Đăng vào: 12 tháng trước
Bầu không khí hơi ngừng lại.
Một lúc sau, Thẩm Du Khanh hừ một tiếng, xoay tách trà một vòng, ánh mắt khiêu khích, "Trùng hợp quá, ta lại rất thích thuần phục thú hoang."
Nước trong chén trà xoay tròn, trên bàn b ắn ra chút nước.
Đối mặt với ánh mắt sắc bén kia, Thẩm Du Khanh trực tiếp phớt lờ, rót một tách trà khác đưa lên môi nhấp một ngụm.
Tiếp theo lại là một tràng hoan hô nồng nhiệt.
Thẩm Du Khanh đứng thẳng người, quay đầu liếc ra ngoài: "Đây là ý của Vương gia sao?"
Trong nháy mắt, Ngụy Nghiên nhìn theo ánh mắt của nàng nhìn ra ngoài, mới nghe người kể chuyện đang kể chuyện Hoài An vương một mình cưỡi ngựa ngàn dặm đoạt thành Cống Châu. Người nọ kể một hơi sảng khoái, mọi người đều chăm chú lắng nghe, ai cũng mang theo cảm giác phấn khích mong chờ, chỉ tiếc mình không thể chứng kiến tận mắt.
Hắn thu hồi vẻ mặt vừa rồi, khoanh tay ngồi, lười nhác ngồi xuống, lại hỏi nàng: "Ngươi nói xem?"
Thẩm Du Khanh vuốt thẳng cổ áo, liếc hắn một cái, "Ta đoán có người ở ở dưới bày mưu tính kế, mấy chuyện này Vương gia cũng sẽ không quản."
Nhưng giọng nói kia ngày càng lớn hơn, lời nàng nói bị át đi.
Ngụy Nghiên cười không đáp.
Thẩm Du Khanh hất mặt về phía trước: "Vương gia không sợ sao?"
Bàn tròn quá nhỏ, phòng riêng chật chội, nàng vừa tới gần, mùi thơm thanh nhã đã xộc vào mũi hắn.
Ngụy Nghiên nhìn nàng, không nhúc nhích.
"Sợ cái gì?" Hắn gấp gáp, không kịp uống ngụm nước, thanh âm khàn khàn mang theo một hương vị khác. Nhưng nàng ở quá gần, gần như là mặt đối mặt, hắn có thể nhìn rõ bóng người trong con ngươi nàng, tình huống mờ ám này thật khó nói lên lời.
Thẩm Du Khanh nhếch môi, "Ngươi kiêu ngạo và độc đoán như vậy, còn lo kiêng kị người khác."
Vua mới lên ngôi thì phải xử lý vài việc trước.
Hắn cũng là con cái hoàng thất, trong tay nắm giữ trọng binh, sao có thể để người khác ngủ ngon ở chỗ mình nằm, càng không có khả năng không kiêng kị ai.
Người đàn ông thần sắc không thay đổi, cười nói: "Ta sợ sao? Phải sợ chính là bọn họ, bọn họ nếu dám chọc đến ta, ta đến bao vây triều đình chó má đó."
Đến lúc Thẩm Du Khanh ngừng nói.
Bởi vì nàng không có gì để nói.
Người này kiêu ngạo, quả nhiên có tư cách kiêu ngạo.
Ngụy Nghiên hạ cánh tay xuống, dùng đầu ngón tay di di bàn tròn, lòng bàn tay to, xương ngón tay thon dài, đường gân trên mu bàn tay rõ ràng, trông dày rộng có lực.
Ánh mắt Thẩm Du Khanh không khỏi rơi xuống đôi bàn tay đó, đột nhiên nhớ tới phần ngực đau của mình, đêm đó hắn gắt gao nắm lấy, lòng bàn tay áp vào không chừa kẽ hở, năm ngón tay siết chặt, ấn chặt đôi gò b ồng đảo... Nàng mím môi, thầm mắng trong lòng đồ xấu xa, nhất định phải tìm cách trị hắn.
