Đăng vào: 12 tháng trước
Tống Tâm Nghiên đánh ngựa suốt đêm đến trạm dịch, vó ngựa phi nước đại, chậm trễ một chút cũng không được.
Trên lầu hai của quán trọ, lửa than trong lò đang nổ lách tách, Thẩm Du Khanh ngửa cổ lên, cằm cọ trên đỉnh đầu hắn, hai mắt long lanh như chứa đầy nước, sự hoảng hốt trong mắt lướt qua ánh đèn lờ mờ.
"Vương gia, Tiểu thư, Tống thành chủ cầu kiến." Tỉnh Liễu từ bên ngoài thấp giọng kêu một tiếng.
Thẩm Du Khanh trên môi đỏ bừng, cổ nàng bị hắn cọ đến phát ngứa.
Nàng đẩy nhẹ tay hắn: "Tống Tâm Nghiên đến rồi."
Ngụy Nghiên hai tay ôm eo nàng, thật lâu sau mới ngước mắt lên, thở trầm thấp nói: "Hắn tới đây làm gì?"
"Tới lúc này nhất định có việc gấp." Thẩm Du Khanh chậm rãi nói, môi vẫn còn ẩm ướt.
Ngụy Nghiên chạm khóe môi nàng, "Ta ra ngoài xem một chút."
...
Tống Tâm Nghiên đến một lúc mới thấy Ngụy Nghiên từ trong nhà đi ra, sắc mặt không được tốt lắm, trên cằm rõ ràng có vết đỏ, hình như còn dính son, lúc này không cần đoán cũng biết bên trong làm cái gì.
"Tứ ca đêm khuya tới, có chuyện gì quan trọng sao?" Ngụy Nghiên đi xuống lầu hai, mời người ngồi xuống trước.
Tống Tâm Nghiên nhớ tới việc kia, vội vàng nói: "Sau hôm đó Miễn Chi về phủ, vài ngày sau nổi ban đỏ, là dấu hiệu của bệnh, ta muốn mời Hành Ất qua xem một chuyến."
"Ta nhớ thuốc đã chuẩn bị xong, trong phủ Tứ ca cũng có mà." Ngụy Nghiên nói.
Thuốc đã được phát, Tống Tâm Nghiên đương nhiên có thuốc, chỉ là hắn không cảm thấy an tâm mà thôi. Tất cả là do tên tiểu tử thối kia khắp nơi trêu chọc, bằng không thì cũng không mắc bệnh rồi.
"Tứ ca cứ về dùng thuốc kia trước đi, mặc dù không thể hoàn toàn cứu mạng nhanh khỏi nhưng cũng không để cho chết đâu, thuốc giải còn đang điều chế, Tứ ca mời nàng qua xem cung không thể nhìn thêm ra được cái gì."
Miệng Ngụy Nghiên mấp máy, hắn là quyết tâm không muốn thả người.
Tống Tâm Nghiên hiểu rõ tính khí của hắn nhất, nếu đã như vậy, chuyến này chỉ có về tay không. Cũng trách hắn nóng vội, vì lo lắng cho Miễn Chi mà hấp tấp đến đây.
"Tiểu tử ngươi, sợ là vẫn còn ghi chuyện kia." Tống Tâm Nghiên bất đắc dĩ cười, lắc đầu.
Ngụy Nghiên lười nhác ngồi khoanh tay, cũng không phủ nhận.
"Được rồi, vậy ta trở về chờ tin tức của ngươi." Tống Tâm Nghiên phất tay áo đứng lên.
Ngụy Nghiên cũng đứng dậy, "Cháu trai ngươi hành sự lỗ m ãng, chịu khổ một chút cũng không sao."
"Một khi đã như vậy, hôm nay ta sẽ nghe lời ngươi." Tống Tâm Nghiên chắp tay, cười xoay người nói.
Ngụy Nghiên đi sau hắn một bước, "Ta tiễn Tứ ca."
...
