Đăng vào: 12 tháng trước
Edit: Nhược Vy
Beta: Quanh
Hứa Dục rất bất đắc dĩ.
Còn Thời Anh thì lại kiên trì, không muốn nghe lời anh ấy.
Hứa Dục biết, lấy lập trường trước mắt của mình, không tiện nói gì nữa.
Nói thêm vài câu, sẽ chỉ làm quan hệ giữa hai người càng ngày càng cứng nhắc.
Vì thế hai người hàn huyên không đến mười phút, tan rã trong không vui.
Thời Anh tiễn anh ấy ra ngoài.
Lúc cô xoay người sang chỗ khác, Hứa Dục ngồi trong xe, nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài, cứ vậy nhìn bóng dáng cô, trong mắt là tình cảm nồng nàn.
Khóe môi anh ấy nhếch lên, rõ ràng là người đã rời khỏi tầm mắt của mình, nhưng vẫn không nỡ dời mắt đi.
Một lúc sau, anh ấy mới cô đơn thu hồi ánh mắt.
Ánh mắt như vậy, người bên ngoài nhìn, đủ loại cảm xúc đều rất rõ ràng, chỉ một cái liếc mắt là sáng tỏ.
Tuy Thời Anh không biết, nhưng Trì Dĩ Khâm xem camera, thấy hết toàn bộ.
Thiếu vị khách không mời mà đến này, biệt thự lại lần nữa rơi vào yên ắng.
Trên camera chỉ còn lại một mình bóng dáng Thời Anh.
Trì Dĩ Khâm bực bội tắt màn hình theo dõi, cũng tắt luôn máy tính.
Anh tùy ý đẩy máy tính sang bên cạnh, cúi đầu bắt đầu tiếp tục ghi chép.
Mấy ngày nay anh đang nghiên cứu quyển sách này, rõ ràng với anh mà nói thì cũng không tính là khó khăn, nhưng thành quả không tốt.
Không biết vì sao, anh không tĩnh tâm được.
Anh giở sang trang khác, tạm dừng một lát, đang chuẩn bị tiếp tục viết, đột nhiên phát hiện mấy chữ mình vừa viết bị sai.
Trì Dĩ Khâm phát cáu, anh chưa từng phạm sai lầm như vậy.
Sai nhiều thế này, muốn sửa cũng không dễ sửa, vì thế anh dứt khoát xé cả trang giấy.
Vo lại, ném xuống đất.
Hiện tại anh thật sự xem sách không vào.
Vì thế anh đứng dậy, ra khỏi thư phòng.
Đi đến cầu thang, vừa vặn bắt gặp Thời Anh đang định lên lầu.
Thời Anh ngẩng đầu, thấy anh thì sửng sốt, bước chân cũng dừng lại theo bản năng.
Từ ngày đó, sau khi anh đơn phương náo loạn một trận, cô chưa gặp lại anh, dĩ nhiên là không tính tình thế bắt buộc vừa nãy.
Đã rất nhiều ngày.
Một tay Trì Dĩ Khâm nắm tay vịn cầu thang, mái tóc trên trán rũ xuống, một phần che đi đôi mắt, anh đứng ngược sáng, cả người chìm trong bóng tối.
Hai người một trên một dưới, cách nhau khoảng bảy tám bậc thang, ánh mắt giao nhau, có chút hòa hợp yên ả.
“Vừa rồi cô dẫn người khác vào?” Giọng Trì Dĩ Khâm bình tĩnh, nhưng Thời Anh nghe được, rõ ràng có phần tức giận.
Anh không thích người khác tiến vào, Thời Anh biết.
Nhưng Hứa Dục chỉ ngồi trong phòng khách một lát, khi đó Thời Anh cũng liên tục nhìn lên cầu thang, xác định là Trì Dĩ Khâm không đi xuống.
Vậy làm sao mà anh biết được?
Cô lập tức giống như một đứa trẻ làm sai, chột dạ dời mắt, cũng không phản bác, không giải thích gì.
“Tôi nói, tôi không thích người khác tiến vào.” Ngữ điệu Trì Dĩ Khâm lạnh nhạt, hỏi: “Cô nghe không hiểu sao?”