Sau một hồi im lặng, trong đại sảnh đột nhiên xôn xao, tiếng người ồn ào, chạy tán loạn, bàn trà bị lật phát ra tiếng răng rắc, âm thanh còn lại không phải tiếng vỗ tay.
Thẩm Du Khanh nhíu mày, đang nhìn ra ngoài thì một cánh tay từ bên sườn mặt vươn ra đóng chặt cửa sổ lại, nàng chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy một vài bóng người lộn xộn mặc Hồ phục.
"Trốn ở chỗ này, đừng chạy lung tung." Ngụy Nghiên nhướng mày, nhắc nhở một câu rồi cầm trên trường đao sải bước đi ra ngoài.
Ngay khi Thẩm Du Khanh vừa mới mới hoàn hồn, cánh cửa gian phòng trang nhã đã bị đóng lại.
Ung Thành ở gần bên ngoài quan ải, tình huống này nhất định đã xảy ra chuyện gì.
Nàng đã rong ruổi theo hành trình này hơn ba tháng, đều không thuận buồm xuôi gió, giữa chừng luôn xảy ra vài lối rẽ không ngờ, gặp cướp của cũng nhìn thấy không ít, nhưng chẳng qua chỉ là mấy vụ làm loạn dọn dẹp nhỏ thôi, nguy hiểm nhất là chuyện đêm hôm đó ở Ly Di.
Hiện giờ, lại thật "may mắn" nhìn thêm một phen.
Thẩm Du Khanh mở một chút cửa sổ nhìn ra ngoài.
Người trong quán trà phần lớn bỏ chạy tán loạn, đám còn lại không kịp ra ngoài trốn, có người hoảng sợ trốn đi, trên mặt đất có xác người nằm la liệt, máu tươi đỏ tươi như hoa anh túc nở rộ từ địa ngục.
Còn những người tay lăm lăm cầm dao, trên mặt xăm trổ thì vẫn chém giết không ngừng, điên cuồng hung bạo.
Thẩm Du Khanh rũ mi, đóng cửa sổ lại ngồi xuống ghế.
Nàng liếc nhìn áo choàng đen được đặt trong góc phòng riêng, một lúc sau đứng dậy đi tới.
...
Chuyện mật thám lẻn thâm nhập vào Ưng Thành đã được điều tra hơn nửa tháng, vẫn còn một số dư đảng còn sót lại chưa bị loại bỏ. Hẳn đã theo tiếng gió ngửi thấy mùi Ngụy Nghiên đến Ung Thành mới náo loạn chuyện này.
Ngụy Nghiên cầm đao bước ra khỏi cửa, thay vì chạy ra chiếc thang dài, hắn dùng trái tay nắm lấy lan can, chân dài một nhún nhảy xuống.
Vừa dào dạt đắc ý giết bọn mật thám trước mặt quần chúng trong quán trà, hắn đắc thắng xoay người liền thấy một bóng đen xuất hiện trước mặt, Ngụy Nghiên giơ đao, người nọ hai mắt trợn tròn, cổ họng như nghẹn thở.
Ngụy Nghiên tiến lên từng bước, giơ đao chém xuống, mở ra một đường máu, "Muốn sống đi theo ta!"
...
Từ phòng riêng ở lầu hai đến sảnh dưới phải đi qua một thang dài, chiếc áo choàng lớn đến mức bao trùm Thẩm Du Khanh trong đó, chiếc mũ trùm đầu che kín mặt, rất khó thu hút ánh nhìn người khác khi trốn trong bóng tối.
Để không thu hút sự chú ý, nàng không đi lên chiếc thang dài mà trèo lên cửa sổ bên đường, thu người lại, bước vào sân sau của quán trà.