Đến giờ giới nghiêm ở Thường Châu, binh lính mặc áo giáp hành quân đến Thường Châu. Bộ giáp đen dưới ánh trăng soi tỏ, ở trong đêm lấp loáng. Từng bước chân rầm rập trên mặt đất rất có khí thế.
Đến khuya, Ngụy Nghiên mặc áo giáp cầm trường đao đi ra, theo sau là mấy chục binh sĩ.
"Vương gia, người do thám đến báo cáo lần đột kích ban đêm không thành kia là do mấy bộ tộc làm. Không biết tin từ đâu nhưng bọn họ thật sự đã cấu kết với nhau." Lệ Túc báo cáo.
"Đều làm theo lời ta chưa?" Ngụy Nghiên bước nhanh ra ngoài, kéo dây cương nhảy lên.
Lệ Túc lên ngựa, "Thuộc hạ đã an bài đóng quân ở ba mặt Nam - Đông - Tây, cửa Bắc mở rộng, tin tức cũng thả ra, bệnh trong thành khó trị, lây lan rộng, không thể chữa khỏi."
"Vương gia, đám con hoang kia thật sự sẽ mắc mưu sao?"
Ngụy Nghiên lắc dây cương, "Gia Luật Ân tự phụ làm vậy, ham lợi ích trước mắt, để chiếm Mạc Bắc, hắn nhất định sẽ vội vã giết ta."
Người ngựa đã đi xa, trong trạm dịch chỉ còn lại Thẩm Du Khanh.
Tình trạng của người phụ nữ cách vách dần dần được cải thiện, ban đỏ giảm dần, hơi thở cũng không còn mỏng mảnh nữa.
Thẩm Du Khanh bắt mạch xong thì ra khỏi phòng.
Tuy giờ có thuốc giải nhưng cũng không phải biện pháp tốt nhất, máu nàng có thể cứu được một hai người, nhưng bệnh nhân trong thành nhiều như vậy, nàng không thể cứu hết được, vẫn cần phải tìm ra thứ đặc biệt trong máu nàng.
Thuốc đang được đun trong bếp, Tỉnh Liễu đi giúp nghiền thuốc, Thẩm Du Khanh đuổi gã sai vặt di vẩy nước quét nhà, tự mình đi vào.
Mấy bát nước sắc đặt ở trên bàn, Thẩm Du Khanh tay trái cởi bỏ mảnh vải trắng, dùng dao cắt ở một chỗ khác còn nguyên vẹn, máu dọc theo lòng bàn tay chảy vào trong thuốc, từng giọt từng giọt chảy đầy bát.
Nàng đang định rút tay về, cửa đột nhiên mở ra: "Phu nhân, tiểu nhân có chuyện quan trọng muốn hỏi phu nhân!"
Người xông vào cửa chính là gã sai vặt của trạm dịch, bộ dáng hoảng loạn, mắt đảo qua, thấy một bát máu, trên tay đầy vết cắt, hô hấp hắn nghẹn lại, không khỏi cả kinh nói: "Phu nhân, người đây là...đang làm gì vậy?"
"Chẳng lẽ..." Hắn thầm nghĩ: "Chẳng lẽ thuốc giải chính là máu của người sao?"
Thẩm Du Khanh dùng vải trắng băng lại vết thương, ánh mắt hờ hững: "Có chuyện gì?"
Gã sai vặt ban ngày về nhà mới biết hai em gái trong nhà nổi ban đỏ trên mặt, đã bị nhiễm bệnh. Ở trạm dịch có một người phụ nữ bị bệnh, nghe nói đã cải tử hồi sinh và gần như khỏi bệnh, hắn mới nóng vội đến đây xin thuốc, nào biết thuốc giải thực sự là máu của phu nhân.
"Gia muội nhiễm bệnh, xin phu nhân cho thuốc." Gã sai vặt quỳ rạp xuống đất.
Thẩm Du Khanh băng bó vết thương xong, nàng quay đầu nhìn anh: "Thuốc đã được đưa đến nha dịch, muốn tìm thuốc thì đến nha dịch đi."
