không hề dừng một chút nào!

“Đm đây là cái gì…… xém chút nữa đá trúng rồi, nè anh ngồi đây là gì vậy?  Cosplay cây nấm hả?”

Hàng Tử Dư ngẩng đầu lặng lẽ nhìn cậu ta.

Tiêu Hữu Phàm: “……”

Đường Nghiên Tâm trợn mắt, phớt lờ hai người đang mắt to trừng mắt nhỏ với nhau.

Không cần hỏi cũng biết tấm thẻ này cũng là thẻ không hợp lệ! Nếu không dù cho còn nửa cái mạng thì Tiêu Hữu Phàm cũng tung tăng chạy đến thang máy chứ không yểu xìu như hiện tại.

Tình trạng xấu hổ này bị cắt ngang sau tiếng gào của Tống Đại Vỹ.

“Mọi người mau tới đây lấy vé xem phim nè!”

Bốn người cùng nhau rời khỏi khu vực chiếu phim, trở lại đại sảnh lần nữa. Tống Đại Vĩ, Vương Húc Minh và Chung Tuệ Tuệ chờ đợi bên ngoài vài tiếng đồng hồ đều không xuất hiện tình trạng “vong linh hóa”,  cơ bản thì có thể coi họ là người sống.

Vòng này Đường Nghiên Tâm là người áp cuối lấy được vé. Bộ phim phải xem có tên là《Lão quỷ xứ Montenegro chưa từng cưới vợ》, dài 118 phút, hình như là phim kinh dị về tình yêu ma???

Tiêu Hữu Phàm lên tiếng: “Cái tên thật độc đáo, chắc chắn nó là một bộ phim tồi!.”

Cậu ta đứng phía sau Đường Nghiên tâm nên nghiễm nhiên là người cuối cùng lấy vé.

Tuy nhiên khi cậu ta lấy vé, người soát vé không trực tiếp đưa vé cho mà chỉ cười hỏi: “Thưa anh, anh muốn xem bộ phim nào?”

Tiêu Hữu Phàm: “Tôi có quyền tự chọn phim à?”

Người bán vé: “Đương nhiên, chỉ cần nói cho chúng tôi biết tên phim là được!.”

Tiêu Hữu Phàm yêu cầu người soát vé đợi một lát cho cậu ta thương lượng chung với đồng đội.

“Chuyện gì thế này?”

Khi hỏi câu này, trong lòng cậu ta đã có một phỏng đoán mơ hồ.

Đường Nghiên Tâm nói thẳng nguyên nhân: “ Tôi nghĩ là do anh đang giữ 【Hướng dẫn xem phim】trong người!.”

Còn một vấn đề đáng phải cân nhắc, Lộ Tầm Nhất nói: “Cậu luôn giữ 【Hướng dẫn xem phim】trong người thế nhưng vòng trước không có đặc quyền này nhưng sao vòng này lại có?”

Tiêu Hữu Phàm: “Ừm có thể phán đoán được nguyên nhân là do thời gian. Đại khái như giữ 【Hướng dẫn xem phim】trong 4 giờ, 5 giờ hoặc 6 giờ gì đó  sẽ không thể đổi người giữ nó được. Hoặc là khi đạt tới điều kiện hạn chế thì mới có thể kích hoạt đạo cụ đặc thù!”

‘’Em đã đọc đi đọc lại 【Hướng dẫn xem phim】nhiều lần nhưng cuốn sách này vẫn không thay đổi một chút nào, nó vẫn giữ nguyên trạng thái ban đầu khi tôi cầm lên.”

Điều đầu tiên: kể từ giây phút này, quyển 【Hướng dẫn xem phim】sẽ không thể rời khỏi người Tiêu Hữu Phàm.

Thứ hai là phải tiến hành giám định cho quyển sách!

“Hồi trước chưa tiến hành giám định quyển sách vì chưa nắm rõ tình hình ở khu vực này và sẽ mất rất nhiều thời gian để giám định một món đồ gì đó. Bên cạnh đó em cũng không chắc sẽ có kết quả giám định quyển 【Hướng dẫn xem phim】 trong bao lâu”.

