Đăng vào: 12 tháng trước
Thẩm Du Khanh liếc hắn một cái, không nói gì, tiếp tục cắn bánh táo đỏ: "Chàng là đang dỗ thiếp?"
"Xem như vậy đi." Ngụy Nghiên ngả người trở lại chỗ ngồi, chống một chân, khảy ngọc hoàn trên trường đao, cười một tiếng.
Thẩm Du Khanh cắn miếng cuối cùng, lấy khăn tay lau sạch vụn trên miệng, nhìn bộ dạng tinh thần sáng láng của hắn, còn tưởng đồ ăn ở Mạc Bắc không hề kém so với trong cung, hắn vậy mà có thể chịu được, nhẫn nhịn nhiều năm như vậy, không thể không nói: "Chàng đúng là có thể chịu được."
"Ta đã quen." Ngụy Nghiên cố nén nụ cười theo thói quen, mím môi mỏng, đột nhiên nói: "Sau này nàng không cần phải làm mấy chuyện này nữa."
Thẩm Du Khanh ngẩn ra, suy nghĩ một lúc mới đoán được ý tứ trong lời nói của hắn, "Thiếp như vậy chàng làm được không."
Ngụy Nghiên câu lên khóe môi, nhìn nàng, "Miễn không để nàng chịu thiệt"
Khi màn đêm buông xuống, chỉ có những ngọn nến lay động phản chiếu bóng của hai người họ.
Trái tim của Thẩm Du Khanh đông lại, như thể bị ai đó nắm lấy, chớp mắt không phản ứng lại.
"Nàng nghĩ thế nào?" Ngụy Nghiên vừa gõ bàn vừa tùy ý hỏi, ánh mắt thâm thúy.
"Nghĩ gì là ngĩ gì chứ?" Thẩm Du Khanh mở miệng nhẹ giọng.
Ngụy Nghiên nhìn nàng, "Điều ta vừa nói trong phòng nàng." Hắn nói thêm, "Đây là cách duy nhất ta có thể nghĩ ra."
Thẩm Du Khanh cúi đầu, trên bàn ăn mấy miếng bánh ngọt, hắn mua rất nhiều, đủ cho nàng ăn.
Nàng chậm rãi ngước mắt lên, ánh mắt rơi vào trên mặt hắn, thấy rõ đôi mắt đen nhánh, "Nếu như thiếp không nghĩ mình thua thì sao?"
Ngụy Nghiên cổ họng trùng xuống, "Nàng có ý gì?"
"Chàng sẽ về Thượng Kinh." Thẩm Du Khanh mím môi, chậm rãi đứng dậy, cố ý ghé sát vào người hắn môi gần như chạm vào khóe miệng hắn, "Sẽ cùng về với thiếp."
Ngụy Nghiên suýt chút nữa bị nàng chọc cười, hắn lấy tay chạm cổ nàng, kéo nàng vào trong lòng, ngậm lấy môi nàng, cằm cọ vào mặt, "Mới chỉ có vài thứ này nàng đã cho rằng ta đối với nàng tình nghĩa sâu đậm vậy sao? Đến mức để cho nàng thao túng sắp xếp?"
Cổ tay Thẩm Du Khanh nóng ran, hắn nắm chặt lại, gân trên mu bàn tay nổi rõ. Nàng da thịt mỏng manh, mấy vết đỏ nhanh chóng xuất hiện.
Hai người giằng co, Thẩm Du Khanh không khỏi kêu nhẹ một tiếng, lực nắm kia mới giảm bớt.
"Ta phải trở về." Nàng nhẹ giọng bâng quơ nói.
Như thể chuyện giữa bọn họ nàng có thể dễ dàng vạch trần, nàng giống như một đám sương mù mà hắn không thể nhìn thấu hay nắm bắt được.
Quai hàm Ngụy Nghiên căng chặt, có chút thất bại, hắn chưa từng thấy nữ nhân nào to gan như vậy. Nàng nói hắn kiêu ngạo, nhưng nàng ấy mới là người kiêu ngạo mới đúng.
Hắn nhìn chằm chằm vào mắt nàng, cắn chặt răng: "Ta thật con mẹ nó chiều hư nàng, khiến nàng cảm thấy mình nặng nhẹ thế nào liền có thể tùy ý thích gì làm nấy phải không?"