"Phu nhân, trong thành có nhiều người nhiễm bệnh như vậy, hiện tại đã có người chết, người duy nhất khỏi bệnh chính là người phụ nữ nằm trong trạm dịch. Tiểu nhân cả gan đoán..." Hắn nuốt nước bọt nói. "Thuốc giải là máu của phu nhân sao?"
Thẩm Du Khanh lấy tay áo che lại: "Có thì sao, không thì sao?"
"Phu nhân, xin thương hại tiểu nhân, gia muội còn nhỏ, không chịu nổi hành hạ!" Gã sai vặt đã hạ quyết tâm, liên tục cầu xin.
Thẩm Du Khanh liếc hắn một cái, nói: "Ngươi mới từ nhà trở về?"
Gã sai vặt sửng sốt một lúc, "Dạ, tiểu nhân mới từ nhà trở về."
"Nếu trong nhà ngươi có người bị bệnh, thì không khéo bây giờ ngươi cũng có mầm bệnh, để phòng ngừa lỡ như sao, ngươi uống thuốc này trước đi." Thẩm Du Khanh từ trong ngực lấy ra một viên thuốc, đặt ở trước mặt hắn.
Gã sai vặt không nghi ngờ gì, "Đa tạ phu nhân."
Hắn đứng dậy đi nhận lấy viên thuốc trong tay Thẩm Du Khanh, ngẩng đầu vừa mới nuốt xuống thì đột nhiên cảm thấy đầu choáng váng, đầu nặng xuống, liền hôn mê bất tỉnh.
Thẩm Du Khanh lau vết máu trên tay, nghỉ ngơi một lúc.
"Tiểu thư." Tỉnh Liễu từ bên ngoài vội vàng đi tới, nhìn thấy người nằm trên mặt đất liền hoảng sợ.
Thẩm Du Khanh cũng không giải thích nhiều, hỏi thị: "Xảy ra chuyện gì sao?"
Tỉnh Liễu lấy lại tinh thần, nói: "Tiểu thư, đột nhiên có một nhóm người tụ tập bên ngoài trạm dịch, nói rằng máu của tiểu thư có thể chữa khỏi bệnh, bây giờ người tập trung ngày càng nhiều, tướng quân Trương Hòa đang dẫn người cản bên ngoài."
"Tiểu thư, chúng ta làm sao bây giờ?" Hiện tại ngoài thành kẻ địch tập kích, trong thành lại xảy ra chuyện này, Vương gia ra trận, hiện tại không địch lại được.
Thẩm Du Khanh ánh mắt hơi híp lại, "Theo ta đi ra ngoài nhìn một chút."
Trạm dịch không lớn, có hai cửa, lúc đầu mở một cửa, hiện tại hai cửa đóng chặt, ngăn cản đám người bên ngoài.
Cách một cánh cửa, lời truyền đến có thể được nghe rõ ràng.
"Phu nhân xin ban thuốc cứu chúng ta đi!"
"Nghe nói máu của phu nhân có thể trị bách bệnh, trường sinh bất lão, xin cho chúng ta một giọt đi."
"Xin phu nhân thương xót chúng ta!"
Thẩm Du Khanh đi xuống lầu, theo sau là Tỉnh Liễu.
"Vương phi." Trương Hòa ôm quyền nói: "Thuộc hạ phụng lệnh của Vương gia, nhất định sẽ bảo vệ Vương phi, đám ô hợp này không đáng lo."
"Nhiều người trong số họ đã bị nhiễm bệnh, các ngươi cẩn thận một chút." Thẩm Du Khanh căn dặn.
"Vương phi yên tâm!" Trương Hòa ôm quyền, sai người chặn cửa thật chặt, không một kẽ hở.
Thẩm Du Khanh lấy một bát máu nhỏ, nhưng trong thời gian ngắn không tìm được đơn thuốc, đành phải dùng máu của mình để thay thế. Chỉ là trong thành nhiều người như vậy, muốn hòa máu vào thuốc sắc cũng cần một chút thời gian.