Nếu không may mắn, có thể mất cả ngày, điều đó thật lãng phí thiên phú của Tiêu Hữu Phàm.

“Thực ra đến giờ em vẫn còn băn khoăn về vấn đề này, nhưng nó cũng đáng để thử!”.

Tiêu Hữu Phàm: “Không còn nhiều thời gian lắm, em nên chọn bộ nào bây giờ đây?”

Đường Nghiên Tâm nghĩ một lát rồi nói: “Anh chọn bộ phim số 11 ấy, chúng ta cùng xem một bộ phim.”

Tiêu Hữu Phàm gật đầu, nhanh chóng lấy vé xem của bộ số 11, Đường Nghiên Tâm ngồi ở ghế số 7 hàng số 7, Tiêu Hữu Phàm ngồi ghế số 8 hàng số 7. Biết trước được sẽ ngồi xem chung với lão đại nên cậu ta không hề có chút hồi hộp nào, tâm lý hoàn toàn trái ngược với những du khách đang lo lắng khác!

Trong những bộ phim được chiếu trong vòng này thì bộ phim số 11 được chiếu sau cùng, nó có tên là【The Mystery of Jewels 】 

Thấy Đậu Đậu đã tử vong sau khi xem phim thì lần này Vương Húc Minh vô cùng bất an khi cầm tấm vé trên tay. Vợ anh ta vẫn bên cạnh an ủi anh ta, không biết có phải do sức mạnh tình yêu hay không mà tâm lý hai người ổn định hơn nhiều. Sau khi hết lo lắng, hai vợ chồng còn chủ động hỏi người khác tựa phim bọn họ phải xem.

Lúc này đã 7 giờ 38 phút.

Tiêu Hữu Phàm đã đọc phần giới thiệu ngắn gọn của sáu bộ phim trong vòng này, du khách có thể biết trước nội dung chung của các bộ phim, vì vậy họ không cần phải hoảng sợ, có lẽ họ sẽ có nhiều thời gian ghi nhớ tin tức của thẻ năng lượng. Cậu ta cũng không sợ có ai đó đánh chủ ý lên quyển 【Hướng dẫn xem phim】bởi lẽ dù bốn du khách còn lại có hợp sức đánh cũng không thắng nổi ba người bọn họ!.

7 giờ 55 phút, bắt đầu soát vé.

Đường Nghiên Tâm phát hiện Hàng Tử Dư vào sảnh xem phim số 3 còn Vương Húc Minh lại vào sảnh số 10. Rõ ràng bộ 【The Mystery of Jewels 】được chiếu ở rạp số 3 cơ mà! Bọn họ đổi vé cho nhau?

Tiêu Hữu Phàm: “Xem ra là hai vợ chồng kia đã thuyết phục Hàng Tử Dư đổi vé rồi. Xem ra anh chàng này quả thật không phải người xấu, hai người kia chỉ cần viện lý do không muốn vợ chồng chia xa nhau thế thôi mà đã đổi được vé mà không cần phải bồi thường thêm bất kỳ khoản nào……”

Đường Nghiên Tâm không thèm quan tâm đ ến vấn đề này, sau khi bước vào rạp cô liền hít một hơi thật sâu, mê mẩn hỏi Tiêu Hữu Phàm: “ Anh có ngửi thấy mùi gì không?”

Tiêu Hữu Phàm không hiểu cho lắm: “Hả, mùi gì vậy?”

Đôi mắt Đường Nghiên Tâm phát sáng lên: “Là mùi đồ ăn!”

Tiêu Hữu Phàm: “……”

=……=

【Đã đến lúc thưởng thức bộ phim mà bạn mong chờ!!! 】

【 Thật là mong chờ bộ phim 《Lão quỷ xứ Montenegro chưa từng cưới vợ》】

【Nè lầu trên, cậu có độc à??? 】