Chương 76: Năm đó

Sau Khi Gả Đến Mạc Bắc

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Hành Nghiêm cả kinh, đè nén sợ hãi trong lòng, Thượng Kinh có vương pháp, hắn không tin Ngụy Nghiên sẽ giết hắn.

  Hắn nuốt nước bọt nói: "Anh trai của Oản Oản bị ngươi hại chết, ta chỉ muốn nói cho nàng biết sự thật, chuyện này có gì sai? Bây giờ xem ra ngươi cũng biết chuyện này, nếu đã như vậy, ngươi còn muốn giấu nàng tới khi nào!"

  "Đó là chuyện giữa ta và nàng!" Ngụy Nghiên nắm đao, khớp xương kêu răng rắc, đôi mắt đen láy sáng ngời, lộ ra một tia hung ác, "Ngươi còn chưa cút? Vậy thì đừng trách ta không khách khí."

Hắn cau mày, cánh tay dài đột nhiên giơ lên, lưỡi đao thẳng hướng cổ Hành Nghiêm đi xuống. Hành Nghiêm không ngờ hắn lại thật sự dám ra tay tàn nhẫn, hai mắt mở to, thân thể cứng ngắc không thể động đậy, nhìn thẳng vào trường đao đang rơi xuống.

"Dừng tay!"

  Khi lưỡi đao vừa rơi xuống, đúng lúc đó có một giọng nói rõ ràng truyền đến, Thẩm Du Khanh dang tay ra che trước người Hành Nghiêm, lưỡi đao chỉ cách nàng nửa tấc.

  Ngụy Nghiên siết chặt chuôi đao, hốc mắt hơi đỏ lên.

  Trong phòng nhất thời im lặng, có thể nghe thấy cả tiếng hít thở.

  Thẩm Du Khanh nhắm mắt lại, lồ ng ngực phập phùng, "Tiên sinh, đây là chuyện giữa ta và hắn, mời ngài rời cho."

  "Tửu Nhi, nàng..... " Hành Nghiêm còn đang định nói, đao lại một lần nữa tới gần hắn, Ngụy Nghiên cắn răng, "Ngươi điếc sao? Còn chưa cút!"

  Thấy hắn không nhúc nhích, Ngụy Nghiên cao giọng nói: "Người đâu, tiễn khách!"

  Giọng nói vừa vàng lên, cánh tay buông xuống bên người, thanh đao bị ném xuống đất.

  Âm thanh chói tai khiến người ta run sợ. Tà khí trên người hắn còn chưa rút lui, ánh mắt cũng đủ để dọa người.

  Hành Nghiêm vô thức lùi lại nửa bước.

  Cửa đẩy ra, hai binh lính mặc giáp đi vào, khom người ôm quyền chào Ngụy Nghiên, đi thẳng đến chỗ Hành Nghiêm, không nói lời nào nâng hắn ra khỏi phòng.

  Hành Nghiêm định mở miệng nói chuyện, nhưng ai đó đã chặn miệng bằng một miếng giẻ, hắn mở miệng chỉ nghe tiếng ô ô, bị người áp ra ngoài. Cuối cùng liếc mắt một cái, chỉ thấy Thẩm Du Khanh đang quay lưng lại.

  ...

  "Chàng có gì muốn nói?" Giọng Thẩm Du Khanh giọng nói nghe không có gì khác thường, giống như nàng vẫn còn chưa biết gì.

  Lúc này chỉ còn lại hai người, sắc trời sụp xuống, trong phòng tối om, phảng phất giữa trời ời đất này, giờ đây chỉ có hai người bọn họ.

  Ngụy Nghiên đi tới trước mặt nàng, nhìn nàng chằm chằm, đôi mắt đen láy như thung lũng, hắn khàn giọng nói: "Nàng hối hận sao?"

  Giờ hối hận vì đã gả cho hắn.

  Thẩm Du Khanh nắm bàn tay buông thõng bên người, đầu ngón tay như xuyên qua da thịt, giống như không cảm thấy đau, "Cho nên..." Lông mi nàng run rẩy, lồ ng ngực càng thêm loạn, "Cho nên... những gì Hành Nghiêm nói là thật?"