Nàng không có thời gian bận tâm đ ến việc ai đã để lộ tin tức, bây giờ quan quan trọng nhất là phải điều chế thuốc giải trước.
Ngoài thành đánh địch, binh lính trong thành đều ra trấn giữ cửa thành, dân chúng bốn phía đồn rằng máu của phu nhân trong trạm dịch là tiên đan, có thể hóa giải mọi độc, trường sinh bất lão. Một người truyền cho mười người, mười người truyền cho trăm người, ngày càng nhiều người tụ tập bên ngoài trạm dịch, đè ép ván cửa, Trương Hòa bên trong ra lệnh cho mọi người đứng vững. Chỉ là cửa gỗ đã cũ, gỗ kém chất lượng, sợ không bền được.
Trương Hòa lớn tiếng nguyền rủa, Vương phi là đầu quả tim của Vương gia, hắn ngàn lần không thể để Vương phi xảy ra chuyện.
"Các ngươi đừng làm bộ như chưa ăn cơm vậy, đứng vững cho ta!"
Trương Hòa bắt đầu đi lên lầu.
Trong bếp, Thẩm Du Khanh đang sắc thuốc.
"Vương phi, không biết nghe đồn từ đâu, người toàn thành muốn vây đến đây. Thuộc hạ sợ giữ cửa không được, xin mời Vương phi cũng thuộc hạ ra khỏi thành." Trương Hòa bẩm.
"Có thể trụ được hai khắc nữa không?" Thẩm Du Khanh nhìn chén thuốc trong nồi hỏi.
Trương Hòa chạm đến ánh mắt của Vương Hạo, lập tức cúi đầu, "Thuộc hạ nhất định sẽ bảo vệ Vương phi."
"Nào đi thôi."
Trương Hòa đi xuống lầu, hét lên một tiếng: "Dùng tất cả bàn ghế có sẵn trong phòng, chặn cửa lại, không cho đám người không sợ chết đó vào!"
Dưới lầu vang tiếng leng keng, Tỉnh Liễu đang trợ thủ.
Sợ rằng thuốc không đủ mạnh, Thẩm Du Khanh lại cắt một đường trên cánh tay mình.
Nàng trong một ngày mất rất nhiều máu, môi đã trắng bệch, sắc mặt trắng như tờ giấy.
"Tiểu thư, chúng ta đi thôi, tiếp tục như vậy, thân thể người sẽ hỏng mất!" Tỉnh Liễu lo lắng, tìm một chiếc ghế gỗ đặt xuống cho nàng nghỉ ngơi.
Thẩm Du Khanh li3m li3m bờ môi khô khốc: "Thuốc này dùng không được bao lâu, chúng ta còn phải tìm thuốc thay thế."
Việc chuẩn bị thuốc rất chậm, đã qua 2 khắc, Trương Hòa lại lên.
Thẩm Du Khanh nghỉ ngơi một lúc, bình tĩnh lại, "Tìm vài người phân phát thuốc ra bên ngoài."
Nàng vừa dứt lời, một người hầu bên ngoài đã chạy tới: "Không ổn rồi, phu nhân, ván cửa vỡ vụn rồi, người bên ngoài tràn vào."
"Tiểu thư, người đi trước đi, nô tỳ ở đây xử lý." Tỉnh Liễu giơ kiếm lên, bảo vệ Thẩm Du Khanh.
Thẩm Du Khanh nhìn ra bên ngoài qua cửa sổ, dưới lầu dân chúng đánh đá lung tung, binh lính của Trương Hòa chỉ có thể ngăn cản chứ không thể động thủ.
Những người bên dưới hét lên: "Ông đây sẽ bắt người phụ nữ đó, chúng ta uống sạch máu của cô ta là có thể cứu được! Máu của cô ta có thể chữa được mọi loại độc, là ông trời ban cho chúng ta, món quà này chúng ta phải nhận!"
Đao trong tay Trương Hòa siết chặt, chờ lệnh của Vương phi.