Vị ngọt trong miệng còn chưa tan, là hương vị của bánh táo đỏ, Thẩm Du Khanh đưa mắt nhìn đi chỗ khác.
Ngụy Nghiên dùng tay nhéo cằm nàng, ép nàng nhìn mình, ánh mắt nặng trĩu như có đám mây đen, "Lão tử sống đến giờ chưa từng dỗ dành ai, cũng chưa từng nói lời ngon ngọt mềm mại với ai. Đừng kiêu ngạo nữa, nếu còn cứ ở chỗ này làm loạn, ta chỉ cần một câu là có thể đẩy nàng về Thượng Kinh, bên cạnh lão tử cũng không thiếu một nữ nhân như nàng."
Dứt lời, hai người trầm mặc một hồi, hồi lâu mới có người lên tiếng.
"Chàng muốn tìm ai thì cứ tìm." Thẩm Du Khanh đẩy hắn ra, xoay người bỏ đi, làn váy tung bay không chút do dự.
Ngụy Nghiên nhìn chằm chằm vào bóng hình kia, nhỏ giọng chửi thầm, ôm quyền nàn nhẫn nện xuống.
...
Thẩm Du Khanh đóng cửa lại, trong phòng không thắp đèn, ánh sáng mờ mịt, chỉ có ánh trăng bạc chiếu vào, chảy tràn mặt đất, chiếu sáng một vùng sáng sủa.
Tiên sinh dạy thư pháp trong Thư viện từng nhận xét nàng tính tình lạnh nhạt, trời sinh lạnh lùng. Thẩm Du Khanh không nghĩ như vậy, chuyện của huynh trưởng nàng đã cố truy xét nhiều năm không muốn từ bỏ, tiên sinh đối với nàng có ân, nàng vốn nguyện ý muốn lấy thân báo đáp, cha bị bỏ ngục giam, nàng không tiếc gả xa chỉ vì muốn cứu tính mạng của cha... Lấy mấy chuyện này mà nói, đủ để chứng minh trong lòng nàng có tình cảm, chỉ là đúng là trời sinh tính nàng lạnh nhạt. Nhưng vừa rồi, nàng mở miệng nói không chớp mắt, nàng đột nhiên nghĩ đến lời Tiên sinh nói.
Nàng thừa nhận mình có tình cảm khác với Ngụy Nghiên, nhưng loại tình cảm này không ăn sâu vào xương tủy đến mức không thể buông bỏ. Nhưng Ngụy Nghiên tính tình dứt khoát cương liệt, đến nay đủ chuyện như thế đều đủ để chứng minh hắn cũng có ý với nàng, cho nên đã có lúc nàng nghĩ chỉ cần mình kiên trì, có thể dùng tình cảm để buộc hắn quay về Thượng Kinh.
Thẩm Du Khanh dựa lưng vào cửa, nhắm mắt lại, đột nhiên cảm thấy loại suy nghĩ này thực sự rất đáng sợ, cảm thấy mình có chút trơ trẽn.
...
Sáng sớm hôm sau, dưới lầu dựng lên một sân khấu, Thẩm Du Khanh không có việc gì ở trong phòng, nghe bên dưới sôi nổi hát kinh kịch.
Tỉnh Liễu lên chải đầu cho nàng, tối hôm qua nghe thấy động tĩnh trên lầu hai, vội vàng chạy tới nhìn, thấy tiểu thư từ trong phòng của Vương gia đi ra, thị không dám nhìn thêm, vội giấu mình đi.
Thị cũng có thể cảm nhận được sự kỳ lạ của hai người họ, sau khi rời Khoa lạc, tiểu thư càng trở nên ít nói hơn, làm cái gì cũng như thiếu hứng thú. Vốn tưởng tối hôm qua sau khi hai người nói chuyện này với nhau, tâm tình tiểu tiểu thư sẽ tốt hơn, không nghĩ tới sáng ra tiểu thư giữ mặt màu lại thêm một tầng mây đen.
Tỉnh Liễu không khỏi lo lắng, nghe nói phía dưới có diễn kịch, cố ý nói: "Tiểu thư nếu như thật sự buồn chán, không bằng xuống dưới nghe một hí khúc đi? Nô tỳ nhớ rõ khi ở Thượng Kinh, người cũng thích đi theo Đạo nhân nghe hí khúc."