  "Ừ." Ngụy Nghiên sắc mặt vững vàng như cũ, "Đều là sự thật."

  Thẩm Du Khanh hô hấp có chút ngưng trệ, đuôi mắt đỏ hoe, đồng tử ngân ngấn nước, "Ngươi có biết hắn là anh trai thân nhất của ta không, có biết nếu không có Hành Nghiêm thì lúc đó suy nữa ta cũng chết ở đó không, có biết trận lũ lụt kia, Uyển Thành đã chết bao nhiêu bá tánh vô tội không."

  "Khanh Khanh..." Ngụy Nghiên giơ tay định bắt lấy nàng, Thẩm Du Khanh đột nhiên thoát ra, tát vào mặt Ngụy Nghiên một cái thật mạnh.

  Tay nàng run rẩy, nước mắt chảy dài, cả người run lên không kiểm soát được.

  Ngụy Nghiên mặt hướng sang một bên, không khỏi căng quai hàm, cái tát này nàng chắc hẳn dùng 10 phần lực.

  "Đánh đủ chưa?" Hắn quay đầu nhìn nàng, nhếch môi, lại ra vẻ bất cần, giống như không phải mình bị đánh.

  Ngụy Nghiên đưa tay lau đi nước mắt trên mặt nàng, đầu ngón tay thô ráp, nhẹ nhàng xoa làn da trắng nõn, "Đừng khóc."

  Thẩm Du Khanh trong lòng cảm thấy như thể đã bị ai đó chọc thủng một lỗ, bên trong trống rỗng, chỉ có đôi mắt vẫn đang nhìn hắn.

  Hắn siết chặt eo nàng, đem người giữ chặt trong ngực, ôm chặt như thể sợ nàng sẽ biến mất.

  Trong vô thức, Thẩm Du Khanh va vào lồ ng ngực rắn chắc, lại bị anh ôm chặt.

  Khoảnh khắc tiếp theo, hắn nắm hướng cằm nàng, buộc nàng ngẩng đầu lên, nụ hôn đột nhiên rơi xuống khiến nàng mất cảnh giác.

  Thẩm Du Khanh vùng vẫy, hắn càng ôm nàng chặt hơn, gần như giam cầm cả người nàng. Hắn ngâm lấy môi nàng, ngấu nghiến từng chút một, ánh mắt thâm thúy, ẩn chứa một tia u ám khó thấy.

  Hô hấp đan xen vào nhau, hơi thở hắn nặng nề đ è xuống khiến nàng không cách nào thoát ra được.

  Thật lâu sau, Ngụy Nghiên buông tay ra.

  Bàn tay vẫn đè ở trên eo của nàng, "Nàng nói cho ta biết, có hối hận hay không."

  Giọng nói bị bóp nghẹt, nặng nề rơi xuống bên tai.

  Thẩm Du Khanh cụp mắt xuống, môi đỏ mọng ẩm ướt, nhẹ nhàng nói: "Chàng biết ta tức giận nhất chuyện gì không?"

  "Chuyện gì?" Hắn hỏi.

  Thẩm Du Khanh mỉm cười, sóng mắt động nhưng ánh mắt lại vẫn lạnh lùng, nàng nhìn hắn cười nhạt, chỉ là nụ cười lại có phần chua xót.

  "Điều khiến ta tức giận nhất là ngay cả khi Hành Nghiêm mang tất cả bằng chứng đến trước mặt, ta vẫn còn đang cố gắng tìm cách bào chữa cho chàng. Chàng rõ ràng đã thừa nhận, nhưng ta lại nghĩ chẳng thà chàng gạt ta một chút, ngay cả khi bịa ra một lý do nào khác, ta đều sẽ tin."

  "Ta không hối hận gả cho chàng, ta tin chàng không lạm sát người vô tội, ta tin năm đó chuyện phát sinh còn có nguyên nhân khác."

  Ngụy Nghiên hốc mắt hơi ươn ướt, nụ cười trên mặt càng sâu, khóe miệng hé ra, dùng sức hôn lên môi nàng, "Cái tát này không uổng."

  Anh hôn lên đôi môi, lên khuôn mày của nàng.