Thẩm Du Khanh nhìn qua, đôi mắt dần trở nên lạnh lùng, nói: "Tướng quân Trương Hòa."
"Có thuộc hạ!"
"Kẻ lớn tiếng nhất bên trong đem trực tiếp chặt tay, còn muốn mê hoặc lòng người thì chặt đầu làm gương, giết 1 người răn trăm người, nếu còn có người làm loạn không cần nương tay." Thẩm Du Khanh nhẹ giọng nói.
Quân lệnh đã quen như vậy, Trương Hòa đã sớm có ý định này, nhưng sợ Vương phi không đành lòng, hiện tại đã có khẩu lệnh của Vương phi, hắn không cần phải gò bó như vậy nữa.
Trong nội đường vang tiếng hỗn loạn, nào là tiếng kêu r3n, tiếng ré thảm thiết không dứt.
Chờ tiếng ồn lắng xuống, Thẩm Du Khanh đi xuống lầu.
Ở dưới lầu, đầu tiên là người nọ tay bị chặt đứt, người đó nằm trên mặt đất, máu me đầm đìa.
Đã có tiền lệ, những người còn lại chỉ là nhất thời bị lời nói làm cho kích động, sau khi bình tĩnh lại cũng không dám lớn mật như vây.
Thẩm Du Khanh mím môi, "Ai có lá gan làm loạn, kết cục sẽ như này!"
"Đừng nghe nàng ta, nàng ta nhiều người như vậy nhưng ngăn không được chúng ta đâu, chúng ta nhanh chân lên đi, bắt nàng ta uống máu!"
"Bắt nàng ta uống máu!"
"Bắt nàng ta uống máu!"
"Ta xem ai dám!" Thẩm Du Khanh rút kiếm ra, chém bay cái ghế gỗ bên cạnh, "Phía sau ta chính là thuốc giải, các ngươi bắt ta, đừng ai nghĩ còn mạng!"
Trương Hòa dẫn người đến ngăn lại, lại đem người dọa sợ, không đợi bọn họ bình tĩnh lại đã có một nhóm người khác từ bên ngoài xông vào.
Trên lầu, một cái bóng đen nói: "Mọi người đừng nghe nàng ta nói, ta chính mắt nhìn thấy nàng ta dùng máu cứu người, bà điên trên lầu bệnh cũng gần như khỏi rồi, máu của nàng ta chính là thuốc giải!"
Người lên tiếng chính là gã sai vặt vừa ngất đi.
Thẩm Du Khanh nhìn đám đông đổ về đành nhắm mắt lại, nàng không ngờ có một ngày điều này lại xảy ra.
Nàng một lòng muốn cứu người, người lại một lòng muốn nàng chết.
"Tiểu thư, mau đi cửa sau đi, nô tỳ sẽ yểm hộ." Tỉnh Liễu thấp giọng nói.
Thẩm Du Khanh vừa quay người lại, cửa đã mở toang, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng ngựa hí vang quen thuộc.
Không biết là ai hô to: "Là Vương gia, Vương gia đã trở về!"
Thẩm Du Khanh sững người, đột nhiên nhìn về phía cửa.
Một người cầm đao xông vào cửa, quần áo xé nát, miệng có chút rách, cả người bê bết máu trông như Tu la địa ngục. Đôi ủng da bị bùn đất trộn lẫn với máu, đi từng bước sẽ để lại dấu giày rõ ràng. Người đó thân hình cao lớn, chặn một cánh cửa, theo sau là mấy chục binh lính tinh anh, đôi mắt đen láy sáng như đuốc quét ngang căn phòng hỗn loạn, nhìn thẳng vào mắt nàng.
"Con mẹ nó tên khốn nào lại sủa nữa, lão tử băm hắn ra ngay bây giờ!"
Ngụy Nghiên nhìn chằm chằm vào kẻ gây rối, cơ thể đầy máu của hắn trông thật dọa người, tên đó nhát gan chân mềm nhũn, suýt tè ra quần.