Hai viện thông nhau, thấy bên ngoài chém giết, người bên trong hậu viện chạy trốn, để lại trong viện một mảnh hỗn độn. Thẩm Du Khanh nhìn xung quanh, tìm thấy thùng nước, nàng vội vàng múc nước bằng gáo gỗ. Sau đó thu tay trùm mũ, lặng lẽ bước vào cửa sau của hạ sảnh.
Không biết từ lúc nào, người trong đại sảnh hơn nửa đã chạy thoát, ngược lại mật thám còn lại mấy chục người, Ung Thành binh lính còn chưa kịp tới, những người đó bắt lấy thời cơ, nhìn chằm chằm Ngụy Nghiên, đuổi giết hắn.
Trên mặt Ngụy Nghiên bê bết máu, ngực và cổ nhớp nháp ẩm ướt. Một bên ống tay áo bị xé rách, hắn một tay trần một tay không, lộ ra một cánh tay rắn chắc khỏe mạnh, gân cốt hiện rõ, căng chặt có lực, dường như có thể thấy được đường gân xanh chạy quanh.
Trường dao nằm ngang trước ngực, dưới lưỡi đao máu chảy ngang.
Thẩm Du Khanh cau mày, những người này rõ ràng có chuẩn bị mới đến.
Nàng không kịp nghĩ ngợi, lặng lẽ đi qua tường, nước trong gáo đung đưa, người ở gần cửa phát hiện thấy nàng, mặt mày dữ tợn, miệng lẩm bẩm một câu Hồ ngữ, nhướng mày gian xảo đi tới.
Nàng nhíu mày, cánh tay bất ngờ bị một lực kéo mạnh, Ngụy Nghiên vung đao ngang qua, người nọ thét lên một tiếng, thẳng tắp ngã xuống. Hắn bảo vệ Thẩm Du Khanh ở phía, quai hàm căng thẳng, lông mày nhíu chặt tức giận, "Không phải ta đã bảo ngươi trốn trên đó sao?"
Thẩm Du Khanh đột nhiên bị kéo tới, gáo nước bị đổ một nửa, nàng kéo vành nón xuống, hai tay giữ vững: "Ta tới giúp ngươi."
Ngụy Nghiên chưa kịp nói, nàng đã rút trong tay áo ra một viên thuốc màu trắng, vòng ra sau cánh tay hắn, kiễng chân nhanh chóng nhét viên thuốc vào miệng hắn. Mạc Bắc thời tiết lạnh, nước lạnh, đầu ngón tay nàng lạnh đến trắng bệch, băng lạnh tỏa ra hơi lạnh, áp vào môi hắn, cảm giác mát lạnh mềm mại, đầu ngón tay chọc đến răng hắn.
Ngụy Nghiên khựng lại.
"Ăn đi." Thẩm Du Khanh nhỏ giọng nói.
Ngụy Nghiên nhìn chằm chằm bàn tay trắng nõn kề sát quai hàm, cũng không hỏi thêm câu nào, yết hầu lăn lộn, hung hăng nuốt xuống.
Trong lúc hai người giằng co, một tên mật thám bỗng nhiên bước tới.
"Ngụy Nghiên, hôm nay chính là ngày giỗ của ngươi." Một người mặc trang phục Hồ phục, mặt chữ điền, râu quai nón trừng mắt, hắn nhếch miệng cười to, nóng lòng muốn đấu sức, tựa hồ rất háo thắng.
Ngụy Nghiên ấn đao xuống, đáy mắt lóe lên tia máu, một thân đồ đen lạnh lẽo, tay vừa hạ xuống đã thấy máu chảy đầm đìa, hắn nhìn người nọ như thể đang nhìn một con thú bị nhốt trong lồ ng, "Ha Mạc Hãn tốn nhiều công sức như vậy chỉ để cứu ngươi ra ngoài, hiện tại ngươi một mình chạy về, thật là ngu không sợ chết."
"Lão tử trở về để lấy đầu của ngươi!"