“Không phải, đó là anh họ em, vừa từ Úc…” Thời Anh còn chưa dứt lời, đã bị Trì Dĩ Khâm lạnh lùng chen ngang.
“Anh ta là ai thì liên quan gì đến tôi? Không ai được vào cả.”
Ánh mắt Trì Dĩ Khâm tối đi, dừng trên người Thời Anh, sau đó anh xoay người, không nói gì thêm với cô nữa.
Ai quan tâm anh ta là anh họ hay không phải anh họ gì đó, cũng ai quan tâm anh ta vừa từ đâu trở về.
Dù sao thì vào nhà của anh…
Anh rất không vui.
...
Hai mươi tháng mười là sinh nhật Trì Dĩ Khâm.
Mốc thời gian này, Thời Anh nhớ rất rõ.
Bởi vì trong mơ, cô từng nghe Trì Dĩ Khâm nói, sinh nhật cuối cùng mà anh trải qua, là năm sáu tuổi.
Ngày đó, cõi lòng anh tràn đầy chờ mong bánh sinh nhật, chờ mong quà của anh, giống như bao đứa trẻ bình thường khác.
Nhưng anh không chờ được gì cả.
Sau ngày đó, anh không còn ăn sinh nhật.
Hai chữ này với anh mà nói, giống như hai từ ngữ xa xôi không thể chạm vào.
Tuy Thời Anh không biết rốt cuộc ngày hôm đó đã xảy ra chuyện gì, nhưng cô vẫn muốn tổ chức sinh nhật cho anh, cô muốn Trì Dĩ Khâm vui vẻ.
Cuộc sống bao giờ cũng cần chút hình thức.
Ngày mười chín tháng mười, Thời Anh nhận được chuyển phát nhanh do Trì Dĩ Hàng gửi tới.
Cậu ấy nói đây là quà sinh nhật cho anh trai.
Sợ mình liên lụy đến Thời Anh, Trì Dĩ Hàng không gặp mặt cô nữa, ngay cả nói chuyện trên WeChat cũng rất cẩn thận, không dám nhiều lời.
Tặng đồ đến cũng lựa chọn chuyển phát nhanh.
Trì Dĩ Hàng biết, đưa trực tiếp thì chắc chắn Trì Dĩ Khâm sẽ không nhận.
Nhưng cậu ấy cũng không cho Thời Anh đưa cho Trì Dĩ Khâm, cậu ấy nói, sau khi Thời Anh nhận được chuyển phát nhanh thì đặt nó trong chiếc tủ ở phòng ngủ là được.
Cũng coi như là cậu ấy đã đưa tới tay anh trai.
Thời Anh mở hộp ra, đập vào mắt là từng lớp tấm bong bóng chống va đập, rất dày, hết lớp này đến lớp khác.
Chỉ mở đống này ra, Thời Anh đã cảm thấy quá sức.
Bên trong là một cái hộp nhỏ vuông vắn, một mặt là kính, có thể thấy bên trong đặt một món đồ chơi.
Thời Anh xác định mình không có nhìn lầm, thật sự là một món đồ chơi.
Trông rất cũ, không giống đồ trong vòng mười năm gần đây.
Nhìn sát vào, có thể thấy dấu vết bị vỡ rồi gắn lại của món đồ chơi.
Có chỗ gần như là vỡ nát, nhưng được dùng keo dán lại cẩn thận, thế nhưng không có kẽ hở nào.
Nhìn từ xa, thật sự là không nhìn ra hỏng hóc.
Nếu đính lại được thế này, chắc chắn là tốn rất nhiều tâm tư.
Thời Anh đặt cái hộp trong tủ quần áo.
Vừa cất xong thì nhận được điện thoại của Trì Dĩ Hàng.
“Chị dâu, anh em không ra khỏi phòng chứ?” Giọng cậu ép nhỏ, vừa mở miệng liền hỏi chuyện này.
“Anh ấy không ra.” Thời Anh trả lời.
“Không ra thì tốt quá.” Trì Dĩ Hàng thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhanh chóng nói: “Chị nhận được chuyển phát nhanh rồi?”
Thời Anh “Ừ” một tiếng.