Thực ra Thẩm Du Khanh không có hứng thú nghe hí khúc lắm, chỉ đơn giản nàng muốn làm cha vui lòng mà thôi.
Ban đầu nàng vốn không có hứng thú đi nghe, bỗng nghĩ đến chuyện xảy ra tối qua, đêm qua nàng ngủ không ngon. Nhất thời trong lòng có chút phiền muộn, liền bảo Tỉnh Liễu cầm mũ có rèm che, xuống lầu tìm một chỗ trống ngồi xem.
Vở kịch nói về chuyện một tiểu thư gặp tình lang của mình, cũng không có gì mới mẻ.
Chỉ nói tiểu thư xuất thân danh gia vọng tộc, tình lang là thư sinh nghèo khó, hai người bị gia đình ngăn cách, bị gia tộc ngăn cản. Cuối cùng, thư sinh vứt bỏ hết thảy, đến nhà tiểu thư ở rể trong phủ, hai người sống một cuộc sống hạnh phúc, sau đó thư sinh thăng chức rất nhanh, về sau lại nhìn trúng con gái ở hoa lâu, hắn vung tiền như rác, khiến tiểu thư buồn bực mà chết, đợi lúc thư sinh hoàn toàn tỉnh ngộ thì cũng muộn rồi.
Sau khi nghe xong một khúc, bất giác đã đến buổi trưa, đám đông gần như đã giải tán, Thẩm Du Khanh vẫn không rời đi mà ngồi ngẩn ngơ.
Một bóng đen chợt hiện ra trước mắt. Thẩm Du Khanh ngẩng đầu lên, bắt gặp một đôi mắt hoa đào với phần đuôi hơi cụp xuống.
Nam tử mặc một thân trường bào màu trắng, bên hông đeo một chuỗi ngọc bội, mặt mày thanh tú, cười nói rất khách sáo: "Xin hỏi chỉ có một mình cô nương ở đây sao?"
Thẩm Du Khanh không kiên nhẫn mà cau mày, lộ ra vẻ bực bội, nàng không muốn lãng phí thời gian với hắn, đang định đáp lại hắn một câu thì thấy bên ngoài có một toán binh lính, người cầm đầu thân hình cao lớn, mặc Hồ phục màu đen.
Hắn đang định nhìn nàng thì Thẩm Du Khanh đưa mắt đi chỗ khác, không nói lời nào.
Lợi Hòa Tu vốn tưởng là nàng đồng ý, hắn còn chỉnh lại mũ quan trên đầu, ngồi thẳng đối diện với nàng. Thật ra, Lợi Hòa Tu đã sớm chú ý đến nàng, quan sát hồi lâu, thấy nàng lơ đễnh, giống như bị tình lang vứt bỏ nên buồn bực không vui, lúc này nếu hắn đến trấn an, quan tâm chăm sóc, nhất định sẽ được mỹ nhân để ý, đến lúc đó đêm xuân thưởng thức một lần, chắc chắn ngất ngây cực điểm.
Hắn không khỏi liếc nhìn lần nữa, ở Mạc Bắc này, hắn chưa từng thấy mỹ nhân nào mềm mại như nước như vậy. Vẻ ngoài rực rỡ lộng lẫy bên cạnh ánh mắt lạnh lùng, càng khiến người ta muốn lại gần.
Trong ngực nhộn nhạo mấy phen, Lợi Hòa Tu âm thầm xoa tay, đang muốn nói chuyện thì nghe một tiếng "Ầm", một trường đao dài đặt trước án, thân đao thẳng tắp, sống đao rộng, mũi nhọn nhuốm máu đỏ tươi, giống như dã thú ngủ đông.
Lợi Hòa Tu lập tức sợ run người, hắn ngước mắt lên, nhìn thấy một người đàn ông cao lớn đang đứng trước mặt mình. Người đó mặc Hồ phục, dưới chân đi một ủng da bụi bặm, nhìn hắn bằng đôi mắt sâu thẳm, giữa lông mày có một vết sẹo, khuôn mặt dữ tợn, như thể chỉ một lát trường đao kia có thể cắt đứt cổ hắn ta.