Gia Luật Diên cười, da thịt trên mặt lăn lộn, râu cũng run lên. Hắn liếc nhìn phía sau Ngụy Nghiên, cười đáng khinh nói: "Nghe nói tiểu mỹ nhân kia là người phụ nữ của ngươi." Hắn "Chậc chậc" nói: "Cũng thật mềm, nhìn vắt ra nước, chờ giết ngươi xong, lão tử phải nếm thử mùi vị của tiểu mỹ nhân này."
Ngụy Nghiên mắt chìm xuống, những đường gân xanh nổi lên trên bàn tay cầm trường đao.
Bọn họ nói chính là tiếng phổ thông, Thẩm Du Khanh nghe rõ ràng, nàng dời tầm mắt, đặt tay lên cổ tay cầm đao của Ngụy Nghiên, "Chờ một chút."
Tay nàng vẫn chưa hồi phục, hơi lạnh, mềm mại như không có xương.
Ngụy Nghiên liếc nhìn bàn tay trên cổ tay mình, trắng như tuyết ở Mạc Bắc.
Hắn đảo mắt, khóe miệng nhếch lên, "Gia Luật Diên, Ha Mạc Hãn ngu ngốc trung thành như vậy hóa ra chỉ để bảo vệ một phế vật như ngươi."
"Câm miệng!" Gia Luật Diên giống như bị chọc giận, hét lớn một tiếng: "Ngụy Nghiên, hôm nay lão tử muốn lấy mạng của ngươi đền cho hắn!"
Vừa dứt lời, mấy mật thám mặc Hồ phục đã tạo thành một vòng tròn, tràn ngập sát khí.
Do dự một lát, "Đến lúc rồi." Thẩm Du Khanh yên lặng lẩm bẩm, thu tay về, tiến lên một bên, giơ cổ tay lên, vung gáo múc nước về phía những người đó.
Đột nhiên những bọt nước ngưng tụ lại tạo thành từng tầng khí trắng, khiến mắt người ta mờ đi, chỉ có thể nhìn thấy lờ mờ hình dáng, ban ngày ban mặt nhưng bọn hắn kêu r3n lên.
"Ngụy Nghiên, ngươi đánh lén lão tử." Gia Luật Diên không cam lòng hét lên, sau khi phát ra một tiếng kêu kỳ lạ, mấy mật thám mặc Hồ phục vây xung quanh hắn trừng thẳng mắt, tất cả ngã phịch xuống đất.
Khói tan hết.
Ngụy Nghiên buông đao, hướng xuống đất, máu đỏ tươi chảy dọc.
Hắn xoay người, sát khí vẫn còn chưa tan.
Thẩm Du Khanh ném cái gáo trong tay đi, lấy khăn tay lau nước trên tay, "Người không chết được, để ngươi bắt sống."
Ngụy Nghiên đánh giá nàng từ trên xuống dưới, cuối cùng ánh mắt rơi vào đôi môi tái nhợt của nàng, bàn tay lau nước không khỏi run lên.
Hắn hạ giọng, "Sợ à?"
Thẩm Du Khanh ngừng lau tay, ngay lập tức trả lời: "Ai sợ."
Ngụy Nghiên cười, tiến lại gần một bước, Thẩm Du Khanh ngước mắt lên, nhìn thấy cánh tay đẫm máu của hắn đang cầm thanh đao, cơ bắp căng cứng, lồ ng ngực nàng như bị có con hươu chạy qua, nàng đảo mắt nhìn đi nơi khác.
Ngụy Nghiên mấp máy môi, vừa định mở miệng, một đám binh lính mặc giáp từ ngoài cửa xông vào, hắn thấy nàng sắc mặt tái nhợt, cuối cùng chỉ thấp giọng nói một câu: "Không có chuyện gì."
Hắn nhanh chóng xoay người, cất đao đi ra ngoài.
Thẩm Du Khanh nhìn bóng lưng hắn, môi khẽ mím lại, chậm rãi thở phào một hơi.