“Chị cầm lấy trước, đừng cho anh em thấy, chỉ cần anh ấy thấy thì chắc chắn sẽ biết là em đưa.”
Trì Dĩ Hàng liên tục nhấn mạnh: “Nó mà vỡ một lần nữa, cái mạng già của em không chịu nổi đâu.”
Thời Anh vốn định hỏi nhiều hơn, nhưng Trì Dĩ Hàng kinh hồn bạt vía, sợ bị Trì Dĩ Khâm bắt gặp nên vội cúp điện thoại.
Thời Anh nhìn hộp đồ, cẩn thận quan sát, đột nhiên muốn lấy ra xem.
Chỉ là nghĩ lại, Trì Dĩ Hàng vì cái này, chắc chắn tốn rất nhiều công sức, cô không nên đụng vào.
Thời Anh đóng tủ lại, ngồi xuống sô pha.
Sau một lúc trầm tư, cô lấy hai tấm vé xem phim trong túi xách ra.
Hôm nay cô thuận tay mua hai tấm vé này, muốn ngày mai cùng Trì Dĩ Khâm đi xem.
Nhưng gần đây quan hệ giữa cô và Trì Dĩ Khâm rất tệ, còn hơn cả lúc mới quen.
Nếu cô trực tiếp kêu anh đi xem phim, anh tuyệt đối sẽ không đi.
Thời Anh nhíu mày, chống cằm, nỗ lực suy nghĩ, tìm ra cách gì đó.
...
Hai mươi tháng mười, trời nắng đẹp.
Thời Anh rời giường từ sáu giờ sáng, thấy ánh mặt trời bên ngoài, tâm tình rất tốt.
Cô đi dọc theo bức tường, kéo tất cả rèm ra.
Ánh mặt trời lọt qua cửa sổ, chiếu vào căn phòng, khiến không gian vốn tối tăm nay tràn đầy màu vàng tươi đẹp.
Cô đeo tạp dề, bắt đầu bận rộn trong phòng bếp.
Lần trước nói muốn học làm bánh, Thời Anh thật sự học.
Cô học rất nhanh, nếm thử vài lần là có thể làm ra một chiếc bánh kem thực thụ.
Hôm nay là sinh nhật Trì Dĩ Khâm, Thời Anh tính tự mình làm bánh kem cho anh.
Bận rộn gần ba tiếng, Thời Anh cẩn thận cầm thành phẩm của mình, bỏ vào tủ lạnh.
Sau đó cô về phòng, trang điểm.
Lại hai tiếng nữa trôi qua, cô cầm túi xách ra ngoài, lúc xuống cầu thang còn nhìn khắp nơi.
Thời Anh nhanh chóng xuống lầu, lái xe ra cửa.
Nửa giờ sau, Trì Dĩ Khâm nhận được WeChat Thời Anh gửi tới.
[Dĩ Khâm, em đau bụng.]
[Anh có thể đến đón em không?]
Phía sau còn đính kèm định vị.
Trì Dĩ Khâm đọc tin nhắn, sau khi nhìn lướt qua, không nghĩ ra cô lại có mưu đồ gì, không để ý đến.
Qua khoảng mười lăm phút, Trì Dĩ Khâm lại cầm điện thoại, phát hiện Thời Anh không nhắn thêm tin nào.
Theo như hiểu biết của anh với Thời Anh, nếu anh không để ý đến cô, chắc chắn cô sẽ gửi thêm tin khác.
Nhưng đã qua một lúc mà cô không có động tĩnh.
Chẳng lẽ xảy ra chuyện gì rồi?
Cô một mình bên ngoài, nhưng cũng không đến mức không thể tự gánh vác, hơn nữa bạn bè cô nhiều như vậy, còn có Trì Dĩ Hàng, anh họ cô, không thể giúp cô sao?
Dù cho anh nhận định Thời Anh sẽ không có chuyện gì, nhưng trong đầu luôn có một âm thanh, thôi thúc anh đi đón cô.
Lỡ xảy ra chuyện gì thật thì sao?
Nghĩ vậy, Trì Dĩ Khâm đứng dậy, nhanh chóng lấy một chiếc áo khoác mặc vào, vừa xỏ tay vừa xuống dưới lầu.
Bước chân hấp tấp vội vàng..