  Một lúc sau, Thẩm Du Khanh bình tĩnh lại và hỏi nhỏ: "Cha ta có biết chuyện xảy ra năm đó không?"

  Nghĩ đến một đao kia, Ngụy Nghiên gật đầu: "Cha nàng cũng đã thấy phần tin tức bí mật này."

  Thẩm Du Khanh trong lòng khẽ động, không khỏi kinh ngạc nói: "Nếu như vậy, cha ta làm sao có thể đồng ý hôn sự của chúng ta?" Nàng không nói nữa, giống như đã hiểu ra, "Chàng đã đáp ứng cha ta cái gì?"

  "Chuyện râu ria thôi." Ngụy Nghiên thản nhiên nói.

  Thẩm Du Khanh tất nhiên không tin, nàng không thể diễn tả cảm xúc trong lòng mình, theo tính khí của cha nàng, hắn nhất định phải trả cái giá đắt nhất mới đổi được cuộc hôn nhân này.

  "Chàng biết chuyện của anh trai ta từ khi nào?" Thẩm Du Khanh hỏi.

  Ngụy Nghiên nhíu mày, "Ngày đó ta đuổi nàng đến xe ngựa, nàng nhắc tới trận lũ lụt ở Uyển Thành, ta mới biết được chuyện này, lúc đó ta cũng hiểu vì sao Tiên đê muốn gả nàng đến Mạc Bắc."

  "Bởi vì Tiên đế nghĩ rằng khi ta nhìn hình xăm trên người bọn Khuyển Nhung sẽ nói với chàng chuyện năm đó, chàng vì muốn đền bù sẽ theo ta về kinh." Thẩm Du Khanh tiếp tục.

  "Đúng vậy." Ngụy Nghiên nhếch miệng cười, "Chỉ là hắn không nghĩ tới nàng căn bản không nói cho ta biết chuyện này, ngược lại chúng ta liền thành đôi phu thê thật."

  Thẩm Du Khanh ánh mắt khẽ động, "Năm đó chuyện xảy ra rốt cục như thế nào?"

  Sắc mặt Ngụy Nghiên lại trầm xuống, quai hàm siết chặt, khuôn mặt góc cạnh như dao cắt có vẻ căng thẳng, môi mỏng mím chặt, sau đó dùng ánh mắt thâm thúy nhìn nàng, "Nàng thật sự muốn biết sao?"

  Thẩm Du Khanh khẽ gật đầu, "Ít nhất ta muốn biết chân tướng."

  ...

  Năm đó Ngụy Nghiên là Tam hoàng tử phong lưu ph óng đãng nhất trong cung, Hoàng đế sủng hạnh Thục Quý phi, cũng cưng chiều nhất đứa con trai này.

  Vào thời điểm đó, khi hắn vào học trong Thư viện, Ngụy Nghiên và Tống Khuynh là bạn bè thân nhất.

  Tống Khuynh là con vợ lẽ trong một gia đình nghèo khó, trong nhà không được chào đón, hắn nhặt đồ ăn thừa và dùng bút mực người khác bỏ đi để dùng, mùa đông chỉ mặc áo đơn, thậm chí không có áo khoác ngoài.

Ngụy Nghiên xưa nay chướng mắt giấy vở, hắn một lòng học võ, thường tìm người viết bài thay cho mình, mỗi lần sẽ trả một số tiền nhất định, thứ mà Tống Khuynh thiếu nhất chính là tiền, vì thế hai người liền quen nhau.

  Sau này khi quân man di xâm lược phương Nam, Ngụy Nghiên còn trẻ đã kiên quyết tòng quân, ở trong quân đội nhìn thấy Tống Khuynh, hai người một văn một võ, lãnh quân đánh chiếm đến khi quân Man di phải rút lui.

  Thẳng đến khi trận ở Uyển Thành.

  ...

  "Có hỏa dược giấu trong hang động ngầm ở Uyển thành có thể phá hủy mấy chục thành trì, cho nên tòa thành này không thể rơi vào tay kẻ địch. Khi đó, ta chỉ có hai nghìn quân thủ thành, để bảo vệ Đại Chiêu, phá đập và hạ sách duy nhất."