Hắn bắt người đang la hét nhiều nhất bên trong, không chút nương tay mà một đao đâm xuống, đồng tử của người đó mở to, hét lên thảm thiết một tiếng, đầu lăn lông lốc xuống đất.
"Coi lời lão tử nói là đánh rắm sao, có ta ở đây, ta xem ai còn dám động đến nàng ấy!"
"Vương gia xin tha mạng, thảo dân nhất thời bị mê hoặc!" Một người quỳ xuống, sau đó tất cả mọi người hướng hắn quỳ xuống, "Vương gia, xin tha mạng, Vương gia tha mạng!"
Ngụy Nghiên không nghiêng không lệch ánh mắt bắn về phía tên sai vặt trên lầu, tên kia chạm đến, sợ đến mức lảo đảo, hai mắt trắng dã, nằm thẳng trên mặt đất.
...
Chuyện này cứ vậy kết thúc, thành Thường Châu được bảo vệ, Ngụy Nghiên cũng không còn việc gì nữa. Khi quân Khuyển Nhung bị đánh bại, Ngụy Nghiên dẫn mọi người trở lại thành, chưa kịp ăn mừng chiến thắng của mình đã nghe tin trạm dịch xảy ra chuyện, hắn đánh ngựa không ngừng chạy đến.
Thẩm Du Khanh đang tập trung vào việc điều chế thuốc giải, chờ thuốc xong, nàng muốn rời đi ngay lập tức.
Sau một ngày bận rộn, Ngụy Nghiên mang người vẫn đang sắc thuốc trở về phòng.
Hắn thay một chiếc áo lót sạch sẽ, vừa mới tắm xong, đầu tóc còn ướt và hơi loạn.
Hắn hôn lên môi nàng, Thẩm Du Khanh một tay chạm thấy nước, một lúc sau cô mới nhẹ nhàng thở ra: "Có muốn thiếp lau tóc cho chàng không?"
Ngụy Nghiên chạm vào tay nàng, lòng bàn tay đã bị cắt quá nhiều lần, được bọc trong một lớp vải trắng, hắn vừa nhìn vào bên trong đã thấy có nhiều vết vảy dài kết lại, trái tim dường như bị đâm một cái, "Hôm nay người trà trộn vào là mật thám của bọn Khuyển Nhung."
"Thiếp cũng đã lường trước vậy." Thẩm Du Khanh quay mặt đi, "Kẻ có thể châm ngòi thổi gió chỉ có thể là đám Khuyển Nhung thôi."
Ngụy Nghiên không khỏi cắn mạnh một cái vào mặt nàng, "Dáng vẻ tàn nhẫn nàng đối với ta đâu rồi? Nếu còn có lần sau, cứ bảo Trương Hòa trực tiếp chém tất cả là xong."
"Chàng nói nghe còn có đạo lý không vậy?" Thẩm Du Khanh khóe môi không khỏi nhếch lên, "Thiếp vốn là muốn cho bọn họ uống thuốc trước, nói rõ uống thuốc hiệu quả hơn máu của thiếp, nhưng bọn họ không nghe, thiếp định đánh thuốc mê bọn họ, kết quả chàng cũng liền đến ngay."
"Nàng cảm thấy như thế có ích sao?" Ngụy Nghiên hừ lạnh một tiếng, "Lòng người tham lam vô hạn, tác dụng máu của nàng bị phóng đại, mặc kệ là thật hay giả, bọn hắn đều muốn, đối với bọn hắn cũng không tệ."
Thẩm Du Khanh hiểu ý hắn, đúng là nàng suy nghĩ không cẩn thận.
"Sẽ không có lần sau đâu." Nàng nói.
Đầu rũ xuống, héo rũ như quả cà tím bị phơi sương.
Ngụy Nghiên ôm lấy nàng, ngậm lấy môi rồi buông ra, an ủi: "Thuốc giải còn bao lâu nữa?"