Hắn trong lòng sợ hãi, nhưng mỹ nhân ở chỗ này, cho nên hắn không thể mất khí thế, cứng miệng nói: "Ngươi... Ngươi là ai? Ngươi biết đây là nơi nào không? Ngươi biết ta là ai... Ah..."
Trường đao đột nhiên ra khỏi vỏ, chạm vào cổ họng của Lợi Hòa Tu, Lợi Hòa Tu sợ hãi run lên, nhìn tới nhìn lui lưỡi đao, "Tráng sĩ... Tráng sĩ tha mạng..."
Ngụy Nghiên hếch cằm về phía Thẩm Du Khanh, nói với Lợi Hòa Tu: "Ta là người đàn ông của nàng ấy."
Lợi Hòa Tu nghe xong, mắt cả kinh, lại nhìn cô nương đối diện, nàng ấy vẫn không phản ứng lại. Hắn nghĩ bất kể những gì người đàn ông này nói là sự thật hay không, hai người họ nhất định có biết nhau.
"Tráng sĩ tha mạng, ta... Ta không làm cái gì..." Lợi Hòa Tu vẻ mặt đưa đám, hắn không nghĩ mình quan sát lâu như vậy mà cuối cùng vẫn ngã lăn ngay.
Ngụy Nghiên phun ra một chữ, "Cút."
"Được, được, ta cút, ta cút..." Ngụy Nghiên cất đao, Lợi Hòa Tu liều mạng đứng dậy, chân cuốn vào nhau, lảo đảo suýt nữa té nhào xuống đất, vội vàng bỏ chạy.
Sau một hồi huyên náo như vậy, khách uống trà ở tầng dưới giải tán hết, chỉ còn lại hai người họ ở một góc.
Thẩm Du Khanh cúi đầu, uống ngụm trà cuối cùng.
"Nàng miệng lưỡi đâu rồi? Không thể nói một câu cự tuyệt sao?" Ngụy Nghiên đột ngột đặt đao xuống, ngồi đối diện cô, tức giận nói.
Thấy nàng không quay lại, hắn lại nói: "Bản lĩnh của nàng đâu? Bị bắt nạt như vậy cũng không đánh lại?"
Thẩm Du Khanh không nói lời nào.
Ngụy Nghiên tặc lưỡi, dùng cán đao chạm nhẹ vào vai nàng, "Nói chuyện."
Thẩm Du Khanh vẫn không hé răng.
Nàng cúi đầu, khuôn mặt lạnh lùng.
Ngụy Nghiên lập tức hiểu ra: "Nàng nhìn thấy ta liền để hắn ngồi ở chỗ này?"
Thẩm Du Khanh lúc này mới có động tĩnh, lạnh lùng nói: "Chàng suy nghĩ nhiều rồi."
"Tức giận?" Hắn nói chính là lời tối hôm qua nói.
Thẩm Du Khanh mím môi.
Ngụy Nghiên sờ sờ khóe miệng, trầm giọng nói: "Tối hôm qua ta nóng vội mà nói bừa bãi những lời này, nàng đừng chấp nhặt với ta. Nếu trong lòng nàng khó chịu, không bằng đánh ta hai cái hả giận."
"Ăn trưa chưa?" Thấy nàng im lặng, hắn tự động bỏ qua chuyện này.
Thẩm Du Khanh nhìn hắn, Ngụy Nghiên nhếch khóe miệng, không biết từ đâu lấy ra một hộp thức ăn, đặt sáu món ăn lên bàn, tất cả đều là đồ ăn ở Man Hội Lầu đất Thượng Kinh.
Man Hội Lầu chỉ có Thượng Kinh là độc nhất, Mạc Bắc sao có thể có những món ăn này?
"Ăn đi, mấy thứ này chắc nàng ăn cũng quen rồi." Ngụy Nghiên khoanh tay, tản mạn dựa lưng vào ghế.
Thẩm Du Khanh gắp một đũa, là hương vị của Thượng Kinh, ngước mắt hỏi hắn: "Những thứ này từ đâu tới?"
Ngụy Nghiên ho khan một tiếng, "Ta tự làm."
Thẩm Du Khanh kinh ngạc, ai có thể ngờ rằng thiên chi kiều tử năm đó có thể đến Man Hội Lầu học nghề.
"Ngon không?" Hắn hỏi.
Thẩm Du Khanh không trực tiếp trả lời hắn: "Tối hôm qua chàng cũng không như vậy."