Đối với nàng mà nói, cảnh chết chóc giết người này chưa từng trải qua, quả thực khiến người ta kinh hãi.
...
Nửa canh giờ trước, Trương Hòa đã phải ra lệnh cho binh lính tiến vào phủ Thứ sử. Chờ một lúc không thấy Vương gia quay lại, Trương Hòa đang định dẫn người đi tìm, thì đột nhiên bị Bách phu trưởng của Ung thành ngăn lại, nói quân đồn đã xảy ra chuyện nghiêm trọng..
Trương Hòa dẫn mọi người vội vã đến quân đồn, Lệ Túc là người đầu tiên nhận thấy có điều gì đó không thích hợp, hắn tuy cao lớn thô kệch nhưng can đảm cẩn thận, vội phái người trở lại thành để tìm hiểu, nghe nói có một đám mật thám Khuyển Nhung ở quán trà, vội không trì hoãn đi tiếp ứng, nhưng đến khi bọn họ tới nơi, người bị Vương gia xử lý hết.
"Người không chết, đều bị nhốt vào ngục giam." Ngụy Nghiên ánh mắt bình tĩnh, trong lòng suy tính gì đó.
Trương Hòa và Lệ Túc ôm quyền tuân mệnh, sắp xếp người mang xác chết nằm trên mặt đất xuống.
Không tính những người đã chết, có khoảng bốn mươi người bị khiêng đi, đối mặt với mấy chục người này chỉ có một mình Vương gia bọn họ, hơn nữa đều là những quân nhân tinh nhuệ.
Trương Hòa và Lệ Túc không khỏi lau mồ hôi lạnh trên trán, lặng lẽ nhìn Ngụy Nghiên vẫn còn sát khí chưa phai, Lệ Túc lén lút chọc chọc, "Bọn chó Khuyển Nhung này thật có gan, dám tới trêu chọc Vương gia."
Bạc Văn Tinh cưỡi ngựa đến muộn, quỳ xuống nhận tội.
Ngụy Nghiên xua tay, "Bọn Khuyển Nhung ranh mãnh, không trách ngươi."
Bọn họ vì hắn mới tới, chờ hắn xuất hiện mới có những động thái lớn.
Mặc dù Ngụy Nghiên đã nói như vậy, Bạc Văn Tinh cũng không dám lơ là, nhìn thấy hắn quần áo xộc xệch và máu me khắp người, ông vô cùng kinh hãi, vội vàng chữa cháy, "Hạ quan đã sắp xếp một chiếc xe ngựa bên ngoài, thỉnh Vương gia lên xe ngựa nghỉ ngơi."
Ngụy Nghiên quét mắt mới phát hiện một thân nhuốm đầy máu, cứ cưỡi ngựa quay về như thế này cũng thật dọa người.
Hắn gật đầu, lại nhớ ra điều gì đó, nhìn người đứng phía xa.
Nàng còn choàng chiếc áo choàng màu đen, mũ trùm đầu che kín, khuôn mặt trắng như tuyết lọt thỏm bên trong.
"Người ở Thượng Kinh đâu?" Ngụy Nghiên hỏi.
Bạc Văn Tinh ngẩn người một lúc rồi mới phản ứng, "Hạ quan đi thông báo cho người của Vương phi đến đây ngay bây giờ."
"Không cần." Ngụy Nghiên lại liếc mắt nhìn người phía xa.
Bạc Văn Tinh vội suy đoán câu nói này có ý nghĩa gì, thấy Vương gia vẫn đang nhìn phía đó, ngập ngừng hỏi: "Hạ quan chỉ chuẩn bị một chiếc xe ngựa, không thì ngài và Vương phi ngồi cùng một chiếc được không?"
Ngụy Nghiên liếc hắn một cái, Bạc Văn Tinh vội vàng cúi đầu, một lúc lâu sau, trên đỉnh đầu truyền đến một thanh âm, "Ừ."