  Năm đó hắn vẫn còn nhớ trận lũ lụt khiến người dân bỏ chạy tán loạn, hắn ngồi trên tường thành, khí phách thiếu niên hăng hái đã cạn sạch, tinh thần suy sụp. Thấy Tống Khuynh từ xa cầm đao đi tới, thiếu niên nhu nhược kia cũng cầm đao theo.

  Ngụy Nghiên ngửa đầu rót rượu, cầm đao trong tay đứng lên, nhếch môi nói: "Tống Khuynh, hôm nay ta không muốn sống nữa, ngươi cũng đừng nghĩ còn sống đi ra ngoài."

  Sau đó, Chiêu Hòa đế sắp xếp người bên cạnh đánh hắn hôn mê mới mang ra khỏi thành, khi trở lại, bá tánh trong thành đã không một ai sống sót.

  Lúc này, giọng nói của Ngụy Nghiên càng trở nên nặng nề hơn.

  "Khi ta về kinh đã sẵn sàng để bị vạn dân thóa mạ, lại biết mẫu phi đột nhiên mất, Tiên đế để bảo vệ mặt mũi hoàng thất đã cưỡng ép ta nhất định phải giấu kín chuyện lũ lụt ở Uyển Thành, đổi lại, ông ấy lại nói dối với ta sự thật về cái chết của người mẫu phi."

  Hắn tự cười giễu mình: "Bây giờ nghĩ lại thật đúng là buồn cười.".

  "Tiền triều tuy đã diệt, nhưng Vũ Lâm Quân vẫn còn đó, Tống Khuynh là hậu duệ của tướng quân Vũ Lâm Quân, thân phận hắn một khi bại lộ, lại cầm trong tay khối lệnh bài kia, chắc chắn sẽ khiến thiên hạ rung chuyển, vạn dân gặp tai họa."

  "Chuyện này đã bị chôn vùi dưới đáy, ngoại trừ mất báo viện binh này, không còn trích lục nào ghi lại chuyện năm đó."

  Thẩm Du Khanh trong lòng dâng trào, hồi lâu không nói chuyện, đến khi ánh trăng lẻn vào trong phòng, nàng mới ý thức được đã là ban đêm.

  "Ta ở Mạc Bắc sống hơn mười năm, một lòng muốn chết, rồi lại không cam lòng dễ dàng chết, cho đến khi gặp được nàng."

  Thẩm Du Khanh ngẩng đầu lên, nhìn thấy đôi lông mày sắc bén của hắn, chiếc mũi cao thẳng và nếp nhăn ở đuôi mắt, đó là Mạc Bắc đã ghi dấu trên người hắn mười năm qua, lúc này trong mắt nàng có một sự dịu dàng khó nói nên lời.

  Nàng đặt tay lên mặt hặt, nhẹ nhàng nói: "Không phải lỗi của chàng."

  Ánh mắt Ngụy Nghiên trở nên sâu hơn, hắn hôn nàng, thở trầm thấp.

  Thẩm Du Khanh ngẩng đầu lên, nắm lấy góc chăn, không nhịn mà được mà phát ra tiếng.

  Ngụy Nghiên không để thừa một khoảng trống, đưa tất cả vào trong. Thẩm Du Khanh đột nhiên run rẩy, ngón chân co quắp, giống như một con cá bị ném vào bờ, nàng thở dốc.

  Nửa đêm, Thẩm Du Khanh nằm trên giường, quay lưng về phía hắn.

  Tiếng nước trong tịnh thất qua đi, cơ thể nóng bỏng phía sau dán vào sau lưng nàng, hắn ôm lấy, xoa xoa bầu ng ực.

  "Ngày đó có phải vì cha thiếp mà chàng bị thương không?" Thẩm Du Khanh ánh mắt ủ rũ, thanh âm vẫn còn khàn khàn.

  "Đúng là không gạt được nàng." Ngụy Nghiên vòng tay, ôm nàng càng chặt hơn, thấp giọng nói.

  "Ta đêm hôm trước chặn xe ngựa của cha nàng, đời này ta mắc nợ, cả đời khó trả hết."

  Thẩm Du Khanh bất động, thở chậm rãi, như thể đã ngủ thiếp đi.