Nhắc tới việc này Thẩm Du Khanh mới lấy lại tinh thần,: "Vừa rồi thiếp đột nhiên nghĩ đến, thiếp khác người bình thường duy nhất ở chỗ thiếp đeo hạt châu này quanh năm. Thiếp muốn thử dùng hạt châu đó như một loại thuốc dẫn."
"Được." Ngụy Nghiên kéo khóe môi, "Muốn làm gì thì làm, có ta ở đây, không ai dám động đến nàng."
Thẩm Du Khanh bắt gặp ánh mắt của hắn, trái tim nàng đột nhiên thắt lại, một cảm giác kỳ lạ lan khắp cơ thể.
Hắn hôn xuống dưới, Thẩm Du Khanh không từ chối, cũng dần dần học cách đáp lại hắn.
...
Đúng như Thẩm Du Khanh dự đoán, quả nhiên hạt châu kia có tác dụng.
Thuốc giải đã được bào chế, vòng vây Thường Châu được giải trừ, Ngụy Nghiên không muốn ở lại nữa, sáng hôm sau cùng Thẩm Du Khanh rời đi.
Chẳng mấy chốc, sau trưa nhập quan, đến đêm hai người đã đến Thượng Quận.
Cả đường đi không dừng lại, Thẩm Du Khanh có chút choáng ngợp.
Về đến Thượng Quận, Ngụy Nghiên liền đến quân sở trước, trở về phủ đã là đêm khuya. Hắn vội vàng thay quần áo rồi ra ngoài.
Cánh cửa bị đẩy nhẹ ra, nhưng bên trong không có động tĩnh gì.
Lúc này, hắn là nàng đã đi ngủ sớm.
Ngụy Nghiên đóng cửa lại, đứng ngoài bình phong một lúc rồi đi tới.
Trên giường, thiếu nữ nằm nghiêng, mặt hướng ra ngoài, góc chăn che khuất vai, lộ ra chiếc cổ trắng như tuyết. Vài sợi tóc rơi xuống môi nàng. Khi đang nằm ngủ yên, mặt mày nàng có chút dịu dàng mà thường ngày không thấy được.
Ngụy Nghiên ngồi ở mép giường, vòng tay qua eo nàng, dường như nàng đã phát hiện ra, tựa vào trong lòng hắn, nhỏ giọng thì thầm: "Chàng về rồi."
Mắt vẫn không mở, chắc là nói theo bản năng.
Hiếm khi thấy nàng lộ ra dáng vẻ ngoan ngoãn như vậy, Ngụy Nghiên "Ừ" một tiếng, nhịn không khỏi nhìn lại thêm chút, vừa ôm nàng vừa tìm một tư thế thoải mái nằm xuống, hôn lên trán nàng một cái, "Lúc trước ta đã sai người rồi, dặn người chuẩn bị cho hôn sự của chúng ta, đến giờ việc chuẩn bị gần như đã hoàn tất."
Hắn trầm giọng hôn lên vành tai nàng, như mê hoặc như dỗ dành: "Ngày mai chúng ta thành hôn nhé?"
Thẩm Du Khanh mơ hồ nghe hắn nói, tìm nguồn nhiệt dán trong lòng hắn, cũng không có phản hồi.
Ngụy Nghiên cắn thùy tai nàng, chậm rãi xoa tay, "Thư từ Mạc Bắc đến Thượng Kinh cả đi cả về sớm nhất cũng phải hơn ba tháng, ta chờ không được nữa."
Thẩm Du Khanh căn bản không nghe thấy hắn nói gì, theo bản năng cắn môi, buồn ngủ muốn mở tay hắn ra, "Chàng đừng làm loạn, thiếp buồn ngủ quá."
"Nàng đồng ý đi, ta sẽ không nhúc nhích nữa." Ngụy Nghiên trầm thấp cười, nhéo nhéo ngón tay.
Thẩm Du Khanh càng cắn chặt môi, chịu không nổi ngoan ngoãn nói một câu: "Được."
Ngụy Nghiên siết chặt vòng tay, đắc thắng nhếch miệng cười: "Nàng đã đồng ý rồi, không thể đổi ý nữa."