Ngụy Nghiên gõ đao trong tay, nghe nàng nói tiếp: "Tối hôm qua chàng nói không quen ta, muốn đi tìm nữ nhân khác."
Nàng bình tĩnh ăn, Ngụy Nghiên mím môi, vội vàng đứng dậy hai bước ôm lấy nàng vào lòng.
Thẩm Du Khanh đang ăn táo ngọt, hắn cạy răng của nàng ra, một mùi béo ngậy ngọt ngào tràn ngập không khí.
Hắn buông lỏng nàng ra, thở hổn hển nói: "Tối qua ta chính là tên khốn nạn."
Thẩm Du Khanh nép vào trong ngực hắn, đầu bị ép ngẩng lên, đôi môi ửng hồng quyến rũ, nhàn nhạt nhìn anh: "Như này là xong sao?"
"Nàng còn muốn gì nữa?" Ngụy Nghiên nhếch khóe miệng, dùng đầu ngón tay xoa cằm cnàng, nâng phần đó, lại cắn vào chỗ đó hai cái.
Thẩm Du Khanh thở ra, "Thiếp vốn có lời muốn nói, nhưng chàng luôn vội vàng như vậy, luôn bắt nạt thiếp."
Ngụy Nghiên không nhịn được, "Hai chúng ta ai bắt nạt ai nhỉ?"
Nàng xem xét tình cảm của hắn đối với mình, còn đặt trong tay đong đếm, hắn tuy chưa nói gì nhưng nàng cũng rất tự tin.
Thẩm Du Khanh hừ một tiếng, "Cả đêm qua thiếp suy nghĩ rồi. Chuyện của chúng ta thiếp sẽ truyền tin báo cho cha, nếu người đồng ý, để Hoàng thượng đáp ứng bảo vệ Thẩm gia nhà thiếp, thiếp sẽ ở lại Mạc Bắc."
Ngụy Nghiên hai mắt bỗng sáng lên, gắt gao nhìn chằm chằm nàng, máu trong lồ ng ngực điên cuồng sôi trào, nói: "Thật sao?"
"Chàng không tin thì cứ coi như thiếp lừa chàng đi." Thẩm Du Khanh trừng hắn một cái, tay đẩy ng ực, làm động tác như muốn rời đi.
Ngụy Nghiên không cam lòng nhượng bộ, hai tay ôm lấy eo nàng, như muốn đem nàng ôm vào trong lòng, nhẹ nhàng hôn lên môi, "Cho dù nàng có gạt ta, ta cũng muốn nàng gạt ta cả đời."
"Không biết xấu hổ." Khóe môi Thẩm Du Khanh cong lên.
Ngụy Nghiên ôm lấy nàng, vẻ mặt hư đốn "Không phải nhờ mặt dày này mà ta mới thu nàng trong tay sao."
Thẩm Du Khanh nói: "Chàng đừng tưởng dễ như vậy. Chàng không về Thượng Kinh thì Hoàng thượng sẽ nghĩ thiếp không làm được, còn có cả an nguy của Thẩm gia thiếp. Còn nữa, nếu thiếp muốn quay về Thượng Kinh, chắc chắn chàng phải đưa thiếp đi, quay lại Mạc Bắc cũng phải là chàng đến đón thiếp sớm một chút."
"Những chuyện này nàng không cần lo lắng, chuyện nhạc phụ nhạc mẫu ta tự nhiên sẽ sắp xếp tốt." Ngụy Nghiên áp trán vào nàng, trầm giọng nói.
Thẩm Du Khanh bất giác nói: "Việc đâu đã thành? Ai là nhạc phụ nhạc mẫu của chàng chứ?"
"Còn không phải chỉ là sớm muộn hay sao." Ngụy Nghiên nhìn vào mắt nàng, cười lớn.
"Vậy chàng phải làm nhanh lên, đừng chờ đến lúc thiếp đổi ý." Thẩm Du Khanh nói.
"Gấp gáp như vậy sao?" Ngụy Nghiên cắn lỗ tai nàng, "Yên tâm đi, "huynh đệ" của ta còn gấp hơn nàng." Ngụy Nghiên cười tủm tỉm nói.
"Cái tính ngả ngớn này của chàng có thể sửa hay không."
"Có nàng thì sửa không được."