  ...

  Ánh mặt trời sáng sớm, mặt trời từ từ nhô lên, xua mây đen tản đi, bầu trời dần quang đãng.

  Thẩm phủ sáng sớm rời thành, thủ vệ ở cửa thành đọc lệnh rời thành, mở ra cửa thành, thả người đi ra ngoài.

  Màn xe ngựa nhẹ nhàng vén lên, một cô gái ngồi bên trong, khuôn mặt đẹp như đóa phù dung, đôi môi mọng nước, tóc mây buông nhẹ, bên trong cài một chiếc trâm ngọc.

  Thẩm Du Khanh nhìn Thượng Kinh lần cuối rồi ngồi vào trong.

  Vương thị thấy sắc mặt nàng nhợt nhạt, hơi khác so với bình thường, nhưng bà lại không nói được là khác ở đâu.

  "Oản Oản,con thật sự không giận dỗi gì với Hoài An vương chứ?" Một đường ra khỏi thành, Vương thị hỏi lần thứ ba.

  Thẩm Du Khanh nắm tay bà, "Oản Oản chỉ là muốn ở bên cạnh nương nhiều hơn, Ngụy Nghiên Mạc Bắc có việc, hành quân nhanh chóng, mẹ nỡ lòng nào để con ở nơi đó khổ sở sao?"

  Vương thị vốn trước có hồ nghi, nhưng không biết không đúng chỗ nào, đành từ bỏ.

  "Bảo bối nương nuôi lớn trong tay, ở cùng nương cũng yên tâm."

  Thẩm Du Khanh dựa vào trong ngực bà: "Nương, Oản Oản muốn về Cù Châu ở bên nương nhiều hơn, Ngụy Nghiên bận việc quân, không rảnh chăm sóc con."

  Nói đến đây, Vương thị càng thêm luyến tiếc, sờ sờ đỉnh tóc nàng, thở dài nói: "Được rồi, con muốn ở trong phủ bao lâu cũng được."

  Đến trưa, cả đoàn tìm một trạm dịch nghỉ chân.

  Thẩm Du Khanh vừa vén màn xuống xe ngựa, phía xa có vài con ngựa phi nước đại về phía nàng, một khắc cũng không dừng lại. Ngựa hí một tiếng, vó sắt đáp xuống, Thẩm Du Khanh nhìn rõ người trên ngựa, thân hình cao lớn mặc hắc y, trong mắt không rõ biểu tình.

  Ngụy Nghiên xoay người, đi mấy bước tới trước mặt nàng, trong tay nắm chặt một tờ giấy, đôi mắt đen thâm thúy, "Đây là ý gì?"

  Vương thị cũng xuống xe ngựa, nhìn thấy Ngụy Nghiên thì ngẩn ra, sau đó thấy vẻ mặt của con gái, bà giật mình, đoán trước hai người đã cãi nhau, đang muốn khuyên giải vài câu, Thẩm Du Khanh đã dỗ bà vào xe ngựa trước..

  Ngụy Nghiên đứng đó một lúc, đợi nàng quay lại.

  Thẩm Du Khanh nhìn vào mắt hắn, nói: "Giống như những gì được viết trên giấy." Nàng nhìn đi chỗ khác, "Chàng trấn thủ Mạc Bắc, ta ở lại Cù Châu, chúng ta vẫn là phu thê như cũ, chỉ là không theo ý chàng."

  Ngụy Nghiên yết hầu trùng xuống, hắn không ngờ nàng lại nói ra những lời này, môi mỏng hé mở, lời kia nuốt vào, lại đành tự giễu cười khổ, dù sao hắn cũng không có nói ra câu nói kia.

  Hắn hỏi nàng, "Nàng định khi nào thì quay lại Mạc Bắc, hay để ta đến Cù Châu tìm nàng."

  "Chưa nghĩ tới." Thẩm Du Khanh không nhìn hắn, xoay người đi vào.

  Hắn đột nhiên nắm lấy cổ tay nàng, trên mu bàn tay nổi gân xanh, dùng sức cực mạnh, thanh âm khàn khàn chua xót, "Là chưa nghĩ tới, hay là không nghĩ tới."